1 – Hoàng Diệp
① Rình rập
Trong bóng tối có một người đang ẩn nấp, phát ra tiếng bật cười.Trong nhà chỉ có một cái máy tính phát ra ánh sáng yếu ớt, trên màn ảnh đang phát một cái video. Thân thể thon dài lại có chút tái nhợt gần như trong suốt, người đàn ông trên màn hình tựa hồ muốn ra ngoài, động tác của y có chút lười biếng, hành động cử chỉ đều mang theo sự thờ ơ, mái tóc màu đen có lẽ rất lâu chưa cắt, ôn nhuận ôm vào cái cổ trắng nõn, màu sắc đối lập có chút chói mắt.Người đàn ông trước màn ảnh theo bản năng rướn người về phía trước, kích thích khi rình rập khiến hắn khẽ run, ánh mắt si mê liếm lên cỗ thân thể xinh đẹp kia, ngón tay lưu luyến ở trên."Thật xinh đẹp....."Người đàn ông khen ngợi, cho đến khi hình ảnh của người kia biến mất khỏi căn phòng, bàn tay từ trên màn ảnh nắm một cái trong hư không, tựa như muốn bắt lấy thứ gì.Hết thảy dục vọng trong bóng tối đều trào ra, tựa như vuốt nhọn mà xé rách lí trí.Diệp Tu buông tai nghe xuống, sử dụng mắt qua lâu khiến trước mắt một mảnh mơ hồ. Bên ngoài trời mới tờ mờ sáng, mặt trời vẫn chưa ló dạng. Y mở cửa quán net, ven đường mấy quầy đồ ăn sáng cũng lục tục mở hàng. Sáu giờ sáng, còn sớm, trên đường lác đác không có mấy người. Ăn sáng xong Diệp Tu trở về phòng ngủ bù, tỉnh lại đã là mười hai giờ trưa. Dưới tầng rất ồn ào, hình như có tranh chấp gì đó. Diệp Tu chậm rãi đi xuống, có hai người đang gây gổ, mặt đỏ tía tai muốn xông vào sáp lá cà tới nơi. Diệp Tu không hứng thú xem náo nhiệt, đúng lúc chuẩn bị rời đi, một cánh tay khoác lên bả vai y."Diệp Tu!"Là Hoàng Thiếu Thiên."Cậu tới đây làm gì? Rảnh rỗi nhàm chán tới giúp tôi xoát phó bản sao?" Diệp Tu kinh ngạc, tiện tay gạt cánh tay đang để trên vai mình ra, hai tay đút vào túi chuẩn bị lên tầng.Hoàng Thiếu Thiên nhìn DIệp Tu quay đầu bước đi cũng vội vàng "Ài ài, đừng đi đừng đi, cùng ăn cơm trưa được không? Nghe nói ở thành phố H này của các anh có một nhà hàng mới mở rất ngon, thế nào? Tôi mời!"Diệp Tu vẫy vẫy tay, trả lời: "Đợi tôi đi lấy áo khoác."Nhà hàng Pháp kia ở thành phố H hết sức nổi tiếng, thời điểm Diệp Tu cùng Hoàng Thiếu Thiên đến nơi cả tầng một đã kín chỗ.Tiểu thư lễ tân hỏi: "Xin hỏi hai vị có đặt bàn trước không?"Hoàng Thiếu Thiên gật đầu lấy di động ra, Diệp Tu nhướn mi nói: "Ô, Hoàng Thiếu Thiên, cậu đã sớm lên kế hoạch rồi đi. Khẩn cấp mời tôi ăn cơm như vậy, chẳng lẽ Lam Vũ sắp giải tán nên muốn nhờ cậy tôi?"Hoàng Thiếu Thiên nổi giận: "Em gái anh a Diệp Tu! Mời anh ăn mà anh còn lắm chuyện như vậy."Diệp Tu tiếp tục nhướn mày: "Lắm mồm còn chê tôi lắm chuyện?"Trong lúc đợi thức ăn Diệp Tu táy máy nghịch di động của Hoàng Thiếu Thiên, y không mục đích tùy tiện bấm, bỗng nhiên một cái album hấp dẫn sự chú ý của y. Diệp Tu mở ra, hình ảnh vừa xuất hiện sắc mặt Diệp Tu lập tức biến đổi, gạt sang tấm kế tiếp, tốc độ xem càng lúc càng nhanh, sắc mặt cũng càng ngày càng kém. Hơi thở dường như bị kìm nén trong lồng ngực, sau khi xem xong tấm ảnh cuối cùng ngón tay của Diệp Tu khẽ run. Diệp Tu ngẩng đầu, Hoàng Thiếu Thiên đang hoàn toàn chăm chú nhìn chằm chằm vào y, tựa hồ đã biết Diệp Tu phát hiện ra cái gì, trong lòng đã có dự tính."Không sai, trong ảnh đều là anh." Hoàng Thiếu Thiên nói, lại dừng một chút, "Lúc anh mua cơm ở bên ngoài, lúc anh đi dạo phố cùng Tô Mộc Tranh, lúc anh có việc ra ngoài, lúc anh đi chơi cùng các đội viên Hưng Hân, lúc anh chơi game,....tôi tìm người chụp, anh không nhìn lầm đâu."Khuôn mặt bình tĩnh mà Diệp Tu một mực cố gắng duy trì nháy mắt tan vỡ, ánh mắt y gần như sắc bén "Cậu muốn làm gì? Cậu biết mình đang làm gì sao?""Tôi đương nhiên biết." Hoàng Thiếu Thiên cười một tiếng, gương mặt trẻ tuổi mang theo tinh thần phấn chấn "Anh hôm qua hơn bốn giờ mới đi ngủ, sau khi dậy lúc hơn một giờ chiều thì ăn mì gói, sau đó anh cùng Ngụy Sâm hạ một phó bản, hơn sáu giờ Trần Quả kêu mấy người bọn anh ra ngoài ăn cơm, buổi tối anh lại mở Vinh Quang ra....Tôi có thể tận mắt thấy được hết thảy nhưng việc anh làm, tựa như đã tham dự vào cuộc sống của anh vậy, từng động tác nhỏ của anh từng thói quen của anh tôi nhớ rất rõ ràng, thậm chí tôi có thể đoán được, động tác tiếp theo của anh nhất định sẽ là đứng dậy rời đi đúng không, Diệp Tu?"Diệp Tu đứng dậy, đã khôi phục bình tĩnh "Đúng, cậu nói đúng. Như vậy Hoàng Thiếu Thiên cậu rốt cuộc muốn làm gì? Đừng có lấy cái cớ biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nói thẳng đi."Thần sắc của Hoàng Thiếu Thiên càng ngày càng ôn nhu, nụ cười trên khóe miệng càng mở rộng hơn "Tôi làm vậy chỉ vì tôi thích anh a, thích đến mức muốn hòa vào cuộc sống của anh, muốn phải nắm được toàn bộ hành tung của anh, muốn thấy mọi vui buồn của anh đều vì tôi mà lộ ra." Hắn nhích người sáp vào người Diệp Tu, hai người chóp mũi đụng chóp mũi, lời nói đầu môi đã sớm trở thành tiếng nỉ non, hơi thở ấm áp tựa hồ muốn cướp đi hô hấp, Diệp Tu theo bản năng lui lại về phía sau, cổ tay lại bị Hoàng Thiếu Thiên giam cầm."Tôi đã sớm rơi xuống vực sâu không thể tự kiềm chế nổi, không bằng nói lúc này đã chìm quá sâu rồi, nên chúng ta hãy cùng nhau đi........"Nói xong Hoàng Thiếu Thiên liền hôn lên môi Diệp Tu, từ môi lên chóp mũi, từ mắt xuống đến cổ, liếm hôn gặm cắn, lưu lại một chuỗi nước miếng cùng dấu vết mập mờ. Thậm chí ngay cả đầu ngón tay cũng không bỏ qua, không cách nào kháng cự bị người ngậm vào miệng, răng nhẹ nhàng cà vào bụng ngón tay dẫn đến người nọ khẽ run sợ.2 – Chu Diệp
② Điện thoại"Reng reng reng....." Tiếng chuông dồn dập reo trong căn nhà yên tĩnh vô cùng đột ngột.Diệp Tu mơ mơ màng màng bò dậy từ trên giường, cầm di động để trên bàn. Lúc nửa tỉnh nửa ngủ đụng phải ly nước trên bàn, "choang" một tiếng khiến y bị sợ hoàn toàn tỉnh ngủ."A lô?" Vừa mới thức dậy, thanh âm có chút khàn khàn, đúng lúc này như cào vào lòng người.Đầu bên kia điện thoại không một người nói chuyện, Diệp Tu cau mày: "Ai vậy?"Không có thanh âm, Diệp Tu cho là có người gọi nhầm, cũng không để ý, lại hỏi thêm mấy lần cũng không có được tiếng trả lời nào liền cúp. Ai ngờ ngày thư hai, cùng một dãy số, cũng là cuộc điện thoại không người nói câu nào lần nữa gọi tới.Diệp Tu có chút bất đắc dĩ, nếu như không phải sai số thì là gọi tới quấy nhiễu đi? Trong loa truyền tới tiếng thở hổn hển, tựa như dã thú đã bị kiềm chế thật lâu, loại cảm giác này làm Diệp Tu hết sức khó chịu, đúng lúc Diệp Tu chuẩn bị cúp điện thoại lần nữa rồi kéo số điện thoại này vào sổ đen, người nọ lên tiếng/"Tiền bối."Diệp Tu sửng sốt một chút: "Tiểu Chu?""Vâng."Diệp Tu có chút bất ngờ, Chu Trạch Khải không giống như người sẽ chủ động gọi điện thoại cho người khách, hơn nữa hôm qua là thế nào?.....Diệp Tu vẫn có thể cảm giác đang bị đè nén bởi cái loại cảm giác không thoải mái đó."Có chuyện gì không?""Không có......." Chu Trạch Khải không giỏi nói chuyện, hắn tựa hồ phải tốn một chút thời gian để sắp xếp lại từ ngữ nguyên vẹn: "Muốn nói chuyện với tiền bối một chút, muốn nghe giọng nói của tiền bối......" Giọng nói của Chu Trạch Khải có chút kì quái, hơi thở cũng có chút gấp gáp, cuối câu còn có chút run rẩy, hình như còn đang làm chuyện gì khác.Diệp Tu ngọ nguậy, tùy tiện tựa vào đầu giường, trầm thấp bật cười: "Có thể a, tiểu Chu cậu muốn nói chuyện gì?" Chu Trạch Khải hồi lâu cũng không có lên tiếng, một lát sau mới mở miệng: "Được rồi, không quấy rầy tiền bối nghỉ ngơi. Tôi đi huấn luyện." Nói xong liền cúp điện thoại.Chu Trạch Khải nhìn màn hình di động hiện lên thông báo kết thúc cuộc gọi khóe miệng hơi giơ lên, xòe tay ra liền có thể nhìn thấy chất lỏng trắng đục dính trên tay, hắn đi rửa tay, lần nữa nằm xuống giường, trên mặt đầy thỏa mãn."Tiền bối......"Hắn nhắm mắt, một bàn tay cầm di động càng ngày càng dùng sức."Tiền bối a......."Nếu có thể liên tục nghe được thanh âm của anh.Có thể nhuốm nó bằng sắc thái tình dụcĐó sẽ một việc khiến người sung sướng biết bao.3 – Dụ Diệp
4 – Khưu Diệp
④Đội trưởng là một người rất tôn kính a...Khưu Phi nghĩ.Một vị đội trưởng chói mắt, không cách nào chạm vào.Chẳng biết từ khi nào sùng kính trong lòng đã sớm biến chất thành tình yêu thầm kín điên cuồng.Muốn đem ánh sáng kia tóm vào trong tay, muốn cảm thụ nhiệt độ nóng cháy kia, muốn nắm lấy cổ tay y khiến y để lộ ra biểu tình yếu ớt vô lực.Có lúc Khưu Phi bị dục niệm đáng sợ trong lòng mình làm cho giật mình, trong lòng khiển trách phỉ nhổ ý tưởng của mình, nhưng lại không ngăn cản được mà bộc phát ý nghĩ muốn chạm vào người kia.Cho tới sau này trong lúc vô tình thấy được Tôn Tường đang xem video tranh giải của Diệp Tu, ánh mắt của hắn ta chăm chú nhìn bóng lưng lẫm liệt thế như chẻ tre của Quân Mạc Tiếu trên màn hình, vẻ mặt gần như là si mê, gần như đã cắn nuốt hết bất mãn cùng thống hận của hắn ta với Diệp Tu.Hóa ra....Khưu Phi cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn bóng đèn, như mặt trời làm người ta chói mắt.Hóa ra....trong lòng chúng ta đều đang kiềm nén một con mãnh thú.5 – Song Diệp
⑤
Diệp Thu có lúc sẽ vô tình muốn thân cận Diệp Tu, anh trai duy nhất của mình, là người anh mặt luôn thờ ơ rất lợi hại.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip