Lệ Lệ yêu thầm Tĩnh Du, chuyện này ai là người trong cuộc đều biết, trừ Tĩnh Du!
Nói cậu ngốc, cậu quả thực rất ngốc, không những thế còn cố chấp cứng đầu, tuy vẻ ngoài yếu đuối nhu nhược đến thế...
Mãi đến khi tiễn Lệ Lệ lên máy bay cậu mới biết được sự thật ấy, trên đường trở về, Hứa Minh Hiên bị cậu xem như không khí vô cùng bức bối bất mãn.
"Em đừng buồn, cô ấy sẽ sớm trở về!...A không, ý anh là...mọi chuyện sẽ ổn thôi!" Hắn vừa lái xe vừa nói.
Cậu im lặng không cho chút phản ứng nào.
"Em có muốn ghé chỗ nào hay không? Trông vẻ mặt em không được tốt!"
"...không, em không sao, ân...em muốn ngủ." Cậu rốt cục lên tiếng, chỉ là thái độ nhàn nhạt buồn bã còn có thêm vài phần giận dỗi, còn có bất an.
Nhìn qua nét mặt của cậu, hắn không nhịn được có chút ghen tị. Ngô Lệ rời đi liền nhận được sự luyến tiếc không nỡ của cậu, nếu biết trước cậu sẽ như vậy hắn đã không mang cậu đến sân bay!
Vươn tay xoa xoa tóc cậu, hắn nhẹ giọng khuyên nhủ: "Dựa lưng ngủ chút đi, chúng ta còn rất lâu mới có thể về đến nhà, đến nơi anh gọi em."Cậu không nói gì, ngoan ngoãn tựa đầu một bên, trúc trắc nhắm mắt ngủ, cái cổ lắc lư lắc lư, hắn cố ý vô tình giữ lại, đặt lên đầu vai của mình. Thiếu niên bên cạnh không có phản đối, yên ổn ngủ.Cứ ngỡ chuyện sẽ mau lắng xuống, cậu có thể đa sầu đa cảm mà buồn Lệ Lệ, nhưng hiện tại có hắn bên cạnh, cậu cũng sẽ không thể thương tâm quá lâu, điều này sẽ khiến hắn nuốt phải dấm chua nha!Cho đến mấy ngày sau, Tĩnh Du vẫn chưa hoàn toàn bình ổn, hễ gặp hắn ở cửa phòng đi vào, cậu liền rúc vào trong chăn làm cái kén nhỏ, thậm chí khi đi tắm hay đi vệ sinh chạm mặt hắn, cậu cũng cuống quýt né sang một bên, chẳng biết làm cái gì lại chui trở vào phòng.Dường như cậu đã phong bế mọi cảm xúc, im lặng và trầm tĩnh như mặt hồ dưới thâm cốc, thường thường ngồi một góc nhìn cửa sổ, dù nắng có đẹp đến mấy cậu cũng chỉ nhìn nhìn bằng ánh mắt bi thương, hắn cảm khái rằng, cậu thật y hệt đứa bé giận dỗi phụ huynh, muốn làm cái gì đó nhưng tính khí trẻ con ấu trĩ nên chẳng dám hé răng.Không đúng! Hắn hiện tại là chồng của cậu, cái gì mà phụ huynh? Cái miệng quá không tốt đẹp rồi!Càng nghĩ càng giận, cậu cứ như vậy tránh né hắn thực khiến hắn muốn sinh khí! Ngày nọ hắn uy cơm cho cậu ăn, thằng nhóc vậy mà cự tuyệt, mặt mài đỏ bừng cúi đầu không ăn. Hắn kiềm nén muốn không được nữa, hét lên: "Em đây là muốn nháo cái gì? Em thương tâm cái gì? Anh còn chưa đủ tốt sao? Suốt ngày làm cái mặt khổ qua ấy cho anh xem, em muốn cái gì cũng không chịu nói, em rốt cục đủ chưa? Có phải cảm thấy anh rất phiền hay không? A hảo hảo, anh đây lặp tức đi!"Hắn nói xong liền đi rồi.Tĩnh Du run run cơ thể nhìn theo hắn, gương mặt hốt hoảng biến sắc một lát mới kịp phản ứng, hắn đã đi một lúc rồi, đuổi theo cũng không còn kịp nữa, cậu thật sự uất ức đến rơi lệ, một mạch khóc lên.Hiên thật sự chán ghét cậu rồi! Mấy ngày qua cậu đã tận lực yên lặng, tận lực không để anh nhìn thấy, rất sợ anh nhìn mặt mình liền đau lòng, liền phiền muộn.Cậu nghĩ rất kỹ, mặc dù Minh Hiên thương hại cậu, ở bên cạnh cậu vì cảm thấy có lỗi, chính là cậu rất thích, ở bên cạnh anh liền hạnh phúc rất nhiều. Cho dù sau đó phát hiện Minh Hiên cùng Lệ Lệ bên nhau, nhìn anh 'vì Ngô Lệ' lộ ra vẻ mặt không cam lòng ấy, cậu vẫn không muốn buông, tim rất đau, thế nhưng cậu cẫn cứ ích kỷ mặt dày mày dạn ở lại bên cạnh anh. Nghe lời anh ngoan ngoãn ở trong phòng, dù rất muốn ra ngoài đón nắng, cậu yên lặng nhìn liền thấy tốt lắm rồi.Thế nhưng, anh cũng đã đi rồi, anh vẫn nổi giận.Cậu tuyệt vọng cùng uỷ khuất, khóc đến sưng cả đôi mắt to tròn, suy nghĩ cả một ngày, rốt cục lấy điện thoại liên hệ với cha ở cô nhi viện."Cha...là con đây." Sau khi tỉnh lại cậu đã liên hệ với ông, cùng nhau trao đổi tình hình, ông lúc này cũng không có quá nhiều kinh ngạc."Tĩnh Du? Sao vậy? Con đang khóc sao? Hứa tiên sinh đâu?""Cha...Tĩnh Du...muốn...bỏ đi, bỏ nhà đi, về với cha, được không?"Nghe giọng nói nhỏ xíu rụt rè của cậu, ông trầm mặc một lúc, sau khi xác định thằng nhóc không phải đùa, ông thở dài: "Đứa ngốc, đây là nhà con, muốn về liền về, cha và các em luôn chào đón con!""Hức...ô ô..." Cậu ôm điện thoại khóc lên, đã hơn hai mươi tuổi đầu, cùng phụ huynh khịt mũi khóc ròng như vậy có thể nói cực kỳ khó coi, chỉ có điều đây là Tĩnh Du a, là đứa ngốc a, đôi khi trẻ con một chút, thật ra lại rất đáng yêu.Thu dọn một vài thứ đơn giản lại mất đến tận nửa ngày trời, khi cậu ra khỏi cửa, nhìn thấy một chiếc xe màu đen sang trọng đậu bên cổng lớn, người đàn ông ăn mặc như chỉnh tề đứng đấy, dường như đang chờ ai.Vừa nhìn thấy cậu liền hơi cau đôi mày, đánh giá cậu từ trên xuống dưới, lát sau ôn hoà cười: "Cậu muốn đi đâu sao?"Tĩnh Du chợt nhớ, khi cậu vừa tỉnh dậy, có một số chuyện nghĩ không ra, ngơ ngơ ngố ngố, trông thật khờ. Minh Hiên giúp cậu bổ túc lại một số thứ gọi là kỹ năng sống, anh từng nói, nếu cậu muốn đi đâu khi không có anh ở nhà, nhất định phải gọi cho tài xế riêng của hắn, số còn lưu trong điện thoại Minh Hiên đưa cho cậu, hoặc nếu không liên lạc được phải gọi taxi, nói với chú tài xế nơi cậu muốn đi,...người này...rất có thể là tài xế taxi đi?Cậu lấy trong túi xách ra một xấp tiền mặt đã cũ kỹ, chính là số tiền dành dụm hai năm trước, cậu chưa đem nói cho Minh Hiên, vừa vặn hôm nay có dịp dùng."Tôi muốn đến cô nhi viện, bấy nhiêu có đủ không?" Cậu nói xong chớp chớp mắt.Chỉ thấy chú tài xế nọ đen mặt, trán nổi một tầng gân xanh, nét mặt cứng nhắc cười: "Mời lên xe!" Nội tâm nhưng đã thấy vũ bão bủa giăng ầm ầm, đường đường vệ sĩ cao cấp của tổng tài Hứa thị bị phân phó làm tài xế cho người ta thì thôi đi, người này lại không có mắt đem gã biến thành tài xế taxi rẻ mạt mất giá, này còn mặt mũi nào đi gặp đồng nghiệp a?Người nào đó còn rất ưu tư, mải mê trong xúc cảm đau thương của mình, không có chú ý tới gã đang nổi giận cái gì.Trở về nơi xưa đã từng sinh sống, cậu như cũ làm một đứa trẻ ngoan, chỉ là có hơi lớn hơn so với những đứa trẻ khác, làm đàn anh cho bọn chúng dựa dẫm.Cha cậu nhìn có vẻ bình thường, nhưng không hiểu sao lại có gì đó kỳ lạ, hay che che giấu giấu, bí ẩn làm cái gì đó trong phòng. Cậu đã muốn hỏi nhưng cha chỉ cười rồi xoa đầu cậu, nói: "Tin tưởng cha, cha làm những thứ này đều là vì tốt cho con thôi, ngoan đi ngủ đi thôi!" Sau đó không nói gì nữa, bỏ đi.Tĩnh Du cũng không hỏi nữa, hằng ngày bơ phờ cùng đám trẻ con chơi đùa. Bị vây quanh bởi đám trẻ con suốt ngày ầm ĩ ầm ĩ, nói nói cười cười, cậu nhưng chỉ gượng lên khoé miệng, hoàn toàn không tiếp thu nổi.Thường thường ngẩn người, cậu nhớ hắn, nhớ nam nhân hay chọc cậu vui vẻ, mặc dù trò đùa dở tệ nhưng vẫn khiến cậu xao động đến bật cười, nam nhân ôn nhu ánh mắt nhìn cậu, nam nhân miểm cười dịu dàng đối cậu gọi tiếng 'Du' trầm thấp, nam nhân vòng tay ôm cậu vào lòng, ấm áp khó nhịn...Tất cả xa vời rồi, Minh Hiên tốt như vậy, cậu còn chọc cho anh sinh khí, anh nhất định sẽ không muốn nhìn mặt cậu đi? Bi thương nghĩ nghĩ, vành mắt lại ươn ướt, mũi cay cay.Bỗng nhiên có một đứa nhỏ thắt hai biếm tóc nhỏ xinh xắn chạy đến gần cậu, nhìn cậu một lát, giọng nói ngọng trẻ con ngây thơ vang lên: "Anh trai đừng khóc, càng khóc sẽ càng đau a, để em xoa xoa cho nha!" Đứa trẻ hiển nhiên cho rằng cậu khóc vì đụng bị thương chỗ nào trên người.Cậu bối rối gãi gãi đầu, mũi ửng đỏ, miến môi lắc đầu. "Không, không có sao.""A vậy là tốt rồi. A nha, có người tìm anh trai, mau lên, người đó chạy xe rất to rất đẹp, mặc đồ cũng rất đẹp!"Cậu nghe vậy sửng sốt, trong lòng có điểm chờ mong, Minh Hiên hình ảnh chậm rãi hiện ra trong đầu.Liền chạy đi theo hướng đứa nhỏ đã chỉ, cậu chẳng biết có phải anh hay không, cậu muốn gặp anh, rất muốn gặp anh, dù đứng từ xa nhìn thôi đã rất tốt rồi.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip