Chương 59: Thẻ tre

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch đoàn tử cũng biết mình bị vắng vẻ, lỗ tai gục xuống, ủy khuất "meo" một tiếng, nhảy xuống giường, vào bằng cách nào thì ra bằng cách ấy.

Phương Duệ cúi đầu nhìn thoáng qua bạch đoàn tử, hắn cũng bất đắc dĩ, bạch đoàn tử cũng vô dụng như hắn.

Một người một miêu đứng ở ngoài cửa sổ một lúc lâu, sắp đến thời gian cấm đi lại ban đêm, mới rời đi.

Thẩm Ngọc vẫn chưa ngủ, nàng nhìn cửa sổ không còn chiếc bóng, nàng ngồi dậy, nhìn thẻ tre một lúc lâu, tay bất tri bất giác đụng vào thẻ tre.

Lại liếc mắt nhìn ra cửa sổ, xác định người kia thật sự đã đi rồi, mới cầm thẻ tre lên.

Tay run rẩy mở ra, lấy ra một mảnh giấy nhỏ, trên giấy có không ít vết nhăn, giống như bị người viết tạo ra.

Bên trong viết: "Uống nhiều nước ấm, đừng để nhiễm lạnh."

Hàng tự ngay ngắn, từ lúc Thẩm Ngọc quen biết Phương Duệ tới nay, không ít lần nhìn thấy chữ viết của hắn, đều là lối viết chữ Thảo rồng bay phượng múa, có khi nào viết tinh tế như thế này?

Thẩm Ngọc không biết, chỉ viết có mấy chữ này, Phương Duệ đã viết suốt một canh giờ, thay đổi không biết bao nhiêu tờ giấy, đến nổi Dung Thái còn muốn viết thay.

Sau khi xem xong, Thẩm Ngọc cuộn giấy lại nhét vào thẻ tre.

Phương Duệ từng nói, chỉ cần nàng không từ quan, hắn sẽ coi như không có gì xảy ra, cái gì cũng không biết, nhìn hành động của hắn, liền biết lời nói kia không có gì đáng tin.

Nói là xem như không biết gì, nhưng lúc này mới có mấy ngày? Tuy không có ngênh ngang vào phòng như trước, nhưng có gì khác nhau? Đều đứng ở ngoài phòng.

Không có gì khác nhau, không có gì đáng tin.

Thẩm Ngọc lẩm bẩm:

- Chẳng lẽ trước giờ ta luôn thấy bệ hạ giả?

Thẩm Ngọc không liên hệ giữa Cổ Minh cùng Phương Duệ, phần lớn là vì hai người này có tính cách khác biệt một trời một vực, một người hành sự trầm ổn, một người phóng đãng không kềm chế được.

Nửa đêm, gió thu thổi lá cây "Sàn sạt", ánh trăng bị mây đen che khuất.

Gió lớn, nguyệt hắc, đột nhiên truyền ra tiếng mèo kêu, nội thị cung nhân gác đêm nổi hết da gà.

Cửa bật mở, một bóng đen bay vào, Dung Thái liền thanh tỉnh, nhìn thấy người kia ngồi bên mép giường, trái tim đập chậm nửa nhịp, sắc mặt trắng bệch.

Sau đó ánh nến sáng lên, Dung Thái đổ một ly trà dâng lên, nói:

- Bệ hạ, đêm khuya hành tẩu không tiện, nếu ngươi cần tìm nô tài, sai người tới đây gọi nô tài là được.

Dung Thái không sợ đồ vật không sạch sẽ, nhưng ngươi đang ngủ, mép giường đột nhiên xuất hiện một người đứng nhìn, dù không sợ quỷ, vẫn sẽ bị người dọa nha!

Bên chân lại có bạch miêu mềm như bông cọ tới cọ lui, Dung Thái nâng chân lên, nhích ra xa.

Một đêm bị ghét bỏ hai lần, bạch đoàn tử "meo" một tiếng, đi ra cửa, nhìn qua giống như miêu không còn gì lưu luyến.

Phương Duệ thì uể oải ỉu xìu, thở dài một hơi, lắc đầu, liếc nhìn Dung Thái, ngữ khí bất đắc dĩ:

- Lần trước đi Bách Tử Sơn cứu Thẩm ái khanh, bị phát hiện có điểm đáng ngờ, mấy ngày trước đây đã bị phát hiện thân phận.

Dung Thái giật mình:

- Thẩm đại nhân biết là bệ hạ?

Phương Duệ gật đầu:

- Biết thì biết rồi, lại không hề tức giận.

Nghe vậy, Dung Thái trầm mặc, có thể tức giận mới là lạ, người là hoàng thượng, ai dám sinh khí với hoàng thượng.

- Dung Thái, ngươi nói xem, như thế nào mới có thể khiến Thẩm ái khanh đối đãi bình thường với trẫm, trở lại như lúc chưa biết trẫm là hoàng đế?

Phương Duệ phát hiện, lúc hắn giả trang Cổ Minh không chịu quý trọng thời gian ở chung với Thẩm Ngọc, cho nên hiện tại, hắn vô cùng hoài niệm thời gian ấy...

Dung Thái do dự một lúc lâu, rồi mới trả lời:

- Bẩm bệ hạ, nô tài không biết.

Dung Thái đương nhiên không dám nói gì đó, hắn không có gan, đổi lại là hắn, hắn cũng không dám bày sắc mặt cho bệ hạ xem, chứ đừng nói là bắt bệ hạ khom lưng cúi đầu, này quả thực là không muốn sống.

- Không biết....Trẫm cho rằng có thể giấu diếm nàng lâu một chút, không nói là mười năm, nhưng ít nhất cũng phải ba tháng.

Hắn ở trước mặt Thẩm Ngọc quá non, Thẩm Ngọc là lão làng giả trang, còn hắn chỉ là tay mơ mới ra đời, hắn bưng chén trà lên, uống một hơi, bất đắc dĩ thở dài:

- Tạm thời chỉ có thể như vậy.

Hắn thật sự không còn cách nào.

Thẩm Ngọc bị bệnh nặng, Phương Duệ ân chuẩn cho nàng nghỉ bệnh nửa mùa trăng, hắn muốn Thẩm Ngọc có thời gian thư thả tâm tình.

Thẩm Ngọc bệnh nặng, quan viên trong triều không ít người mừng thầm, đương nhiên cũng có người lo lắng.

Đức An biết Thẩm Ngọc sinh bệnh, định nhịn không đi thăm, nhưng lại tự thuyết phục chính mình, lảm nhảm:

- Nói như thế nào thì Thẩm Ngọc vẫn là ân nhân cứu mạng mình, hiện tại ân nhân cứu mạng ốm đau trên giường, sao nàng có thể không đi?

Tìm được cớ thuyết phục chính mình, vội vàng sai người chuẩn bị dược liệu trân quý, kéo cả xe hướng tới Thái Bảo phủ.

Dung Thái đem chuyện này nói cho Phương Duệ biết, Phương Duệ phất phất tay, bình tĩnh nói:

- Cứ để Đức An đi đi, nàng có thể nhìn thấy Thẩm Ngọc hay không lại là chuyện khác.

Quả nhiên, Đức An công chúa bị Thẩm lão thái gia nói một câu chắn ngay cửa:

"Thẩm Ngọc phong hàn mới khỏi, thật sự không thể gặp khách"

Sau khi Phương Duệ đi tìm thái hậu, đám người kia cũng thu liễm rất nhiều, so với trước kia, hiện tại Phương Duệ cũng không cần quá cẩn thận, vị trí còn trống trong triều đã có người bổ sung, những người được thay vào đều là người của Phương Duệ.

Trừ này đó ra, còn một chuyện nữa, chính là hoàng đệ của hắn, Trạm vương sắp từ biên quan trở về kinh thành.

Trạm vương từ nhỏ liền thích vũ đao lộng kiếm, không thích đọc sách, từ nhỏ liền thích đi theo tướng quân Bách Vạn Hàn, lúc thành niên hắn liền đi theo Bách Vạn Hàn ra biên quan, tuy có võ công, nhưng lại không thích hợp làm tướng lãnh, làm việc không đủ quyết đoán, lỗ tai mềm.

Mà lần này trở về, mục đích của thái hậu chính là muốn tác hợp hắn với Lâu A Cửu, cửu quận chúa của Đại Lý.

Lâu A Cửu là nữ nhi thứ chín của Lâu vương, sau khi Lâu vương bệnh nặng, đệ đệ của Lâu vương như hổ rình mồi, muốn lên thay thế.

Không ngờ trước lúc Lâu vương qua đời, đã ủy thác trọng mệnh cho cửu quận chúa mới vừa mười lăm tuổi, để nàng phụ tá tiểu đệ năm ấy mới năm tuổi lên làm Lâu vương.

Lâu A Cửu hành sự quyết đoán, thủ đoạn so với nam tử còn cường ngạnh hơn, trong vòng bốn năm đã có thể ổn định chính quyền ở Đại Lý.

Lâu A Cửu nắm quân đội Đại Lý trong tay, thứ thái hậu muốn chính là cái này.

Chỉ là thái hậu kỳ vọng không công, Lâu A Cửu là nữ tử như vậy, không ai có thể cưỡng bách được nàng, mà trong lòng nàng đã có người khác, không phải Trạm vương.

- Bệ hạ, vài ngày nữa Trạm vương điện hạ sẽ trở lại kinh thành, có cần chuẩn bị?

Phương Duệ nhìn về phía Dung Thái, nhìn trái nhìn phải vẫn nhìn không ra Dung Thái có gì khiến Lâu A Cửu coi trọng, mà Dung Thái lại còn là thái giám...

Người trong lòng Lâu A Cửu chính là Dung Thái.

Dung Thái bị bệ hạ nhìn đến nổi da gà, nhẹ giọng nhắc nhở:

- Bệ hạ, có nên chuẩn bị gì không?

Phương Duệ gật đầu:

- An bài đi, chỉ cần cô nương nhân gia nguyện ý là được.

Dung Thái theo lời hắn nói, an bài thân cận cho Trạm vương....

Lúc trước thái hậu từng nói Phương Duệ nên lưu ý hôn sự của Trạm vương, chỉ là nói cho có lệ, nhưng Phương Duệ lại làm thật, hắn sai Dung Thái đi tìm người phù hợp.

Bàn chuyện về Trạm vương đã xong, Phương Duệ lại cầm bút, bắt đầu viết chữ lên tờ giấy nhỏ.

Viết rồi vo, viết rồi vo, Dung Thái nhìn không nổi, đành phải cáo lui, lui xuống.


Dung Thái mới ra khỏi Đại Nguyên Điện, bạch đoàn tử lại dính lên, vừa thấy bạch đoàn tử, da đầu Dung Thái liền tê dại, hận không thể chạy trốn thật xa.

Dung Thái bước nhanh rời đi, bạch đoàn tử cũng lẽo đẽo đi theo sau.

Nhìn đại tổng quản bị bạch miêu đuổi chạy, cung nhân nội thị nghẹn cười, loại tình huống này, thật hiếm thấy, ở trong ấn tượng của bọn họ, đại tổng quản luôn mặt lạnh, cả ngày xụ mặt, không sợ trời không sợ đất, lại sợ miêu!

Ban đêm, vẫn như cũ bên cửa sổ có một con bạch miêu chui vào, trong miệng ngậm một thẻ tre, liên tục nhiều ngày.

Lần này bạch miêu mới vừa tiến vào, cửa sổ liền mở ra.

Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Ngọc hơi cúi đầu, nói:

- Bệ hạ, đêm khuya gió lạnh, thỉnh bệ hạ sớm hồi cung.

Cuối cùng Thẩm Ngọc cũng chịu gặp hắn, Phương Duệ vui mừng quá đỗi, nghe Thẩm Ngọc nói xong, liên tục nói:

- Không lạnh, không lạnh

Thẩm Ngọc vẫn cúi đầu không nói. Thấy vậy Phương Duệ thử dò xét:

- A Ngọc, ta có thể vào trong nói mấy câu được không?

- Bệ hạ mời vào.

Thẩm Ngọc tự động tránh qua một bên.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip