Tớ tặng cậu một nhánh hoa tàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Nắng cuối ngày nhuộm sắc cam dịu dàng lên con đường đất tiến vào làng. Gió vi vu thổi từng cơn lành lạnh.
- Nhanh cái chân lên coi
- Đại... đại ca, đợi em
Linh đạp xe phía trước vẫn cứ ung dung giữ nguyên tốc độ. Bánh xe ma sát với mặt đường gồ ghề phát ra những tiếng loạch xoạch. Nhìn người phía sau gồng mình đạp, cô cười to một tiếng, tay gậy qua chiếc chuông kêu leng keng.
Cậu con trai đằng sau mồ hôi đầm đìa, thở từng hơi ngắt quãng. Cậu dừng xe, ôm ngực thở hổn hển, có chút bất lực nhìn bóng người phía trước đang xa dần.
Linh đi một đoạn dài mới để ý người đã không còn theo phía sau. Cô cau mày, hừ lạnh một cái rồi quay đầu xe.
- Tuấn, mày ngồi đây làm cái gì?
Linh nhảy khỏi xe, dùng mũi chân đá đá vào cậu con trai ngồi thơ thẩn bên bờ ruộng.
- Mày có biết tao phải...
Linh bỗng khựng lại, ngón tay run run chỉ vào cậu.
- Tuấn, sao mày... mày có máu!
Tuấn khép hờ đôi mắt, đưa tay quệt đại vết máu trên khóe miệng.
- Lại đây ngồi với tớ đi
Hoàng hôn hạ dần xuống đường chân trời. Ánh sáng nhợt nhạt chiếu lên gương mặt Tuấn, đôi mắt nâu nhìn về xa xăm. Như thể bất cứ lúc nào, cậu cũng có thể bay mất cùng chiều tà.
Cảnh, người đều mang nỗi buồn man mác.
- Nắng tàn rồi
- Hả?
Linh giật mình, khó hiểu nhìn Tuấn.
- Ý tớ là tối rồi, về nhanh thôi, con gái đi buổi tối rất nguy hiểm
_____o_____
- Linh
- Linh ơi
- Linh, đợi
- Linh đi chậm thôi, nguy hiểm lắm
Tuấn chạy theo, miệng không ngừng gọi lớn. Mồ hôi chảy ròng trên trán, lưng áo trắng dính sát vào cơ thể. Sắc mặt cậu trắng bệch, hơi thở ngắt quãng.
Xe của Linh vấp vào viên gạch trên đường, đổ rầm xuống. Cô bỏ xe, cà nhắc chân đau bước đi.
- Linh, Linh bị thương rồi
Tuấn chạy lên trước Linh, chặn lối đi của cô.
- Mày cút, để tao yên
- Tớ không đi, Linh về cùng tớ
- Mày đi không tao đánh mày
Linh nhăn mặt, nghiến răng chèn chẹt. Mắt trừng to nạt nộ người trước mặt.
- Linh đánh tớ, tớ cũng không bỏ Linh ở đây
- Hôm nay mày dám cãi tao
Linh nắm tay thành quyền, siết chặt ngón tay, dùng lực đấm vào giữa khuôn ngực cậu. Tuấn lảo đảo lùi về sau hai bước, môi mím chặt đến nhợt nhạt.
- Linh đánh rồi, giờ về nhà thôi
Tuấn gượng cười, tay xoa lồng ngực bị đau, sắc mặt lại càng thêm trắng.
- Tao không về
Linh co chân đá Tuấn một cái, rồi cứ thế nhào về người cậu mà đánh. Tuần cũng không tránh, chỉ cắn môi dưới chịu đau, sắc mặt không chút hồng hào, ánh nắng chiếu lên lại càng giống như được làm từ sứ trắng, trong suốt.
Động tác của cô chậm dần, yếu đi. Bàn tay đưa lên chỉ chạm nhẹ vào người cậu rồi buông thõng xuống. Cô gục đầu vào người Tuấn, vai run lên. Từ sau mái tóc xổ tung phát ra tiếng nức nở khe khẽ.
Tuấn thở dài một tiếng rồi mỉm cười, vỗ nhẹ lên lưng an ủi cô gái trong lòng mình.
- Không ai hiểu tao cả_Linh cất giọng nghẹn ngào_ Con mẹ nó, tại sao tất cả đều ghét bỏ tao?
Linh gạt nước mắt, đánh Tuấn một cái rồi tiếp tục: Thằng khốn Hoàng bỏ tao rồi, mẹ tao không muốn nghe tao, bả chỉ suốt ngày than vãn về điểm số. Bả chỉ muốn tao thật mẫu mực và hoàn hảo như mày...
Linh nói đến đây lại sụt sịt, cô thuận chân đạp Tuấn thêm một cái.
- Tất cả đều tại mày, sao mày lại suốt hiện trong cuộc đời tao? Sao mày luôn hoàn hảo như thế? Sao mày phải quan tâm đến một đứa như tao?
Linh hét lớn, từng chữ không còn rõ ràng. Tuấn không đáp lại. Cậu gỡ bàn tay của Linh đang nắm chặt cổ áo mình, từng bước bỏ đi.
- Đến mày cũng bỏ tao rồi, có phải tao đúng là một con khốn không?
Linh ngồi sụp xuống, hai tay đỡ lấy mặt. Nước mắt cứ từng hàng lăn trên gương mặt.

- Hôm nay là sinh nhật tao mà...

Cho tới khi không thể khóc nổi nữa, Linh ngẩng đầu nhìn quanh. Trời đã xẩm tối, mặt trời cũng đã khuất gần hết sau những ngôi nhà con con phía xa. Linh đứng lên, phủi bộ quần áo dính bẩn, lững thững quay người, bước từng bước nặng nhọc.

Cô bỗng thấy Tuấn đang tiến về phía mình, bộ áo trắng nhem nhuốc, khuôn mặt bị đánh còn sưng dính thêm vài vệt bẩn. Tay nâng niu một vật. Trông bộ dạng thảm hại như thế, nhưng trong đôi mắt lại tràn đầy niềm vui.
Cậu dừng lại trước mặt Linh, cười ngô nghê:
- Chúc mừng sinh nhật Linh
Cậu chìa vật trong tay ra, vành tai ửng đỏ:
- Tặng Linh này
Là một nhành hoa, còn là một nhành hoa đã tàn.
- Cậu đi lâu thế để kiếm vật này? Hoa tàn nhặt đường nào cũng được mà
Linh buồn cười nhưng vẫn giả bộ nhăn mặt. Tay nhận lấy bông hoa, xoay qua xoay lại soi xét xét
- Hoa mà Linh thích thì hết mùa rồi, nhặt đường cũng khó_ Tuấn lắc đầu, cậu bỗng nghĩ tới điều gì, ngập ngừng cất tiếng_ Cậu... không giận chứ?
Linh dừng tay, nước mắt lại chực trào ra:
- Không giận, chỉ cần đừng bỏ tao là được.
____o_____
- Alo? Alo
Lần thứ tư trong ngày cô nhận được điện thoại của Tuấn. Nhưng tất cả đều không có ai đáp lời. Cô nghe rõ tiếng thở yếu ớt trong đầu dây bên kia. Nó làm cô bất an.
Tuấn không xuất hiện hơn một tuần. Mọi cuộc gọi đều không ai bắt máy, cánh cửa nhà cậu khóa kín, vắng ngắt và lạnh lẽo. Cũng không ai nói cậu đã đi đâu hay có về nhà hay không.
Vài ngày gần đây, Tuấn bắt đầu gọi những cuộc gọi "lặng thing" cho cô. Và sự lo lắng của cô chỉ tăng thêm.
- Alo? Nếu mày không nói tao sẽ cúp máy_ Linh khó chịu, nếu đây là trò đùa dai thì sẽ rất quá đáng. Nhưng cô vẫn mong sẽ đơn giản như thế
-... Linh, mình gặp nhau đi
- Trời đang mưa mà_ Cô đảo mắt sang nhìn cửa kính trong suốt điểm đầy những giọt nước. Bên ngoài mưa mù trắng xóa, còn có thể nghe thấy tiếng gió mạnh thổi cành cây ngả nghiêng.
- Được không?
Linh nghĩ một chút rồi gật đầu trả lời: Được
- Tớ sẽ đón cậu
- Ê này...
Không muốn nghe Linh nói hết câu, Tuấn tắt máy. Cậu khoác bên ngoài một chiếc áo mỏng, rồi dắt xe đạp ra khỏi cửa.
Mẹ cậu đằng sau vươn tay muốn ngăn, rồi lại thôi.
...
Linh ngồi lên sau xe Tuấn, không nói gì. Tuấn cứ đạp xe đến con đường đất vào làng, cậu dừng lại dưới một tán cây.
Đi dưới trời mưa, cả hai người đều ướt sũng. Gió lạnh thổi qua, Linh khẽ run lên. Cô quanh sang nhìn thấy Tuấn đang bỏ áo ngoài khoác lên người mình.
Lúc này Linh mới để ý, Tuấn gầy đi nhiều. Sắc mặt không biết có phải do mưa lạnh mà tái nhợt. Mái tóc đen bị ướt, dính sát vào da, làm nên sự đối lập màu sắc. Tạo cho người nhìn cảm giác người trước mặt yếu đến mực có thể tan mất bất cứ lúc nào.
- Linh
- Ừ
Nghe Tuấn gọi, Linh giật mình. Giọng nói của cậu nhỏ như tiếng muỗi kêu, gần như bị tiếng mưa lấn át.
- Linh giận tớ không?
- Không
- À_Tuấn cười, trong ánh mắt có một nỗi buồn vô cùng
- Tuấn, dạo này mày đi đâu? Mày có chuyện gì à?
Tuấn không trả lời. Cậu vòng tay qua người Linh, ôm chặt lấy cô. Linh bất ngờ, miệng lắp bắp:
- Tuấn... mày sao thế?
- Linh
- Ơi
- Xin lỗi
Cơn đau thắt truyền đến từ lồng ngực của Tuấn. Cậu nhăn mặt, nhịp thở yếu dần.
Linh nhận ra sự bất thường từ nhịp thở của Tuấn bên tai, cô gỡ tay cậu ra, lắc mạnh cơ thể đang rủ xuống.
- Tuấn, mày đang bị bệnh! Mày đần hay sao còn dầm mưa? Đồ ngu, tao đưa mày về
Tuấn chỉ gật đầu, rồi cơ thể mềm nhũn.
...
Linh chật vật dìu Tuấn về đến cửa nhà. Mẹ Tuấn lao ra từ trong, đỡ lấy Tuấn, bước nhanh vào nhà như sợ sẽ có ai cướp lấy con trai.
Linh đi theo sau, lo lắng nhìn Tuấn sắc mặt không một giọt máu được người phụ nữ gầy gò, tiều tụy đưa đi.
Cô bị chặn lại ngoài cửa phòng cậu, trái tim như nhảy trên lửa đỏ.
Có tiếng xe cứu thương tới...
_____o_____
- Linh ơi, Linh
Linh khó chịu nhăn mặt. Cô kéo tấm chăn chùm kín đầu, bịt tai tiếp tục ngủ.
- Đại ca! Triệu hồi đại ca
Linh lầm bầm chửi thề một tiếng.
Ơ, khoan đã
Đại ca?!
Tuấn?
Cô hất chăn ra, chạy nhanh xuống nhà. Trong lòng cô tràn ngập những câu hỏi. Sao Tuấn lại ở đây? Tuấn xuất viện rồi? Sao không ai nói?
Nhưng... cậu không sao là tốt rồi
- Linh, từ từ
Linh rất nóng lòng gặp Tuấn, mau chóng chạy đi dù trong đâu còn đang suy nghĩ. Kết quả là té hụt mấy lần khiến cậu trai trẻ ở dưới này giật nảy mình, vội lên tiếng nhắc nhở.
- Tuấn!!
Linh lao ngay vào người Tuấn, hai tay ôm cậu thật chặt, chỉ sợ cậu sẽ lại rời xa
- Tuấn
- Ơi
- Mày có điên không?
- Hả?
- Sao đang bệnh mày lại chạy đi dầm mưa?
- Haha
- Sao mày xuất viện không nghỉ ngơi lại chạy tới đây
- Ơ... ừm.. .tại
- Sao bệnh mà mày không nói với tao? Mày cũng không cho người nhà mày nói với tao, mày giấu tao cái gì?
Linh nhéo eo Tuấn, trợn mắt quát.
Tuấn chỉ gãi đầu cười hề hề, phẩy tay nói không sao. Linh lần này coi như rút ra kinh nghiệm, cô quan sát thật kĩ sắc mặt Tuấn.
Gương mặt đã có chút hồng hào, chắc vì mới khỏi bệnh, nên nhìn vẫn còn yếu. Cô thầm thở phào một hơi, trong lòng ngập tràn vui vẻ.

- Đấy, khỏe lên là lại ngon giai ngay, chú em ra đường tán gái với anh không?

Linh vỗ vai Tuấn, nhe nhởn cười. Tuấn gật đầu lia lịa, hai mắt lấp lánh lên. 

Khi Linh vừa đi khỏi, cậu liền ngồi phịch xuống ghế, hai tay đỡ lấy đầu. Không biết cậu đang nghĩ gì, vai khẽ run lên.

...

Tuấn xuất viện, Linh như trút bỏ được nỗi lo canh cánh. Tâm trạng thoải mái khiến cô hưng phấn chạy xe đạp thi với Tuấn lên xã, quyết định mang cả hai đi ăn mấy thứ đồ vặt mà thường thấy Tuấn thích thú. Dù sao cô cũng phải thừa nhận khẩu vị của hai đứa thật giống nhau đi

Tuấn cũng hào hứng không kém, cậu hớn hở rủ Linh đi mua mua đồ đôi, lại ra những nơi vui chơi có phong cảnh đẹp rồi hào phóng chi tiền chụp bao nhiêu ảnh. Có mỗi một điều Linh ấm ức không thôi, đó là đang giữa cuộc vui thì Tuấn kéo cô vào tiệm sách, mua mấy quyển ôn luyện nhìn đã đau đầu, sau đó đứng chỉ những bài cần tập trung cho cô với lí do để cậu ra đường có đứa bạn bớt dốt cho đỡ nhục. Đương nhiên sau đó Linh đánh Tuấn không thương tiếc, giận dỗi không nói chuyện.

Cho đến chiều muộn, cả hai mới về đến cánh đồng hai bên con đường đất vào làng.

- Linh, mình... mình chờ hoàng hôn đi... đi

Tuấn đạp xe đến kịp, hồng hộc thở. Mặt mũi cậu đỏ tía tai, mồ hôi dính bết lưng áo. Linh vừa nhìn vừa tủm tỉm cười. Cô gật đầu trả lời Tuấn.

Tuấn chỉ chờ sự đồng ý của Linh, lập tức kéo tay cô đi theo con đừng nhỏ giữa ruộng. Con đường dẫn đến tập cuối của bờ ruộng, chỗ đó cúa một khoảng đất nhỏ trống trải, lại sạch sẽ. Ở trên đất không có cỏ dại mọc lên.

Mặt trời nhạt thành màu đỏ cam, ánh sáng dịu dàng có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Từng áng mây xung quanh nhiễm sắc đỏ, trên cao hơn là màu xanh tím. Hai tông màu hòa hợp nhau đến lạ, thần kì như một kiệt tác vĩ đại của thiên nhiên. Những tia nắng cuối cùng chiếu rọi lên tóc cậu, óng ánh một màu nâu. Gương mặt vì ngược sáng mà có một nửa chìm vào bóng tối. Một sự dịu dàng, mong manh, lại man mác buồn.

Cậu... có khi nào sẽ biến mất như ánh nắng...?

Trong đầu Linh bỗng có một suy nghĩ kì lạ. Một nỗi sợ vô cớ dần dâng lên. 

Cô ngồi xuống cạnh Tuấn. Khi mặt trời to lớn khuất dần sau đường chân trời mỏng như sợi chỉ, Tuấn mỉm cười hỏi Linh, đôi mắt vẫn hướng theo mặt trời lặn.

- Linh có nghĩ nắng hôm nay đã tàn không?

- Không phải chỉ là lặn thôi sao?

- Nắng hôm nay tàn rồi, mai sẽ lại là những tia nắng khác

- Ha! Vậy là tuổi thọ của nắng chỉ có một ngày thôi sao?

Linh phì cười trước câu nói kì lạ của Tuấn.

- Ừ, nắng có lúc rực rỡ có lúc phải tàn thôi

- Mày lạ thật đấy Tuấn

Cô nghe xong thì cảm thán một câu.

- Tớ cũng sẽ phải tàn thôi Linh ạ

- Hả

Linh giật mình, quay sang nhìn Tuấn. 

Da mặt cậu nhợt nhạt, nhịp thở từ miệng ngắt quãng từng hơi. Linh hoảng hốt đỡ Tuấn. Ngàn những câu hỏi bao quanh cô. Tuấn đã bị bệnh gì? Sao có thể phát bệnh đường đột như thế? Có phải...cậu đã giấu cô chuyện gì?

Trước ánh mắt lo lắng của Linh, Tuấn nhoẻn miệng cười. Cánh môi nhợt nhạt kéo căng, lại càng trở nên trong suốt. Lồng ngực co thắt mạnh, truyền đến những cơn đau dữ dội. Vẻ mặt Tuấn vẫn không thay đổi, chỉ tái đi thấy rõ. Cậu tựa đầu vào vai Linh, mắt vẫn không dời mặt trời đã lặn xuống quá nửa.

- Này! Đừng dọa tao, nói gì đi

- Linh

- Ừ

- Tớ xin lỗi

- Vì sao?

- Tớ  tặng cậu một nhành hoa tàn, cậu... có giận không?

- Có, tao giận lắm. Năm sau mày phải tặng tao hoa tươi đấy

-...

- Không thì tao sẽ giận mày

- Ừ, tớ sẽ tặng Linh hoa tươi

Linh cũng không trả lời, chỉ cùng Tuấn nhìn về khoảng trời nhuộm sắc đỏ. Đến khi ánh sáng gần như biến mất sau những mái nhà nhỏ và làn khói mờ của buổi cơm chiều, Tuấn mới cất tiếng nhỏ như muỗi kêu, dường như đã tan vào không khí:

- Tớ thích cậu, cậu có giận không?

Hơi thở Tuấn yếu dần, cả cơ thể mềm nhũn, không còn cảm thấy bất kì sức lực. Gió bắt đầu thổi, từng cơn gió thổi qua như đưa đi từng phần sinh mạng của cậu. Vai của cô là điểm tựa duy nhất cho thân người cậu chưa ngã xuống. Hai mắt cậu khép lại, tren trán rịn một lớp mồ hôi mỏng, nếu không vì thế, chỉ nhờ vào vẻ mặt bình thản kia, chẳng ai biết được trong lồng ngực Tuấn đang âm ỉ những cơn đau nhói.

- Không, thằng đần, tao cũng thích mày

Môi Tuấn khẽ cong lên thành một nụ cười. 

...

Tớ tặng cậu một tình yêu đã tàn, cậu sẽ không giận chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip