Chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Loại bệnh nhẹ như cảm mạo, dù là uống thuốc, tựa hồ cũng phải lề mà lề mề khó chịu vài ngày mới có thể tốt.

Cung Khuynh sau khi tới một lần vào đêm hôm đó, liền cũng không lại đến Hoa Dương cung. Bất quá, trong Hoa Dương cung vẫn như cũ rất náo nhiệt. Bởi vì, nhân duyên của Tô Vân Chỉ trong hậu cung này thật sự là quá tốt rồi. Từ sáng sớm tới tối mịt, người đến thăm bệnh nàng luôn nối liền không dứt. Coi như là Tô Vân Chỉ vô tâm đãi khách, những ngươi đến thăm bệnh kia lại nhao nhao thể hiện rằng các nàng chỉ cần tùy ý ngồi một chút là được rồi, không dám quấy nhiễu Thục phi nương nương dưỡng bệnh.

Bởi vì người đến vấn an Tô Vân Chỉ thật sự là nhiều lắm, thế cho nên những người vốn không hòa thuận với nàng như Đức phi, Hiền phi cũng sai người đưa chút ít dược liệu tới. Đương nhiên, sở dĩ các nàng làm như thế, chẳng qua là theo đại lưu mà thôi, cũng không phải xuất phát từ thiệt tình mong Tô Vân Chỉ khỏe lại.

Khả Nhạc nhìn tư kho của Tô Vân Chỉ phát sầu, nhiều dược liệu như vậy, tới khi nào mới có thể sử dụng hết a? Hơn nữa, có một ít dược liệu rõ ràng là không để lâu được, dù là lưu giữ cẩn thận như thế nào đi nữa, chúng cũng sẽ theo thời gian trôi qua dần dần mất đi dược tính. Đây không phải lãng phí sao?

Là người đi theo Tô Vân Chỉ lâu năm, Khả Nhạc hiểu Tô Vân Chỉ hơn người khác rất nhiều.

Nhìn qua Tô Vân Chỉ là một người rất xa xỉ, nàng thích quần áo xinh đẹp, cũng thích trang sức lấp lành. Nhưng mà, kỳ thật trên nhiều khía cạnh nàng đều không thích lãng phí. Nói thí dụ như, trước mỗi lần ăn cơm Tô Vân Chỉ sẽ đem một phần cơm của mình ban thưởng xuống, bởi vì nàng không muốn để thừa quá nhiều thức ăn. Khả Nhạc tin tưởng, đối với chuyện dược liệu, Tô Vân Chỉ hẳn là cũng sẽ giống như đối với thức ăn không muốn lãng phí quá nhiều.

Vì vậy, Khả Nhạc thống kê ra những dược liệu không giữ lâu được, viết tất cả lên một tờ giấy. Sau đó nàng đem danh sách đưa cho Tô Vân Chỉ.

Tô Vân Chỉ nhìn tờ giấy cũng có chút đau đầu. Dược liệu đều là tâm ý của người khác khi tới vấn an nàng, nàng đương nhiên không thể trực tiếp trả lại. Nhưng trong Hoa Dương cung xác thực không cần dùng nhiều dược liệu như vậy a! Nếu như để đó mặc kệ, Tô Vân Chỉ liền nhịn không được nhớ tới câu thơ "Cửa son rượu thịt ôi, ngoài đường xương chết buốt", kỳ thật ở một mức độ nào đó người nào đó vẫn là một cô nương có tấm lòng lương thiện, trong lòng của nàng đã bị các loại áy náy chất đầy.

"Như vậy đi, ngươi đem toàn bộ những dược liệu này đưa cho Tống Thái y." Tô Vân Chỉ nói với Khả Nhạc.

"Nhưng là... Này có được hay không?" Khả Nhạc nhỏ giọng hỏi.

Các quý nhân đưa những dược liệu này tới, nếu biết được những thứ mình đưa tới bị Tô Vân Chỉ chuyển giao cho một Thái y, trong lòng các nàng có thể cao hứng sao?

Tô Vân Chỉ nghĩ đến vài ngày nay chính mình phải uống thuốc đông y, trong miệng liền không nhịn được nổi lên chán ghét. Nàng nhanh chóng uống một ngụm nước mật, đem cảm giác chán ghét này ép xuống, nói: "Ngươi nói với Tống Thái y thế này, những dược liệu này là ta đưa cho hắn làm nghiên cứu, đề hắn thử một chút xem có thể đem thuốc Đông y biến thành thuốc viên hay không, nếu có người bị bệnh, trực tiếp dùng nước đem thuốc viên nuốt xuống là được rồi, không cần lại uống thứ nước đắng kia."

Đối mặt với ý nghĩ hão huyền của Tô Vân Chỉ, Khả Nhạc lại một lần nữa nhỏ giọng mà nhắc nhở nàng nói: "Thuốc viên cũng là có, bất quá bình thường đều là thuốc bổ dưỡng thân thể hòa chung với chất mật, đem nó biến thành viên. Nếu như là thuốc chữa bệnh, thuốc viên dược lực không đủ, cho nên nhất định phải sắc thành nước thuốc."

"Thuốc bổ đều có viên rồi, thuốc chữa bệnh tại sao lại không thể?" Tô Vân Chỉ không bao giờ muốn uống nước thuốc nữa tùy hứng nói, "Tóm lại, ngươi đem dược liệu đưa cho Tống Thái y a. Ai đưa những thứ gì, ngươi toàn bộ sắp xếp ghi lại, sau đó lưu giữ, nếu như Tống Thái y thật sự nghiên cứu ra cái gì, cứ dựa theo danh sách mà cảm tạ những vị nương nương này đã làm ra cống hiến cho sự nghiệp tiến bộ của thuốc đông y. Như thế liền hoàn mỹ!"

Khả Nhạc thật sự là bội phục tiểu thông minh của nương nương nhà mình, thời khắc mấu chốt mãi mãi cũng là đáng tin đến như vậy!

Tô Vân Chỉ còn nói: "Đúng rồi! Chúng ta lại tìm một lý do cao thượng cho nghiên cứu này, liền nói, Tống Thái y là vì các chiến sĩ đóng giữ biên cương mới muốn tiến hành nghiên cứu này. Dù sao, người trên chiến trường cũng không có nhiều thời gian đi nấu thuốc, thuốc viên có thể trực tiếp cứu mạng."

Khả Nhạc... Khả Nhạc đã không còn lời để nói, cảm thấy trên đầu nương nương nhà mình mang một vầng sáng vô sỉ.

"Không, cái này không phải lấy cớ. Trên thực tế, đây đúng là một nghiên cứu rất cần thiết, không phải sao?" Tô Vân Chỉ xoay hai vòng tại chỗ, "Tóm lại, ngươi đem những lời này đều nói lại cho Tống Thái y nghe đi. Các tướng sĩ là cần những thứ này nhất." Người không muốn uống thuốc như nàng cũng thơm lây theo.

Tô Vân Chỉ linh cơ khẽ động coi như là tìm chút quyền lợi cho đám binh sĩ ở tầng dưới chót kia, cũng là vô tâm sáp liễu liễu thành âm*.

(*Hữu ý tài hoa hoa bất phát, vô tâm sáp liễu liễu thành âm – Dụng ý trồng hoa hoa chẳng mọc, vô tâm cắm liễu liễu lên um)

Đợi đến lúc bệnh trạng cảm mạo hoàn toàn biến mất, Tô Vân Chỉ cong ngón tay đếm, cũng đã nàng sáu ngày rồi không có nhìn thấy Cung Khuynh. Nếu như không tính ngày đó Cung Khuynh lén lút đến ngủ cùng nàng, vậy cũng có năm ngày rồi nha! Một chút lãnh hương hoa mơ kia ở trên giường của Tô Vân Chỉ đã sớm biến mất không thấy.

"Chủ tử, Hoàng hậu nương nương chỗ đó có lẽ là bận rộn... Ngài nhìn xem, mỗi ngày điểm tâm ngọt vẫn là đưa tới đúng hạn." Tuyết Bích nói.

Biết rõ Tô Vân Chỉ thích ăn ngọt, Hoàng hậu và Hoàng đế thường xuyên ban thưởng cho Hoa Dương cung món điểm tâm ngọt. Bất quá, hiển nhiên vẫn là đầu bếp ở Chiêu Dương điện càng được Tô Vân Chỉ ưa thích. Trước kia điểm tâm Cần Chính điện đưa tới, Tô Vân Chỉ cũng là rất thích ăn. Chẳng qua là, từ sau khi Chiêu Dương điện bắt đầu đưa điểm tâm đến, Tô Vân Chỉ phát hiện vẫn là điểm tâm ở chỗ Cung Khuynh càng ngon hơn một chút, mà khẩu vị của nàng cũng lớn như vậy, vì vậy điểm tâm của Cần Chính điện bị nàng tặng cho người khác.

Tô Vân Chỉ là một người có chút mâu thuẫn. Nếu như hai ngày Cung Khuynh không có tới quan tâm nàng, như vậy nàng nhất định là sẽ tức giận, chỉ là nếu như bốn năm ngày Cung Khuynh không có tới quan tâm nàng, nàng trái lại sẽ lo lắng Cung Khuynh có phải gặp phiền toái gì hay không. Bằng không thì, tạo sao Cung Khuynh vẫn không có tới đây?

Vì vậy, khi Tô Vân Chỉ hết bệnh, một thân nhẹ nhàng khoan khoái, nàng nhanh chóng tắm nước nóng, thay một thân quần áo xinh đẹp liền đi đến Chiêu Dương điện. Thục phi xinh đẹp lại hoạt bát vài ngày không có tới, len lén nói một câu, kỳ thật đám cung nhân trong Chiêu Dương điện đều cảm thấy không quen.

Đại mèo mập dựa vào cửa lớn của Chiêu Dương điện phơi nắng, dùng một tư thế vô cùng câu hồn mà ngăn trở người khác tiến vào.

Tô Vân Chỉ cười lạnh một tiếng, nhấc chân nhảy qua bên người mèo mập.

Mèo mập "Ngao" một tiếng, móng vuốt lập tức đặt lên làn váy của Tô Vân Chỉ. Vì vậy, một cái váy tốt như vậy lại bị kéo rạn.

Khả Nhạc không rõ chủ tử nhà mình vì sao thích trêu chọc mèo mập như thế! Hiển nhiên phía trước đại điện có khoảng trống lớn như vậy, một con mèo cho dù là mập lại có thể chặn được toàn bộ cửa chính sao? Chỉ cần hơi vòng qua một chút, mèo liền cào không được váy của Thục phi nương nương rồi. Nhưng mà, Thục phi cố tình liền phải tới gần!

Thục phi vẫn còn muốn giảng đạo lý với một con mèo, nàng ngồi xổm xuống, nhìn có chút hả hê mà đối với con mèo nói: "Lại hư mất một cái váy của ta a. Rất tốt, hôm nay cá lòng tong khô ngươi cũng không có..., ngày mai cũng không có. Ngươi biết không? Ở trong cung này, ta mới là bảo bảo được người khác thích nhất."

Bảo bảo gì gì đó, đây là một từ tự xưng rất phổ biến trên mạng trước khi Tô Vân Chỉ xuyên qua, nàng nói như vậy coi như là đang trêu ghẹo rồi.

Mèo mập ném cho Tô Vân Chỉ một ánh mắt miệt thị.

Tô Vân Chỉ lại cảm thấy bản thân thắng lợi, ném lại một cái ánh mắt miệt thị vương giả, sau đó tung tăng mà bay vào Chiêu Dương điện. Bình thường vào lúc này, Cung Khuynh đều ở trong Chánh điện xử lý các loại công vụ, vì vậy Tô Vân Chỉ bay thẳng đến Chánh điện. Nàng cười nói: "Này này! Ta đến rồi!"

Cái 'này này' nào đó ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy theo Tô Vân Chỉ đến gần, dường như ánh mặt trời phía ngoài phòng đều bị mang theo cùng vào.

"Hôm nay rất xinh đẹp." Cung Khuynh mỉm cười nói.

Tô Vân Chỉ sửng sốt một chút.

Vì vậy, Cung Khuynh lập lại lời nói của mình một chút, nói: "Ta nói... Ngươi hôm nay rất xinh đẹp."

Tô Vân Chỉ lại bị dọa nhảy dựng. Cung Khuynh thế nhưng lại khen nàng! Hơn nữa giọng nói của nàng khi khen tặng còn bình thường như thế, thật sự là đang khen nàng! Thục phi nương nương nhịn không được đi quanh hai vòng cái ghế của Cung Khuynh đang ngồi: "Nói mau, ngươi là yêu nghiệt phương nào? Lại dám bám vào trên thân thể Cung Khuynh!"

Cung Khuynh cảm thấy Tô Vân Chỉ thật là đẹp chỉ bất quá một giây, trên mặt vẫn là cười, bình tĩnh nói: "Không phải ngươi yêu cầu sao?"

"Ta yêu cầu?"

"Đúng vậy, một ngày một câu ca ngợi, một trong những điều kiện khi chúng ta trở thành đồng minh." Cung Khuynh nghiêm trang nói.

Đôi mắt Tô Vân Chỉ lại trừng lớn: "Nhưng là... Nhưng là..."

Thục phi nương nương xác thực từng nhắc qua yêu cầu này, Hoàng hậu nương nương cũng xác thực rất có danh dự mà làm theo. Nhưng là, mỗi lần khi Cung Khuynh ca ngợi Tô Vân Chỉ, đều nghĩ tìm sơ hở để lợi dụng, nếu thật sự không có sơ hở có thể lợi dụng, nàng cũng chỉ dùng loại thanh âm không chút gợn sóng nào giồng như là người máy để nói ra một câu ca ngợi. Trong lời nói đúng là có từ ngữ ca ngợi, nhưng là bị Cung Khuynh nói bằng loại ngữ điệu này, liền hoàn toàn không nghe ra ý tứ như vậy a!

Lúc này một câu "Hôm nay rất xinh đẹp" lại nói rất có thành ý, trong lúc nhất thời Tô Vân Chỉ đều có chút thụ sủng nhược kinh.

Khóe miệng Cung Khuynh thủy chung có chút nhếch lên, cười nói: "Chúng ta đã không gặp năm ngày rồi, mà ta thiếu ngươi sáu câu ca ngợi. Vậy ta dứt khoát dùng một lần duy nhất liền trả sạch a. Hôm nay ngươi rất đẹp, hôm qua ngươi rất đẹp, hôm trước ngươi rất đẹp, hôm kia ngươi cũng rất xinh đẹp..."

"Đợi một chút, bốn câu này sao? Quá là lấy lệ a?" Một giây trước Tô Vân Chỉ còn thụ sủng nhược kinh nay lại bắt đầu được một tấc lại muốn tiến một thước rồi, "Hơn nữa hai ngày trước ta đều đang bị bệnh, cũng không có hảo hảo mà chăm sóc bản thân, tinh thần lại suy sút, tại sao ngươi lại có thể cảm thấy ta xinh đẹp chứ? Lừa gạt quỷ sao!"

"Mỹ nhân ngã bệnh cũng là mỹ nhân. Ta không chỉ biết ngày xưa ngươi rất xinh đẹp, còn biết tương lai ngươi sẽ tiếp tục xinh đẹp." Cung Khuynh nói.

Tô Vân Chỉ đều bị khen đến có chút xấu hổ.

Ha, được rồi, căn bản là không có xấu hổ, rõ ràng là mở cờ trong bụng a!

Thục phi nương nương vẫn như cũ ngây ngốc mà nhìn Hoàng hậu, muốn nghe nàng nói tiếp.

Cung Khuynh nghiêng người một chút, hết sức chăm chú mà nhìn Tô Vân Chỉ, trên mặt lộ ra một biểu lộ trầm tư, tựa hồ là đang sắp xếp ngôn ngữ.

Tô Vân Chỉ kiên nhẫn chờ đợi, không biết kế tiếp Cung Khuynh còn có thể nói ra bao nhiêu lời nói chân thật khiến người ta cảm thấy ngại ngùng đây?

Cung Khuynh há miệng.

Trong ánh mắt Tô Vân Chỉ dường như có mang theo những ngôi sao, mong mỏi Cung Khuynh lập tức nói ra.

Cung Khuynh không có thừa nước đục thả câu, quả nhiên liền mở miệng nói ra: "Được rồi, sáu câu ca ngợi nói xong rồi, đợi ngày mai a."

Tô Vân Chỉ:...

Tức giận, cào ngươi a!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip