Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Cả ngày hôm ấy hắn cứ như bị những câu nói của Lệ Lệ rút đi hết hồn phách, không thể tỉnh táo ổn trọng như bình thường xử lý công văn, làm gì cũng mất tập trung, thường xuyên nổi giận vô lý, thần kinh hắn vốn có dấu hiệu bất ổn, hiện tại có nguy cơ bùng phát bất cứ lúc nào.

Đọc báo cáo được một nữa, cái câu nói ấy lại hiện lên trong trí nhớ:"Nếu anh không thể cho cậu ấy hạnh phúc, thì buông tay đi."

Hắn trực tiếp ném tập báo cáo xuống bàn, cáu gắt: "Làm lại, chẳng ra cái gì cả! "

Hắn cảm thấy mình sắp điên lên rồi. Có thể vì một câu nói vô căn cứ của Lệ Lệ mà xoắn xuýt đến như vậy, hắn nghĩ mình nên đến gặp bác sĩ sớm một chút... Lại nói, dạo này hắn hay đi về rất trễ, thời gian ở bên cạnh cậu hầu như là không có, cái thằng nhóc hay xấu hổ ấy vẫn cứ ngượng ngùng không dám thân cận hắn, hắn nghi ngờ không biết cậu có hiểu hắn đang bao dưỡng cậu hay không? Mặc dù hắn không đòi hỏi cậu quan hệ, nhưng ít ra cậu nên chủ động một chút, cậu cứ lầm lì e ngại như thế khiến hắn có cảm giác như...cậu không hề xem hắn là cái gì quan trọng. Giống như lời Lệ Lệ nói, cậu thật sự vẫn không hài lòng với những gì hắn cho hay sao?

Nghĩ thế, hắn lúc này lại cực kì chán ghét hai cái tên Trần Tĩnh Du và Ngô Lệ. Nhất là đối với cậu, một cảm giác mất mát cùng khó chịu len lỏi trong hệ thần kinh đang loạn cào cào của hắn.

Tan ca, hắn mang theo tâm tình rối ren tiến ra cửa, nhìn thân ảnh thiếu niên quen thuộc đang đưa lưng về phía mình, cùng thư ký riêng của hắn nói gì đó, hắn ₫ột nhiên mạc danh kì diệu thấy bản thân có chút nửa tỉnh nửa mơ.

Dục vọng độc chiếm của hắn đối với vật sở hữu của mình rất cao, nhìn cậu cùng nam nhân khác nói chuyện trong công ty cũng có thể làm hắn bực dọc cau chặt mày, chửi thầm: Thằng nhóc này không ở nhà chờ mình về, đến đây để làm gì? Ăn mặc đơn giản mỏng manh lộ liễu như vậy  là muốn câu dẫn kẻ khác?

Hắn đằng đằng sát khí tiến lại gần. Hắn không đủ tỉnh táo để phán đoán chuẩn xác hành vi và lời nói của mình. Lúc ấy hắn còn chẳng nhớ nổi mình đã nói cái gì.

Hắn nhớ ngày ấy, cậu sợ hãi đứng đó, gương mặt kia lần đầu tiên ngẩng cao đối diện với hắn. Đôi mắt ngấn thủy quang, chất chứa một nỗi buồn xa xăm, nhìn hắn, sự mất mát thương tâm trong đôi mắt trong veo kia khiến hắn hơi chút bình tĩnh lại.

Hắn vội xoay người bỏ đi, không dám nhìn lại người phía sau thêm một lần nào. Cho đến khi khuất sau cánh cổng nguy nga rộng lớn, hắn dừng lại vì chợt nhận ra, cậu vẫn đứng một chỗ nhìn ra bên ngoài, như thể đứa trẻ bị bỏ rơi đang bất lực bối rối với mọi thứ, hai vai cậu phát run thật khẽ, nhìn cậu, lòng hắn cuộn lên một cảm giác chua xót khó diễn tả.

Rồi cậu cất bước, dường như vô hồn, chậm rãi rời đi, gương mặt lại lần nữa cúi xuống, hai tay nắm chặt lấy nhau đặt dưới chiếc áo sơ mi rộng thùng thình sờn cũ. Hình ảnh ấy sao lại đơn bạc đến thế? Làm hắn đau lòng đến thế.

Hắn muốn gọi cậu lại, muốn giải thích với cậu, rằng hắn chỉ là bị kích thích quá độ, hắn không có ý gì cả, lời nói đó chẳng phải lời thật lòng của hắn.

Thế nhưng chân hắn không nhấc lên nổi, đứng phía sau góc khuất, nhìn cậu dần dần chậm rãi đi xa qua cửa kính mơ hồ, hoặc do khóe mắt cay cay làm tầm mắt hắn mơ hồ đến vậy.

Theo sau bước chân chậm rãi của cậu, một đường đi đến quán bar quen thuộc hắn vẫn hay lui tới. Hắn không rõ vì sao lại đi theo cậu, cũng không thể hiểu cậu sao lại đến nơi này. Cho đến khi cậu lưu loát tìm đến góc khuất  nọ, nơi hắn lần đầu tiên tìm đến cậu. Tâm hắn bỗng một trận giật thót, có cái gì đó đang lặng lẽ dâng lên trong lòng.

Hắn đã hiểu sai về cậu rồi chăng?

Nhìn cậu miệt mài nâng ly rượu, để trước mặt thất thần rất lâu mới ừng ực uống cạn.

Ngốc, rượu này không phải uống như thế...

Dần dần, cái đầu luôn cúi thấp của cậu gục nhẹ lên bàn, say đến bất tỉnh nhân sự, đôi mắt nhắm chặt, miệng hé ra thì thào gì đó rất nhỏ. Hai tay cậu ôm chặt vai run lên từng hồi như rất lạnh lẽo, hắn chua xót đến gần, mới phát hiện cậu đang khóc,...

Kỳ thực, hắn chưa bao giờ thấy cậu khóc, trên môi cậu lúc nào cũng miểm một nụ cười nhẹ, vừa dịu dàng ấm áp, lại vừa xinh đẹp dễ nhìn, đôi lúc bâng quơ nét ủ rũ u sầu, nhưng là chưa bao giờ cậu khóc thương tâm như thế trước mặt hắn, hay...chỉ do cậu kiềm nén quá tốt, quá giỏi che đậy cảm xúc trong tâm hồn, để rồi khi cảm xúc đã vỡ bờ, tâm hồn mỏng mãnh không còn cách nào chống lại những cơn đau lòng. Tâm đau như cắt thịt.

Xoa nhẹ lên mái tóc ngắn mềm mại của cậu, hắn ngồi bên cạnh trầm mặt một lúc, rất lâu sau đó mới đứng dậy ôm cậu về.

Suốt dọc đường, bóng đêm mờ ảo càng làm bầu không khí im lặng trong xe thêm mù mịt, ánh sáng đèn đường vùn vụt chiếu lên mặt hắn qua cửa sổ, lúc tối lúc sáng, nét thâm trầm vốn có lại càng thêm thấm đậm hơn.

Về đến nhà, nhìn căn nhà còn tối như mực hắn có chút không quen. Thật kì lạ, trước khi cậu xuất hiện hắn vẫn thường đối mặt với hiện tượng này, vậy mà bây giờ lại thấy xa lạ như vậy...

Cậu khi say rượu vô cùng an phận, nghiêm chỉnh nằm trong lòng hắn ngủ. Hắn có làm cái gì cũng không hề hay biết, ngủ rất sâu.

Suốt đêm không chợp mắt, hắn ngồi một bên nhìn người thiếu niên an tĩnh say ngủ, có lúc hai hàng mi cong cong xinh đẹp của cậu nhíu lại, hắn cũng giật mình vươn tay xoa xoa cho cậu, cựa mình một cái, hắn cũng thay cậu đắp lại chăn...nhìn cậu ngủ, hắn cảm thấy cuộc sống đầy gian nan sóng gió cũng yên bình lạ thường. Cả thế giới chỉ còn lại một Trần Tĩnh Du mà thôi.

"Hiên...nắng...đẹp...₫i chơi..." Bỗng nhiên cậu ôm lấy bàn tay đang cố trùm chăn lên vai cho cậu, trong miệng nỉ non mấy tiếng.

Hắn sửng sốt nhìn xuống, thì ra là nói mớ....

#robot: :v thực sự xin lỗi. Sẽ cố gắng ra chương thường xuyên hơn. :'> cảm ơn vì đã quan tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip