Chỉ còn nhà bếp là cậu chưa đến, cậu nhanh chân chạy vào, hình dáng hắn vẫn không có ở đây. Nỗi ko sợ của Daniel càng lúc càng lớn, nó thật đáng sợ đối với cậu, SeongWoo rốt cuộc đang ở đâu, làm gì với sức khỏe không tốt như thế. Daniel vẫn ở trong bếp đứng ngơ người ra để suy nghĩ về SeongWoo dường như cậu không để tâm những thứ xung quanh mình nữa mà bây giờ điều quan trọng với cậu lúc này là SeongWoo.
Một cánh tay mang hơi nóng từ phía sau ôm lấy cậu vào lòng, càng lúc càng siết chặt cậu. Hắn đặt gương mặt thanh tú của mình lên đôi vai cậu, dùng chiếc càm sắc xảo của mình cạ nghịch vào đôi vai ấy, khuôn miệng hắn bắt đầu đưa dần về tai cậu, thì thầm vào đó.
"Cậu về sớm thế ? Nhớ tôi đến vậy sao ?"
Daniel bị những hành động đột ngột như thế làm đứng hình một lúc lâu mới có thể hoàn hồn lại, SeongWoo vẫn ở đây vẫn đang ở phía sau ôm cậu. Daniel xoay người lại đẩy vòng tay của hắn ra khỏi cơ thể mình, gương mặt lại bắt đầu đỏ lên một chút.
"Tôi nhớ cậu khi nào ? Gọi cho cậu không được, tôi sợ cậu đã xảy ra chuyện gì nên về xem thử."
Mỗi lần Daniel trưng ra gương mặt quả đào ấy lại khiến SeongWoo càng thích thú. Quả đào này của hắn thật sự rất đáng yêu, có lẽ phải đỏ thêm một tí nữa sẽ đáng yêu hơn.
"Lo lắng cho tôi mới gọi điện, gọi không được thì bỏ học chạy về, cậu nói xem không phải nhớ thì là gì ?"
Daniel biết mình dù có biện minh thế nào cũng chẳng thắng được SeongWoo, cậu vẫn chưng ra khuôn mặt đào hồng đó, mà lảng sang chuyện khác.
"Tôi đã nấu cháo cho cậu, đã ăn chưa."
"Tôi vừa ăn rồi, có uống cả thuốc."
"Cậu cảm thấy khỏe hơn chưa ?"
"Đủ để bắt nạt cậu."
Daniel đánh vào vai SeongWoo một cái, để cho hắn biết Daniel này tuy rằng dễ dãi nhưng không dễ bị người khác ăn hiếp, đặc biệt là cái tên SeongWoo.
SeongWoo giả vờ ôm tay kêu lên, vừa nói vừa tỏ ra tội nghiệp trước mặt Daniel.
"Tôi là người bệnh đấy, cậu đối xử thế à ?"
Tên SeongWoo láo cá này, nghĩ cậu dễ bị lừa vậy à, người như hắn cho nhịn ăn cả tuần vẫn còn khỏe mạnh nói gì một cú đấm nhẹ như thế.
"Cho cậu chết cũng được."
"Kang Daniel là đồ độc ác."
"Dù sao cũng tốt hơn cậu."
Cả ngày hôm nay Daniel vẫn túc trực ở nhà SeongWoo, cậu giúp SeongWoo dọn dẹp, lau chùi mọi thứ, khoảng thời gian tiếp cả hai cùng nhau nấu ăn, Daniel thật sự bị những món ăn lần trước của SeongWoo làm cho mê hoặc, dù vẫn chưa khỏe hẳn nhưng SeongWoo lại xuống bếp nấu vài món phục vụ cho vị khách tạm thời này, Daniel ngoài món cháo ấy thì còn lại cậu chả có một kiến thức nào vế nấu ăn, cậu chỉ đứng lẳng lặng đằng sau để đợi SeongWoo sai vặt, cậu cũng muốn giúp một phần để làm nên bữa cơm này để tránh mang danh làm phiền người bệnh, những hành động nhỏ mà SeongWoo nhờ cậu giúp khiến cậu thật sự mãn nguyện và tự cảm thấy mình là người có trách nhiệm.
Ăn xong bữa cơm, SeongWoo là người ở lại dọn dẹp, tính trách nhiệm của Daniel mới đó đã đi xa. SeongWoo thế nào không quan trọng, việc Daniel quan tâm hiện bây giờ là đã đến giờ chương trình cậu thích phát sóng, Daniel nằm dài ra sofa, tay cầm điều khiển Tivi, mắt chăm chú vào màn hình. SeongWoo dọn xong cũng đi ra ngồi cạnh cái thân to đang nằm trên Sofa, miệng thì nhóp nhép viên kẹo.
"Này Daniel."
Daniel rời mắt, quay sang nhìn SeongWoo.
"Có chuyện gì ?"
"Tôi nhờ cậu giúp một việc."
"Việc gì cậu nói đi, nếu trong khả năng của tôi, tôi sẽ sẵn lòng."
"Từ nay cậu có thể sang đây ở cùng tôi được không ? Không cần phải ngủ lại, chỉ cần như hôm nay là được."
Daniel không chần chừ mà đáp, có phải đề nghị này có lợi cho cậu không, mỗi ngày sẽ được ăn món ăn SeongWoo, lại chẳng phải làm gì cả, cậu cũng không mất mát gì, với lại ở nhà, cậu cũng suốt ngày ở trong phòng nhàm chán, qua đây có SeongWoo sẽ thú vị hơn.
"Nếu như ngày cậu cho tôi ăn ba bữa thì tôi sẽ mỗi ngày qua đây làm phiền cậu."
"Được thôi."
"Từ nay sẽ làm phiền cậu."
Daniel tiếp tục quay mắt trở lại màn hình tivi, tiếp tục ăn kẹo. SeongWoo chỉ cần nhìn cậu như thế này đã quá đủ với hắn, SeongWoo đưa nhẹ bàn tay mình lên xoa đâu cậu, Daniel vẫn không phản ứng gì mà nằm im để cho bàn tay hắn tuỳ tiện nghịch tóc cậu. Cả một ngày của họ trãi qua chậm rãi và nhẹ nhàng như thế, SeongWoo rất trân trọng điều này mặc dù nó là những điều đơn giản nhưng cũng đủ khiến làm hắn hạnh phúc. Từ nay mỗi ngày của hắn sẽ là mỗi niềm vui và hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip