Hoan Dong Nhan Inuyasha Vinh Hang Khong Ton Tai Chuong 17 Sup Do

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn không cứu sống được nàng, mặc dù là đại yêu quái hắn cũng cứu không sống được nàng!

Chương 17 : Sụp đổ

Mặc dù Thụy Cốt thỉnh cầu Kikyou lấy mảnh ngọc tứ hồn trong cổ hắn ra, để hắn trở về với cát bụi, nhưng nàng không đành lòng xuống tay, sau đó không ngờ lại bị Xà Cốt nấp cách đó không xa chớp lấy cơ hội, cướp mảnh ngọc rồi chạy đi. Kikyou không đành lòng nhìn thân thể Thụy Cốt nháy mắt biến thành xương khô, nàng thở dài một hơi

Aoko vẫn ngồi bên cạnh nàng, từ đầu tới cuối cũng không nhúng tay vào, sau khi Kikyou siêu độ cho Thụy Cốt xong, quay đầu lại nhìn về Aoko đã khôi phục bình tĩnh, thản nhiên hỏi : “Cô không sao chứ?”

Aoko hít mấy hơi thật sâu : “Không sao.”

Kikyou lại giúp nàng xử lý những vết thương mới, nẹp lại cánh tay trái bị gãy, sau đó mới xem xét đến xương sườn của nàng : “May là xương sườn chưa gãy, nhưng tay cô thì phải chú ý một chút, nếu cứ tiếp tục gây sức ép, có thể sẽ phải phế đi.”

Aoko không yên lòng gật gật đầu, đứng dậy cùng nàng rời đi. Một kẻ tàn phế, một người còn nửa cái mạng, bọn họ đi nửa ngày mới tới được kết giới của Bạch Linh Sơn. Mới bước ra khỏi kết giới, tử hồn trùng lập tức từ bốn phương tám hướng bay về phía bọn họ, mang theo mảnh vỡ tử hồn tiến vào trong thân thể Kikyou

Một lát sau, Kikyou đã khôi phục nguyên khí, quay đầu lại phát hiện Aoko đang nhìn mình chằm chằm : “Làm sao vậy?”

“À, không có gì, chỉ là đột nhiên rất hâm mộ cô, có thể khôi phục nhanh như vậy.”

Kikyou liếc nhìn nàng : “Loại chuyện này có gì đáng hâm mộ, lợi dụng việc tổn thương người khác để bản thân còn sống, đây vốn không phải là phong cách làm việc của ta.”

Aoko gật đầu

Nhìn thấy đỉnh núi trắng toát phía xa, nàng thấp giọng ngâm nga một bài đồng dao :

Tịnh tức là ô

Ô tức là tịnh

Thiện tức là ác

Ác tức là thiện

Sinh tức là tử

Tử tức là sinh

Kikyou nhìn nàng : “Tính ra cô học cũng rất nhanh.”

“Bài hát càng đơn giản, càng có thể làm người ta khó quên.” Aoko dựa vào thân cây, nghiêng đầu nhìn Kikyou “Nếu dựa theo bài đồng dao, sau đó so sánh với truyền thuyết của người dân nơi đây, vị bạch nhân trong câu chuyện này có thể đã cho ra một kết luận như sau : con người luôn có hai mặt thiện và ác, quan trọng là cách ta nhìn họ ra sao.”

Kikyou : “Cô hoài nghi người này?”

Aoko hỏi lại : “Chẳng lẽ hắn không đáng bị hoài nghi? Ở kết giới thánh vực ta đã nhìn thấy Naraku, nếu đoán không sai…” Nói xong nàng quay đầu nhìn về phía Kikyou “Ta muốn giải trừ kết giới này.”

Kikyou sửng sốt: ” Giải trừ như thế nào?”

“Cô phải phối hợp với ta.” Aoko bám vào thân cây cố sức đứng lên, chỉ vào Bạch Linh sơn ở đằng xa “Kết giới không có ảnh hưởng với ta, cho nên ta sẽ đi vào trong đó tìm hiểu nguyên nhân, nếu có thể tìm được vị bạch nhân kia ta sẽ buộc hắn giải trừ kết giới. Cô ở bên ngoài, nếu hắn chạy trốn cô hãy ngăn hắn lại. Về chuyện Naraku và ngọc tứ hồn, cứ giao cho ta giải quyết!”

“Kikyou, nói không chừng tất cả mọi chuyện sắp được giải quyết rồi.”

Mà cô và ta, cũng sẽ có thể được giải thoát

Kikyou nhíu mày nhìn nàng : “Cô như vậy thì đi thế nào, chỉ sợ còn chưa đến nơi đã chết nửa đường.”

“Ta có vũ khí cực mạnh.”

“Cái gì?”

“Nghị lực của ta.”

Kikyou: “…”

Aoko tháo băng vải quấn trên đầu ngón tay trái ra, cắn nó bật máu, cố sức điểm lên mi tâm Kikyou, vết máu đỏ tươi nhiễm lên, sau đó nháy mắt biến mất

“Ấn ký này có thể tùy lúc bảo trì cảm ứng cho chúng ta.”

Hiện tại trời đã tối rồi, hơn nữa thân thể Aoko bây giờ thật sự không thích hợp làm chuyện nguy hiểm như vậy, Kikyou ép buộc nàng ở lại nghỉ ngơi một đêm. Có thể là do quá mệt mỏi, giấc ngủ này có chút sâu, khi nàng tỉnh dậy đã là giữa trưa ngày hôm sau. Thời tiết âm u, nếu không phải Kikyou ở bên cạnh nhắc nhở thì nàng còn không biết bây giờ là mấy giờ

Nàng đứng lên hoạt động gân cốt, phát hiện thân thể lúc này đúng là tốt hơn ngày hôm qua rất nhiều liền chuẩn bị vào núi. Kikyou suốt đêm làm cung tiễn cho nàng, cũng không nói nhiều. Kéo theo thân thể nặng trịch, nàng dọc theo sơn đạo gập ghềnh mà đi ba bốn giờ, từ sáng sớm cho tới đêm đen. Aoko cắn răng chịu đựng đau đớn, tất cả quần áo của nàng đều bị mồ hôi lạnh làm ướt sạch

Nàng bước vào trong Bạch Linh sơn, phát hiện có vô số yêu quái đang ẩn nấp trong đó,  nàng vừa muốn tìm kiếm ngọn nguồn của kết giới,  nhưng không đợi nàng hành động, dị biến đã phát sinh!

Đám yêu quái bỗng nhiên xôn xao! Không chỉ vậy, sức mạnh của kết giới còn yếu bớt!

Đám yêu quái trong động khẩu eo hẹp chen chúc nhau tản ra bốn phương tám hướng. Nàng nhìn về đằng xa, hình như có thứ gì đó chạy thoát ra ngoài, đáy lòng đột nhiên rất bất an, Kikyou!

Xem ra đã có người đi tìm ngọn nguồn kết giới trước nàng, hơn nữa còn đuổi đi người chống đỡ kết giới Bạch Linh Sơn, nghĩ vậy nàng không chút do dự chạy về phía có hơi thở ngọc tứ hồn, quả nhiên không bao lâu sau, kết giới thanh tẩy đã hoàn toàn biến mất!

Bên trong Bạch Linh sơn rất lớn, nàng lần theo hơi thở của ngọc tứ hồn mà đi, sau đó phát hiện được một bộ hài cốt, quấn quanh bộ hài cốt này là một vũ khí rất đặc biệt —xà đao. Aoko chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra, là Xà Cốt, hắn không bao giờ dễ dàng đưa vũ khí của mình cho người khác, ngoại trừ chính hắn

Aoko lặng yên nhìn bộ hài cốt kia một lát, sau đó xoay người chạy đi

Xà Cốt, ngươi được giải thoát rồi

Nửa giờ sau, Aoko lại phát hiện ra tung tích của ngọc tứ hồn, nó được khảm trên một thân thể quen thuộc

Trong đống đổ nát hoang tàn, nửa thân người của Ác Cốt gần như bị đá đè nát, bên cạnh là từng mảnh giáo nhỏ gãy vụn. Ác Cốt còn một chút hơi thở, sau khi nhìn thấy Aoko bỗng nhiên nở nụ cười. Bên cạnh hắn là Inuyasha đang cầm Thiết toái nha kịch liệt thở dốc, nhìn thấy nàng thì giật mình gọi một tiếng : “Tiền bối của Kagome!”

Đáy lòng Aoko đau xót, đúng vậy, trong tiềm thức nàng luôn hy vọng đội bảy người sau khi chết đi sẽ được giải thoát, nhưng khi thực sự nhìn thấy bọn họ chết trước mặt mình, nhất là Xà Cốt và Ác Cốt, nàng lại vô cùng đau lòng

Ác Cốt tỏ ra rất thoải mái : “Ừ, Aoko. Xem ra phải cảm tạ Inuyasha không có lấy đi toàn bộ mảnh ngọc tứ hồn, cho ta gặp muội lần cuối.”

Nàng ngồi xổm trước mặt hắn, run rẩy vươn tay sờ gương mặt tràn đầy vết thương của hắn : “Xin lỗi huynh, Ác Cốt…”

Ác Cốt lắc đầu: “Chỉ cần muội còn sống là tốt rồi.”

Nói xong ngẩng đầu nhìn về bầu trời đen sẫm : “Xà Cốt đã chết, các huynh đệ trong đội bảy người bị Luyện Cốt hại chết, là chính tay ta đã đâm hắn. Aoko, thì ra khi bên cạnh không có một ai để tin tưởng lại cô đơn như thế. Ta đã sống lại một lần, đã hơn những người khác, vậy cũng đủ rồi…”

“Ác Cốt…”

Người nọ đã không còn hơi thở, Aoko lại chậm chạp không muốn lấy mảnh ngọc tứ hồn của hắn ra

Ác Cốt, huynh cũng được giải thoát rồi

Sesshomaru, chàng tin không, rất nhanh thôi ta cũng sẽ được giải thoát, giống như bọn họ lúc này hóa thành một nắm xương trắng, thậm chí còn không bằng bọn họ, bởi vì ta là hồn phi phách tán – vĩnh viễn không được đầu thai!

Từ đầu tới cuối Inuyasha vẫn lặng im nhìn, bây giờ thấy Ác Cốt đã ngừng thở, hắn định thúc giục Aoko cầm lấy. Dù sao nàng cũng là tiền bối của Kagome, không nên ở nơi nguy hiểm như thế này. Chỉ là không đợi hắn mở miệng, mặt đất bắt đầu nứt ra! Hắn vừa định chạy tới bảo vệ Aoko, đột nhiên bị thứ gì đó thoát ra từ lòng đất cuốn lấy

Tình huống bên Aoko cũng không tốt chút nào, nàng một mực phân tâm nhìn Ác Cốt, bây giờ nhất thời không kịp trở tay, cũng bị kéo lên! Đột nhiên nàng trừng mắt thật to, yêu khí thật mạnh!

Là yêu khí của Naraku!

Nàng bị cuốn tới nơi khác, tách khỏi Inuyasha, xung quanh tối đen như mực. Đầu nàng đụng mạnh vào nham thạch, nhất thời mất đi ý thức

Aoko bị tiếng động nào đó đánh thức, nhưng cho dù xác định được nơi tiếng động truyền đến, nàng vẫn không nhìn thấy ai cả, lòng nàng trầm xuống, chẳng lẽ…

“Tiền bối, Shiina tiền bối, chị sao rồi?!”

Xung quanh còn có một giọng cười lạnh lùng nữa vang lên, Aoko nhớ rõ chủ nhân của chất giọng này, là Naraku!

Nàng vội đáp lại Kagome một tiếng, để bên kia yên lòng

Naraku đáng chết, hắn dám lừa gạt Ác Cốt!

Aoko tức giận đến mức cả người run rẩy, lại bị thứ gì đó vây chặt lấy, không thể nhúc nhích chút nào..

Đợi đã…ngọc tứ hồn hợp lại! Không chỉ vậy, yêu khí của tên Naraku kia còn không ngừng mạnh lên. Hắn đang lợi dụng ngọc tứ hồn để cải tạo thân thể!

Bên tai truyền đến tiếng kêu của Kagome : “Thân thể mới của Naraku!”

Aoko nghe thấy tiếng gió giật mạnh và tiếng hét của Kagome, đầu đau muốn chết. Vừa rồi Inuyasha bị Naraku chọc giận, liên tục xuất ra Phong Chi Thương, lại bị Naraku dùng yêu thuật bắn ngược trở về, lập tức Phong Chi Thương liền bay tán loạn trong không gian bị bịt kín, khó có thể bình ổn!

Lúc này Aoko không nhìn thấy gì cả, trốn cũng không thoát, nháy mắt đã bị Phong Chi thương cứa qua vài chỗ. Nàng âm thầm dùng sức, cố gắng giơ cổ tay trái đang bị trói lên phía trên, lập tức đau đớn như xé rách da thịt truyền đến!

Cổ tay trái của Aoko bị Phong Chi Thương cắt qua rất nặng, máu tươi bắn ra bốn phía, nàng lại vừa lòng nở nụ cười, đem máu tươi đang chảy vung ra phía ngoài, ánh sáng chói mắt lóe lên giữa bầu trời, nháy mắt đánh nát một cỗ Phong Chi Thương cực lớn đang đánh về phía nàng!

“Inuyasha nhanh đi cứu tiền bối.”

Ngay sau đó nàng đã được Inuyasha ôm vào lòng đưa tới nơi khác.

Kagome nắm chặt bàn tay lành lặn của Aoko, lo lắng hỏi : “Tiền bối chị không sao chứ?!”

Aoko lắc đầu, trấn định nói với Kagome : “Kagome, hiện tại tôi không nhìn thấy gì, nhưng việc này cũng không quan trọng, em có nhận ra ngọc tứ hồn đang chia làm hai luồng hơi thở hay không?!”

Kagome trừng lớn mắt : “Nói cách khác…có hai mảnh không bị Naraku hấp thu. A, là Kouga!” Ngừng một chút “Thấy rồi, ở dưới chân Naraku, không được, em phải đi cứu hắn!”

“Đi đi! Nếu sử dụng mũi tên thanh tẩy, có lẽ còn có thể bình ổn Phong Chi Thương đang rối loạn nữa.”

“Nhưng mà tiền bối chị…”

Phía trên truyền đến một tiếng người vang dội : “Aoko tiểu thư xin hãy giao cho chúng ta!”

Là Sango cùng Miroku

Lúc này Inuyasha mới đem Kagome nhảy ra khỏi Phong Chi Thương, giơ cung tiễn lên vọt tới, nhưng đúng vào lúc bọn họ rời đi, một đạo Phong Chi Thương khác như sấm sét bổ về phía nàng, cứa đứt một đường từ vai trái cho tới bụng phải! Một cơn mưa máu hiện ra!

Aoko nghe thấy tiếng thét chói tai, nàng mới nhớ vừa rồi hình như bọn họ có để lại tiểu hồ ly Shippou, nàng lập tức vươn bàn tay dính đầy máu của mình ra mạnh mẽ che lại cái miệng của nó, run rẩy thấp giọng nói : “Đừng kêu, đừng kêu, sẽ ảnh hưởng đến đám người Inuyasha mất, đừng kêu, xin ngươi đấy..”

Shippou nhẫn nhịn ngậm chặt miệng, nước mắt lưng tròng, nhìn nàng cả người toàn là máu, dùng sức gật đầu

Lúc này lực chú ý của mọi người đều hướng lên phía trên, chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn truyền đến, mũi tên thanh tẩy xuyên qua tầng tầng lớp lớp Phong Chi thương, vọt tới dưới chân Naraku, cắm sâu vào! Phong Chi Thương lập tức được bình ổn, Kouga cũng được giải cứu!

Naraku cười lạnh một tiếng, vung tay lên, dãy núi xung quanh bắt đầu sụp đổ một cách chóng mặt!

Sango và Miroku cưỡi Kirara đến đón Aoko, kéo người lên trên lưng Kirara. Tiểu hồ ly Shippou đã được Aoko dặn trước, mà lúc này người Aoko lại vô cùng lấm bẩn, tuy rằng máu trào ra ngoài rất nhiều, mùi máu tươi cũng đậm, nhưng đều bị chướng khí và mùi khó ngửi xung quanh át đi

Chờ Bạch Linh Sơn hoàn toàn sụp đổ, bọn họ đều lông tóc không hao tổn gì trốn ra ngoài, Miroku và Sango mới phát hiện thảm trạng của nàng. Tiểu hồ ly Shippou “oa” một tiếng khóc lớn lên : “Aoko tiểu thư không cho ta nói, nàng chảy nhiều máu quá…”

Aoko đau đến sắp mất đi ý thức, đáy lòng lại đột nhiên dấy lên một cảm giác kỳ dị, tay trái bỗng run rẩy từng đợt. Nàng chỉ dùng tay trái để lập nên huyết thệ với một người, chẳng lẽ… Nàng cắn răng nói : “Đi tìm Kikyou…”

Mọi người sửng sốt: “… Cái gì?”

“Kikyou, ta cảm giác được nàng đã xảy ra chuyện, nhanh lên!”

Nhưng cuối cùng họ vẫn đến chậm, khi bọn họ đuổi tới nơi, Kikyou đã bị Naraku đánh rớt xuống dòng sông tràn ngập chướng khí. Naraku chạy thoát, chỉ còn lại Sesshomaru vừa đuổi theo sát nút

Inuyasha run rẩy đi đến bên bờ sông, nhìn thấy dòng sông lóe lên ánh sáng màu tím mà đứng tại chỗ lặng người

Rốt cuộc Aoko cũng không chống đỡ được nữa, nàng khuỵu người xuống, vẫn không cứu được nàng, sau đội bảy người, lúc này là Kikyou sao? A, người chết quả nhiên đều không có kết cục tốt. Kikyou, cô rõ ràng đã tự tin nói như vậy, Naraku có được trái tim của Nhện quỷ sẽ không tổn thương cô, chỉ là kết quả thì sao…

Đôi mắt Sesshomaru nhíu lại, vụt cái đã xuất hiện bên cạnh Aoko đỡ lấy nàng, ôm sát vào trong lòng. Tay hắn bắt đầu run rẩy, dường như lại nhìn thấy dáng vẻ của Aoko ở kiếp trước, cũng giống như thế này, cả người nàng toàn máu tươi, ánh mắt trống rỗng. Nàng đã không còn tức giận được nữa, cũng không có vẻ mặt đau khổ, chỉ mấp máy môi không biết đang nói gì

Sesshomaru cúi người xuống ghé vào tai nàng

“Sesshomaru, thật xin lỗi…”

Hắn không cứu sống được nàng, mặc dù là đại yêu quái hắn cũng cứu không sống được nàng!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip