Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Nghe được ngoài cửa có một cô nương họ Đỗ, Phong Lai cùng Tả Yến cũng đều hứng thú.

Đỗ gia lần này Bỉ võ chiêu đích xác là quá quỷ dị, thiếu chút nữa đem bọn họ tất cả đều chôn chết ở cái địa cung kia. Cố Thừa nguyên bản tính toán sau khi giải cổ cho Ân Tử Mạch, sẽ đi Đỗ gia một chuyến, không nghĩ tới hiện tại Đỗ gia tiểu thư đã tự mình tìm tới cửa.

Hắn đứng lên, nói Cố bá dẫn người vào.

“Đỗ cô nương này trên người có cái bí ẩn hay sao?” Kỳ Lãng vừa đến nơi này, cũng không rõ ràng chân tướng, thấy Phong Lai híp mắt đầy mặt viết ý đồ xấu, liền hỏi một tiếng.

Phong Lai hừ một tiếng, nói: “Đương nhiên có bí mật rất lớn, nếu không phải nàng, chúng ta hiện tại lại phải cắt ngón tay, uống dược hay sao.”

Kỳ Lãng nhíu mày, hỏi Phong Lai, Phong Lai khẳng định sẽ không thuận ý một năm một mười nói cho hắn, liền quay đầu đi hỏi Tả Yến: “Đến tột cùng sao lại thế này?”

Tả Yến lời ít mà ý nhiều đem sự tình nói một lần, Kỳ Lãng nghe được sắc mặt tối sầm xuống, trầm giọng nói: “Cho nên Tiểu Lai trên người có Cực Dương cổ, tất cả đều là bởi vì trận luận võ này?”

“Hiện tại còn không rõ ràng lắm Đỗ gia có tham dự hay không, đợi chút Đỗ tiểu thư vào chúng ta vừa lúc hỏi một chút.” Tả Yến nói.

Đỗ Tịch Nguyệt theo Cố bá đi vào trong phòng, Cố bá mang theo nàng đến trước mặt Cố Thừa, nói: “Đỗ tiểu thư, đây là công tử nhà chúng ta.”

Đỗ Tịch Nguyệt nguyên bản vẫn luôn hơi cúi đầu, nghe được tên Cố Thừa liền ngẩng đầu, nhìn về phía Cố Thừa, cặp mắt phượng mỹ lệ mang nét yểu điệu của mỹ nhân, lại ẩn ẩn mang theo lệ ý.

“Không biết cô nương tìm Cố mỗ là có chuyện gì?” Cố Thừa nói.

Đỗ Tịch nguyệt đột nhiên quỳ xuống.

Cố Thừa vội đỡ lấy nàng, nói: “Đỗ tiểu thư không cần hành đại lễ, có chuyện nói thẳng là được.”

Đỗ Tịch nguyệt ở bên cạnh Cố Thừa ngồi xuống, giơ tay lau nước mắt, thấp giọng nói: “Cầu minh chủ cứu Đỗ gia chúng ta.”

“Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?” Cố Thừa hỏi, “Bỉ võ chiêu thân sao lại xảy ra chuyện như vậy?”

“Hơn nửa tháng trước, đệ đệ ta Đỗ Tịch Vũ vô duyên vô cớ mất tích, tìm kiếm không có kết quả. Gia phụ sốt ruột không thôi, trong nhà đột nhiên xuất hiện một đám hắc y, nói Tiểu Vũ ở trong tay bọn họ.” Đỗ Tịch Nguyệt thanh âm mang theo nghẹn ngào, nói, “Bọn họ nói không cần tiền tài, chỉ có một điều kiện. Chỉ là điều kiện này thật sự……” Nàng nghẹn ngào nói không được, đôi mắt chứa chan lệ nhòa nhìn Cố Thừa.

"Nói các ngươi đào hố đem chúng ta dẫn đi, để bọn họ đối chúng ta xuống tay.” Cố Thừa thay nàng bổ sung câu nói sau.

“Minh chủ, chúng ta thật sự không có biện pháp, Tiểu Vũ năm nay mới sáu tuổi, người nhà chúng ta đem hắn như bảo bối mà nâng niu, hiện giờ lại ở trong tay đám hắc y kia, bọn họ nói nếu không đưa các ngươi tới, cuộc đời này sẽ không còn được gặp lại Tiểu Vũ.” Đỗ Tịch Nguyệt hai mắt đỏ bừng, nói, “Chúng ta không còn biện pháp, chỉ có thể dựa theo yêu cầu của bọn họ tổ chức Bỉ võ chiêu thân.”

"Bỉ võ chiêu thân cũng không thể đem ta dẫn đi, cho nên các ngươi liền cố ý đem trận luận võ này làm cho ồn ào huyên náo, hơn nữa còn đưa ra điều kiện người thắng cuối cùng phải cùng ngươi tỷ thí một phen, cố làm chúng ta cảm thấy trận Bỉ võ chiêu thân này nói không chừng có cái gì bí ẩn, thành công đem chúng ta dẫn đi, làm Lam Vực giáo nhân cơ hội ra tay.” Cố Thừa nhàn nhạt mà nói, “Các ngươi đã thành công.”

Đỗ Tịch Nguyệt dùng sức lắc đầu, nhịn hồi lâu nước mắt không nhịn được mà chảy xuống, nói: “Minh chủ, là chúng ta sai, chúng ta thực xin lỗi các ngươi.”

Phong Lai ở một bên âm trầm nói: “Nói một câu sai, thì có gì đặc biệt hơn người đâu, có bản lĩnh các ngươi cũng thử Cực Dương cổ xem. Công tử chúng ta bởi vì Cực Dương cổ mà hiện tại còn hôn mê.” Tuy rằng giáo chủ là bởi vì sợ đau lại sợ lam cổ trùng, nhưng nếu không có Cực Dương cổ, cũng không bị Cố Thừa điểm huyệt ngủ ba bốn canh giờ.

Kỳ Lãng trong lòng đều là Phong Lai, Phong Lai nói liền đúng, nghe thấy Phong Lai nói như vậy, hắn cũng ở một bên mà gật đầu.

Đỗ Tịch Nguyệt tức khắc khóc như mưa mà nhìn về phía Phong Lai, bên khóe mi đều là những giọt lệ trong suốt, thoạt nhìn rất mảnh mai, lại mang theo vẻ mỹ lệ.

Kỳ Lãng yên lặng mà hướng Phong Lai dịch hai bước, ý đồ ngăn trở tầm mắt Phong Lai.

Phong Lai: “……” Hắn đẩy Kỳ Lãng ra, nói: “Đỗ tiểu thư có lẽ không biết, Cực Dương cổ nếu không có giải dược, chỉ có một con đường chết.”

“Phát tác lên giống như lửa cháy giống nhau.” Đỗ Tịch nguyệt nói: “Ta cũng trúng Cực Dương cổ. Đám hắc y kia sợ chúng ta không theo chân bọn họ hợp tác, ở ta trên người chúng ta cũng hạ Cực Dương cổ. Nửa tháng trước ta đã phát tác hai lần. Theo như lời bọn họ, phát tác mười lần sẽ chết bất đắc kỳ tử.”

“Ngươi cũng trúng Cực Dương cổ?” Cố Thừa nhíu mày.

Đỗ Tịch nguyệt gật gật đầu: “Bọn họ nói nếu có thể thành công liền cho ta giải cổ.”

Phong Lai lại cười lạnh một phen: “Hiện giờ bọn họ thất bại, cho nên Đỗ tiểu thư tới tìm chúng ta hòng giúp ngươi giải cổ?”

Đỗ Tịch nguyệt sắc mặt trắng bệch, lắc lắc đầu, nói: “Tịch Nguyệt tự biết sai, không dám cầu giải dược, chỉ cầu các vị có thể giúp Tịch Nguyệt tìm Tiểu Vũ. Không có Tiểu Vũ, cuộc sống phụ thân ta hàng ngày khó an, chỉ sợ lâu dài thân thể sẽ suy sụp.”

Phong Lai hừ lạnh một tiếng, người này đều làm những việc mà nàng ta muốn, đối với loại sử dụng hố ngáng chân người, nàng hận không thể dùng lại cái bẫy này hai lần trên người bọn họ, muốn hắn đi cứu người, đó là trăm triệu lần không thể.

Cố Thừa thân là minh chủ, đối với Đỗ gia lần này, tuy rằng trong lòng cũng cảm thấy bọn họ làm thế là không thỏa đáng, nhưng liên lụy tới Lam Vực giáo, hắn không thể mặc kệ.

“Đỗ Tịch Vũ mất tích là khi nào, ở đâu?” Cố Thừa hỏi.

“Mười tám ngày trước, hắn muốn ám vệ dẫn hắn đi đến rừng cây nhỏ ngoài thành chơi, chính là lúc ấy mất tích. Chờ chúng ta đi tìm, phát hiện ám vệ đã bị người hạ độc giết chết.” Đỗ Tịch Nguyệt nói.

“Nếu các ngươi biết Cố minh chủ ở bên này, vì sao không trực tiếp tới tìm hắn hỗ trợ, ngược lại lại đi nghe theo đám hắc y kia?” Tả Yến nghi ngờ hỏi.

“Chúng ta sợ chọc giận bọn họ, như vậy đối Tiểu Vũ càng bất lợi.” Đỗ Tịch Nguyệt giải thích nói.

Cố Thừa nhíu mày trầm tư, ngay từ đầu bọn họ đã cảm thấy trận Bỉ võ chiêu thân này không tầm thường, không nghĩ tới sau lưng chủ mưu thế nhưng lại là Lam Vực giáo.

Hắn đối Đỗ Tịch Nguyệt nói: “Chuyện này ta sẽ truy tra rõ ràng, nhưng có một việc còn thỉnh Đỗ tiểu thư nhớ kỹ, về sau bọn họ nếu lại đến tìm các ngươi, nhất định phải đúng lúc báo cho chúng ta.”

Đỗ Tịch Nguyệt cảm kích nói: “Đa tạ minh chủ! Minh chủ có thể ra tay cứu giúp, thật là phúc phận Đỗ gia! Về sau mặc kệ bọn chúng yêu cầu chúng ta làm cái gì, chúng ta đều sẽ bẩm báo minh chủ.”

Cố Thừa nhìn nhìn Phong Lai, nói: “Tiểu Lai, Đỗ tiểu thư trên người trúng Cực Dương cổ, ngươi xem……"

Phong Lai hừ một tiếng, nói: “Đâu có chuyện gì liên quan tới ta.”

“Tịch Nguyệt lần này đến, vẫn chưa nghĩ tới trừ bỏ cổ độc trên người. Minh chủ đáp ứng muốn cứu Tiểu Vũ, Tịch Nguyệt đã vô cùng cảm kích, đời này chỉ cần minh chủ phân phó một tiếng, Tịch Nguyệt nhất định vượt lửa không chối từ.” Đỗ Tịch Nguyệt nói.

Phong Lai lạnh lùng mà nói: “Kia không bằng chờ Đỗ tiểu thư trên người cổ độc lại phát tác một lần nữa kiểu gì cũng tới đây tìm chúng ta, đã làm sai chuyện còn nói là muốn gánh vác cái gì, bằng không chúng ta cũng không bị các ngươi hố một phen. Nếu không phải công tử nhà ta thời khắc mấu chốt ra tay, cố minh chủ võ công đã phế, hiện tại đã là một phế nhân. Đệ đệ các ngươi bị đem đi, chúng ta lấy làm đáng tiếc, nhưng không liên quan tới chúng ta, vì sao chúng ta phải gánh vác hậu quả. Đỗ tiểu thư vẫn là một lần nữa cảm thụ một chút cổ độc phát tác thống khổ đi, miễn cho về sau xảy ra chuyện liền gắp lửa bỏ tay người (1).”
(1) Gắp lửa bỏ tay người: gặp chuyện liền ném cho người khác giải quyết.

Đỗ Tịch Nguyệt bị hắn nói mặt lúc đỏ lúc trắng, miệng giật giật, nhưng không nói gì.

Lam cổ trùng là của Kỳ Lãng, giải dược cũng là Kỳ Lãng phối chế, thực rõ ràng, hết thảy Kỳ Lãng lấy làm trung tâm đều là Phong Lai, cũng sẽ không nguyện ý đem giải dược dễ dàng cấp Đỗ Tịch Nguyệt.

Cố Thừa không nói gì, nghĩ chờ Ân Tử Mạch tỉnh lại hẳn là sẽ khuyên Phong Lai.

Đỗ Tịch Nguyệt vạn phần xấu hổ mà đứng ở trong phòng, trầm mặc trong chốc lát, mở miệng nói: “Tịch Nguyệt lần này đến, trừ bỏ việc của Tiểu Vũ, còn có một việc.”

Cố Thừa: “Đỗ tiểu thư thỉnh nói.”

Đỗ Tịch Nguyệt trên mặt đột nhiên hiện lên một mạt đỏ ửng, thấp giọng nói: “Gia phụ nói, lần Bỉ võ chiêu thân này cũng coi như là mọi người đều biết, minh chủ là người thắng cuối cùng……”

Cố Thừa: “Ân?”

Đỗ Tịch Nguyệt thần sắc càng thêm thẹn thùng, đôi môi anh đào hé mở, nói: “Gia phụ ý tứ là…… Nếu minh chủ không chê, Tịch Nguyệt nguyện ý đi theo minh chủ……”

Cố Thừa: “……”

Hắn cuối cùng cũng hiểu được.

Đỗ Tịch Nguyệt ý nói hắn là người cuối cùng thắng Bỉ võ chiêu thân, như vậy dựa theo quy tắc, muốn hắn lấy Đỗ Tịch Nguyệt.

Giờ khắc này, trong đầu Cố Thừa lại hiện lên hình ảnh của Ân Tử Mạch.

Hắn nghĩ đến lần đầu hai người gặp nhau, Ân Tử Mạch một thân bạch y nhìn hắn phát ngốc, sau đó trượt cầu thang ngã xuống. Được hắn cứu còn cãi bướng nói là nhìn phong cảnh phía sau hắn.

Hai người đi ra ngoài tìm người, Ân Tử Mạch ghé lên trên người hắn, mặc tóc dài trải trên vai hắn, thanh âm mềm mại mang theo điểm buồn ngủ mà hỏi hắn vì sao không có trúng khói mê.

Rõ ràng sâu lông đều sợ đến có thể ngất xỉu đi, ở địa cung lại dũng cảm mà đứng ra ngăn cản hắn tự phế võ công. Khi tất cả mọi người hướng hắn cầu cứu, chỉ có Ân Tử Mạch đứng dậy, đối hắn nói hắn một thân võ công cũng không phải từ nhỏ liền có, phí bao tâm huyết luyện thành, y luyến tiếc nhìn hắn cứ như vậy phế bỏ.

Đỗ Tịch Nguyệt lấy hết can đảm nói ra lời này, khuôn mặt diễm lệ tràn đầy sắc ửng đỏ, thấy Cố Thừa thật lâu không có đáp lại nàng, Đỗ Tịch Nguyệt lại xấu hổ buồn bực cùng bất an, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Thừa.

Sau đó, nàng nhìn thấy Cố Thừa hơi hơi cong lên khóe miệng, trên mặt mang theo một mạt nhàn nhạt ý cười.

Đỗ Tịch Nguyệt trong lòng vui vẻ, Cố Thừa mang vẻ mặt này, hay là đối nàng cũng động tâm?

“Minh chủ……” Đỗ Tịch Nguyệt thẹn thùng mà hô một tiếng.

Cố Thừa phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy Đỗ Tịch Nguyệt bộ dáng xấu hổ, tức khắc có điểm không tốt lắm.

“Đỗ tiểu thư, ta không có khả năng……”

“Cố huynh.” Cố Thừa đang muốn giải thích, lại nghe thấy tiếng Ân Tử Mạch, hắn xoay người qua, thấy Ân Tử Mạch trên mặt mang theo ý cười hướng phía hắn đi tới.

“Tỉnh rồi?” Cố Thừa thấy y đi tới, cười hỏi một câu.

Ân Tử Mạch ngượng ngùng mà cào cào mặt, nói: “Ân, đa tạ Cố huynh, ngủ rồi thật sự một chút cũng không đau.”

Cố Thừa cười cười, xoa xoa tóc của y, thấy cổ áo đều không có chỉnh cho tốt, liền thuận tay giúp y chỉnh cổ áo, nói: “Y phục cũng còn chưa chỉnh tề đã liền chạy ra.”

Ân Tử Mạch cúi đầu nhìn y phục trên người, nói: “Ta sợ các ngươi còn có kế hoạch, tỉnh dậy liền vội vàng chạy ra.” Nói tới đây, y mới chú ý tới trong phòng có một vị cô nương.

Vẫn là da trắng, dáng người yểu điệu, ngực nở eo thon, quả là đại mỹ nữ!

Nhưng vì cái gì nữ hài tử vẻ mặt thẹn thùng này trong mắt lại chứa đầy ẩn tình mà nhìn Cố Thừa?

Hay là y ngủ một giấc bỏ lỡ cái gì sao?

Y hướng Cố Thừa dò hỏi bằng ánh mắt, Cố Thừa bị y nhìn đến mặt nóng lên, có điểm chột dạ, nói: “Vị này chính là Đỗ gia tiểu thư, Đỗ Tịch Nguyệt.”

Ân Tử Mạch chớp chớp mắt, một hồi lâu mới phản ứng lại.

Vị này còn không phải là nữ chính của màn Bỉ võ chiêu thân sao!

Ân Tử Mạch tức khắc nhìn Cố Thừa đầy ý vị thâm trường, đây là tìm ngươi tới chịu trách nhiệm a!

Cố Thừa bị Ân Tử Mạch nhìn như vậy liền chột dạ, sợ bị y nhìn ra vừa rồi trong đầu hiện lên đều là y.

“Ngươi vẫn còn chưa uống bát dược giải độc dư.” Cố Thừa vội chuyển đề tài, nói, “Ngươi trước ngồi xuống, ta bảo người đi đem dược lại đây.”

Sau khi nói xong, hắn vội vàng rời đi, bảo Cố bá lưu lại trước chăm sóc Đỗ Tịch Nguyệt.

Cố Thừa rời đi, Ân Tử Mạch lén lút tới gần Phong Lai, hạ giọng hỏi: “Tiểu Lai, vừa rồi phát sinh chuyện gì?”

Phong Lai lời ít mà ý nhiều nói: “Trận Bỉ võ chiêu thân là Lam Vực giáo khống chế Đỗ gia thiết kế ra hố mà bẫy chúng ta.”

Ân Tử Mạch trừng lớn mắt!

“Sau đó vị Đỗ tiểu thư này nói nếu minh chủ không chê, nàng nguyện ý đi theo minh chủ.” Phong Lai còn nói thêm.

Ân Tử Mạch: “!!!”

Cho nên đây là tới ý nói muốn Cố Thừa cưới nàng sao?!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip