Mê muội 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Suga luôn nắm chặt tay Jimin mọi lúc, khi rời khỏi trường thì họ lại bước đi nhè nhẹ trên đường và dừng lại cùng ngồi xuống ghế đá trên vỉa hè.
"Chúng ta không thể vào lớp nữa, cậu có buồn không Jimin?"
"Sao lại buồn chứ? Cậu không thấy tôi đang rất vui sao?"
"Tôi ước gì chúng ta mãi mãi bên nhau, cậu có nghĩ giống tôi không?"
"Tôi cũng mong là như vậy, nhưng nếu tôi làm cậu tổn thương thì sao?"
Mắt Suga đượm buồn nhìn người đối diện, ánh nắng chiếu sáng thẳng trước mắt khiến cậu nhìn Jimin thật mờ mờ khó thấy.
"Tôi tin cậu sẽ không làm tôi tổn thương, cậu sẽ không rời bỏ tôi, mãi bên tôi mà phải không?"
Nụ cười nhẹ ẩn ẩn hiện hiện trước mắt Suga, chỉ cần nhìn thấy nụ cười của Jimin thì Suga lại thấy trong lòng có sự hạnh phúc.
"Jimin, hay là chúng ta cùng đi chơi có được không? Tôi sẽ dẫn cậu đến một nơi."
Nói xong, cậu lại đưa Jimin đi. Đến nơi, một khu đất rộng rãi, có thể nhìn thấy tận xa, thấy cả đường chân trời tiếp giáp với những tầng mây, mùi hương của hoa cỏ lan tỏa khắp nơi.
"Cậu còn nhớ nơi này chứ?"
"Tất nhiên là nhớ rồi!"
"Chính nơi này, tôi và cậu đã gặp nhau. Gốc cây lớn đằng này tôi đã ngủ gật tại đó, cậu là người đánh thức tôi. Lúc đó tôi lại còn mắng cậu tại sao phá giấc ngủ của tôi, vậy là lại cãi nhau...nó đã để lại cho tôi một kí ức thật buồn cười."
"Nếu như gốc cây to đó sẽ chết đi vậy cậu còn nhớ tôi không?"
Suga ôm Jimin vào lòng.
"Đồ ngốc này, đừng hỏi như vậy nữa có được không? Cậu chính là cả thế giới của tôi mà..."
Suga lại đưa Jimin từ nơi này đến nơi khác, cậu đang gợi lại cả bầu trời kí ức của hai người, cho đến lúc hoàng hôn buông xuống, cả hai đều bước ra về, đến nhà Jimin.
"Cậu vào nhà đi, ngày mai tôi sẽ đến."
"Tạm biệt..."
Suga vội ngăn lời của Jimin lại.
"Đừng nói lời tạm biệt, chúng ta còn gặp nhau mà, tôi cấm cậu không được nói nữa đấy!"
"Được rồi... "
. . .

Ngày qua ngày, cứ thế đã một tuần trôi qua, Suga không đến trường nữa, thì tại lớp, TaeHyung lại bắt đầu nóng giận.
"Đến lúc để nói tất cả rồi..."
J-Hope ngăn TaeHyung lại.
"Khoan đã, tôi nghĩ chưa phải lúc.."
Lần này RapMon lại nghiêng về TaeHyung.
"Tôi nghĩ TaeHyung nói đúng, Suga cậu ấy phải đối diện rồi!"
"Nếu muốn nói thì các cậu phải tìm lời đừng để Suga tổn thương!" Jin nói vào.
JungKook im lặng nghe họ nói rồi lại lên tiếng.
"Dù sao Suga cũng phải chấp nhận sự thật thôi, thà tổn thương nhưng nó sẽ tốt cho cậu ấy!"
"Vậy tôi sẽ tìm Suga nói chuyện." TaeHyung tức tối bước đi, nhưng J-Hope cản lại.
"Suga sẽ biết sự thật nhưng không phải là lúc này, tôi nghĩ ngày mai chủ nhật, chúng ta sẽ đến nhà cậu ấy nói tất cả."
"Nhất trí như vậy đi, ngày mai chúng ta hãy nói."
. . .
Trời vừa sụp tối, Suga lại đến nhà Jimin tìm cậu ấy, vẫn thấy phong thái của Jimin đứng trước cửa chờ Suga.
"Jimin, ngày hôm nay cậu biết là ngày gì không?"
"Ngày gì chứ?"
"Cậu không biết thật à? Sinh thần của cậu đấy!"
"Vậy à? Tôi quên mất!"
"Không sao đâu, tôi đã chuẩn bị cả rồi, đi thôi nào!"
Suga đưa Jimin đến chỗ đất trống nơi nuôi giữ kí ức của hai người. Tại gốc cây to lớn, Suga đã đặt một cái bàn và hai cái ghế đối diện nhau. Trên bàn là một chiếc bánh kem lớn và một cây nến, chai rượu vang và hai ly thủy tinh. Khung cảnh hoàn toàn lãng mạn và thơ mộng.
Suga nhìn Jimin, cậu ấy đang xúc động, cả hai ngồi vào bàn đối diện với nhau.

"Happy birthday to you...
Happy birthday to you...
Happy birthday, happy birthday....
Happy birthday to Jimin...."

Suga vừa dứt lời bài hát, cậu lại cười nói.
"Jimin à! Cậu có biết tại sao tôi lại để một cây nến không?... Bởi vì, đây là lần đầu tiên tôi làm sinh nhật cho cậu đấy! Cậu ước đi..."
Hình ảnh Jimin chắp tay cầu nguyện đang diễn ra trước mặt Suga tựa như thiên thần. Ngọn nến lung linh ấy đang lấp lánh trước lòng mắt của Jimin. Bắt đầu thổi nến, một làn hơn nhẹ nhàng như một cơn gió nhẹ thoảng qua. Vừa tắt nến, khung cảnh chìm vào bóng tối, nhưng tại thân cây lại phát ra ánh sáng, những chùm đèn đủ màu sắc tỏa sáng tựa hào quang, càng làm tăng phần lãng mạn.
"Cậu có muốn biết tôi ước gì không?"
"Tôi rất muốn biết, nhưng tôi lại không muốn cậu nói ra, người ta thường nói rằng nếu nói ra ngoài thì sẽ không thành sự thật..."
Khuôn mặt Jimin lại tỏa nụ cười, nụ cười mà Suga gọi đó là hạnh phúc. Khung cảnh đẹp này diễn ra lúc ánh trăng tròn. Ánh trăng đang chứng kiến điều gì, phải chăng chứng kiến một tình yêu viên mãn, hay đó chỉ là điều hư không?
Niềm hạnh phúc ấy đã dừng lại khi xảy ra vài giờ, rồi ai lại về nhà nấy. Trước khi Suga về không còn nghe từ "tạm biệt" phát ra từ miệng Jimin. Nhưng thay vào đó là ba chữ "Tôi nhớ cậu" rồi lẫn vào trong gió cuốn đi.

. . .

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip