second;

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


| II. |

Vào ngày mẹ mất, khoảng thời gian tưởng chừng như kinh khủng nhất trong đời Fredbear, cậu hoàn toàn rơi vào hoảng loạn.

"Bà sẽ luôn che chở em, Fredbear. Đừng khóc--" Anh trai cậu thì thầm, trong lúc kéo ngã cậu vào lòng anh.

"V-vâng! Em, em không khóc. Không kh-khóc." Fredbear nói trong tiếng nấc nghẹn. Cậu đã nỗ lực hết sức để diễn đạt đàng hoàng và cố gồng mình tỏ ra mạnh mẽ, nhưng cũng chẳng có ích gì để giúp cậu níu lại những giọt nước mắt sắp trào ra khỏi khóe mắt đỏ hoe, sưng tấy.

"Em trai, hai anh em ta sẽ luôn bên nhau." Giọng Foxy gần như tan chảy, nhưng anh đã nhanh chóng nuốt xuống tất cả, "Anh hứa."

Fredbear chớp mắt, mệt mỏi, bơ phờ, muốn đáp lại anh, nhưng giọng nói cậu đã không còn, và Foxy cũng thế. Cậu nhìn anh trai mình loạng choạng trên bờ vực của tuyệt vọng, cố gắng giữ lại những giọt nước mắt giữa điệp trùng đớn đau. Đúng như Foxy mong muốn, anh không hề để vuột giọt nước mắt nào. Nhưng thay vào đó, ánh mắt anh đờ đẫn vô hồn như một người nhiều ngày không ngủ; một người lúc này đang làm mọi việc dựa vào bản năng và sự kích động. Một người ở tình trạng đó sẽ khó có thể tử tế với ai khác, và cũng không kiên nhẫn.

Nhưng anh đã luôn đối xử tử tế với cậu, bằng tất cả sự dịu dàng anh có.

Tối hôm đó, sau khi Foxy đưa cậu về tận phòng, Fredbear đứng trước cửa và nhìn đến khi Foxy bước xuống hành lang. Foxy rất im lặng, rất trầm tĩnh, cũng rất thận trọng, nhưng không phải vào lúc này. Cậu hiểu rõ anh trai cậu, hơn ai hết, sự cố gắng hững hờ của người anh trai khiến cậu lo lắng hơn tất thảy.

Trước những viễn cảnh tồi tệ nhất, mọi lo lắng của Fredbear bỗng chốc trở thành nguồn động lực khổng lồ thúc ép những bước chân trở nên nhanh dần khi đến chỗ anh trai. Đôi chân của cậu dẫn bước cậu thật nhanh, Fredbear đã chẳng còn tập trung vào chúng, chỉ ngờ ngợ đủ để không vấp ngã khi bước đi.

Khi cậu dừng lại, cánh cửa phòng ngủ của anh trai đang khẽ mở, ở bên trong hơi tối, và Fredbear vẫn có thể thấy rõ ràng từ bên ngoài.

Gần như lập tức, cậu cảm thấy trái tim mình đang gào thét, khi bị xuyên thủng bởi cảm giác tội lỗi. Fredbear không thể tin nổi những gì mình vừa mới được trông thấy.

Foxy, người anh khốn khổ của cậu, đi ngang qua chiếc bàn gỗ bạch đàn trong phòng, anh hất văng mọi thứ. Tiếp theo là tủ quần áo. Bàn tay gầy gò của anh giật lấy từng thứ một cho đến khi chúng rời ra từng mảnh, rơi tả tơi ra khắp nơi, như những gì anh đang cố làm bên trong tâm trí mình.

Foxy đá vào cánh cửa bằng toàn bộ cơn giận của mình. Cánh cửa vỡ tan, rời khỏi các bản lề và biến thành những mảnh vụn bay tứ tung như đôi cánh tan tác của con quái thú bị thương.

Anh gần như xé mọi thứ bằng tay không, biến chúng trở lại những thớ vải rách nát, rải dấu vết của sự tàn phá khắp nơi trước khi anh tiến dần về phía tủ sách.

Anh kéo dần từng cuốn từng cuốn xuống, xé nát những gì duy nhất anh trân quý. Cuối cùng, khi cái giá chẳng còn lại thứ gì, Foxy giữ lấy nó và đẩy thật mạnh, giương mắt nhìn chiếc tủ đã từng lộng lẫy tan nát thành bụi cưa.

Đến khi trong phòng không còn gì để Foxy có thể đếm xỉa được nữa, anh dừng lại và ngồi sụp xuống sàn, vùi mặt vào lòng bàn tay tươm máu. Chất lỏng đỏ sẫm chảy dọc xuống và đọng lại ở khuỷu tay Foxy.

Trong sự im lặng, Fredbear có thể nghe được tiếng thổn thức xót xa của anh trai mình. Chẳng có gì có thể đáng thương và tội nghiệp hơn hình ảnh đó.

Bỗng chốc, cảm giác kiệt lực xâm chiếm cậu, cả thể xác lẫn tinh thần. Và tâm trí cậu sụp xuống, quá hỗn loạn bởi bóng hình người anh trai - vẫn ngồi đó, bất động; cao, gầy và góc cạnh; như thể bóng anh đã bị cắt ra từ một phiến cẩm thạch đen. Cậu lê bước về phòng, trái tim cũng nặng trịch theo từng bước chân.

Đây là lần đầu tiên Fredbear còn nhớ được mình có cảm giác yếu đuối, quay cuồng và ngớ ngẩn - giống như một con người, như một con người nhỏ bé, bất lực.

Cậu thức trắng cả đêm.

________

Từ hôm đó, Fredbear không còn được phép bước vào phòng anh trai mình một lần nào nữa.

Thay vào đó, Foxy sẽ đi qua phòng cậu và bắt đầu những câu chuyện kể xưa cổ bằng trí nhớ. Nhưng không phải câu chuyện nào cũng chính xác, Foxy không thể nhớ rõ hết mọi tình tiết, chuyện đó gần như là bất khả thi với anh.

Rồi Fredbear chợt nhận ra rằng, Foxy là một đứa trẻ, cách cậu vài năm tuổi, nhưng vẫn chỉ là một đứa trẻ không hơn. Khi trải qua sự mất mát, Foxy có quyền được khóc, được dỗ dành. Nhưng anh đã nhường gần như tất cả cho cậu.

. . .

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip