Chuyen Ver Hwangyoo Hmh X Ysh Cam Bay Cua Ai The Chuong 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yoo thiếu gia bởi vì đầu bị va chạm mạnh, làm cho thần kinh thị giác bị tổn thương, về phần có phả bị mù vĩnh viễn hay không vẫn chưa biết được, chúng ta phải tiến hành kiểm tra thêm mới quyết định được.

Sau khi nhận được tin tức con trai mình cùng Minhyun phát sinh tai nạn xe cộ, sáng sớm vợ chồng Yoo Sung Jae đã lập tức đáp chuyến bay sớm nhất về Hàn Quốc, lại nghe bác sĩ báo chuyện tàn khốc như thế, đứa con trai thiện lương nhà bọn họ bị mù.

Tại sao có thể như vậy.... vợ chồng Yoo Sung Jae đau khổ không thôi.

Mười ngày sau, Seonho trải qua các cuộc kiểm tra chi tiết, bác sĩ báo rằng không phải không có cơ hội khôi phục lại như cũ, nhưng cơ hội không đến 20%, điều này làm cho vợ chồng Yoo Sung Jae càng thêm đau lòng.

"Mẹ, mẹ đừng khổ sở, con không sao đâu, đừng lo." Nằm trên giường, Seonho an ủi mẹ thực thương tâm. Từ khi bác sĩ nói rằng cơ hội hồi phục của cậu rất thấp, mẹ cậu liền khóc. "Cha, ngươi nhanh an ủi mẹ đi."

Tai nạn như thế nào phát sinh, cậu đã không nhớ rõ, chỉ biết khi cậu tỉnh lại đã ở trong bệnh viện, cậu cùng Minhyun hyung trên người chỉ có vài chổ trầy da, nhưng cậu lại bị mù do đầu bị va chạm mạnh.

Tuy rằng không nhớ rõ như thế nào phát sinh tai nạn xe cộ, nhưng cậu nhớ rõ chuyện phát sinh trong buổi tối ngày hôm đó, Minhyun hyung yêu cầu cậu cùng hắn đến nói với bà nội Hwang rằng cậu không cần gả cho hắn, nói cậu chỉ xem hắn là anh trai, cảm giác đau lòng kia cho tới bây giờ, cậu vẫn cảm thấy trong ngực đau đau.

"Seonho, chúng ta phải làm như thế nào bây giờ, nếu về sau con thật sư không nhìn thấy, chúng ta phải làm sao bây giờ ....." Park Sooyoung nghẹn nói không ra lời.

"Đừng ở trước mặt Seonho nói như vậy nữa." Yoo Sung Jae an ủi thê tử.

Lúc này Hwang thúc Hwang thẩm cùng bà nội Hwang đến thăm cậu, từ khi cậu nằm viện, bọn họ mỗi ngày đều tới thăm cậu, cũng lo lắng cho ánh mắt của cậu, mọi người đều khổ sở.

"Mọi người không cần lo cho ta, tuy rằng bác sĩ nói cơ hội hồi phục rất thấp, nhưng lại không nói là ta vĩnh viễn không nhìn thấy, ta tin tưởng chỉ cần tiếp tục trị liệu, rồi có một ngày ta nhất định sẽ lại nhìn thấy." Cảm giác được không khí áp lực, cậu mở miệng khuyên giải an ủi, không muốn các trưởng bối vì cậu mà lo lắng.

"Seonho, đứa nhỏ này vẫn ôn nhu như trước." Hwang lão phu nhân cầm bàn tay nhỏ bé của cậu. Đứa nhỏ này rõ ràng đang rất đau khổ, nhưng trái lại an ủi mọi người, thật sự là một đứa nhỏ nhu thuận, càng làm cho lòng mọi người đau hơn.

Cậu mỉm cười. "Bà nội Hwang, ta thật sự không có viêc gì."

Nhìn thấy dáng vẻ kiên cường an ủi mọi người của con trai, Park Sooyoung càng thêm khổ sở. "Lão công, vạn nhất về sau Seonho thật sự không nhìn thấy, ta phải làm sao bây giờ?"

Yoo Sung Jae hốc mắt cũng đỏ, nhưng vẫn là an ủi thê tử. "Đừng nói như vậy, có lẽ chúng ta nên nhìn theo hướng tốt như Seonho, cho dù rất thấp, nhưng vẫn có một ngày khôi phục thị lực."

Vợ chồng Yoo gia khổ sở ôm nhau.

"Sung Jae huynh, chúng tôi thật sự có lỗi." Hwang Dongho thay con giải thích, một bên thê tử Choi Minki cũng khóc đỏ mắt giải thích.

"Vợ chồng các người không có lỗi, đây là chuyện ngoài ý muốn, chúng ta ai cũng không muốn sự tình này phát sinh." Yoo gia và Hwang gia là láng giềng hơn hai mươi năm, hai nhà tình cảm rất tốt, chuyện ngoài ý muốn phát sinh, không nên trách cứ bất luận kẻ nào.

Hwang lão phu nhân nhìn Seonho nằm trên giường bệnh, bà vỗ nhẹ cánh tay nhỏ bé của cậu, nói: "Sung Jae, Sooyoung, vợ chồng các người yên tâm. Đứa nhỏ Seonho hiện tại biến thành bộ dáng như thế này, ta nhất định sẽ bắt Minhyun chịu trách nhiệm, khiến cho Minhyun cưới Seonho làm vợ, cả đời hảo hảo chiếu cố thằng bé."

Hwang lão phu nhân buồn nói chuyện, làm cho tất cả mọi người kinh ngạc không thôi, bao gồm cả Seonho.

"Kỳ thật trước khi phát sinh tai nạn xe cộ, ta vốn muốn đánh đánh điện thoại cho vợ chồng các người, mời các người trở về Hàn Quốc một chuyến, bởi vì muốn cùng các người bàn chuyện hôn sự của Minhyun và Seonho." Việc này bà chỉ cùng Minhyun nói qua. "Ta vẫn thực thích đứa nhỏ Seonho này, từ nhỏ đã nhu thuận đáng yêu, cùng Minhyun tình cảm rất tốt, ta đã sớm muốn đem nó trở thành cháu dâu của Hwang gia."

Đột nhiên nhắc tới hôn sự, làm cho vợ chồng Yoo Sung Jae kinh ngạc, nhất thời không biết nên nói gì.

"Lão phu nhân, cảm ơn người đã yêu thương Seonho, nhưng nếu tương lai cậu thật sự không nhìn thấy, như thế nào lại có thể trở thành con dâu Hwang gia?"

Yoo Sung Jae biết rõ con trai mình thật sự thích Minhyun, nhưng Hwang gia dù sao cũng là nhà giàu có, nếu con trai hoàn hảo không nhìn thấy, làm con dâu nhà giàu chỉ sợ sẽ là một loại áp lực, bởi vậy hắn lập tức không thể quyết định, có hay không đáp ứng hôn sự này.

"Chính bởi vì như thế, cho nên ta mới bắt Minhyun chịu trách nhiệm, hắn sẽ phụ trách tương lai của Seonho."

Vợ chồng Hwang gia đứng một bên đại khái hiểu được ý định của mẫu thân. Tuy rằng cảm thấy hôn sự của đứa nhỏ không nên quyết định qua loa, nhưng vạn nhất đứa nhỏ Seonho kia tương lai thật sự không nhìn thấy, Minhyun phải nên chịu trách nhiệm, bởi vì là hắn lái xe không cẩn thận.

"Mặc kệ rốt cuộc là Seonho có nhìn thấy hay không, thằng bé nhất định phải là con dâu trưởng của Hwang gia chúng ta, ta sẽ làm cho đứa nhỏ Minhyun kia hảo hảo chiếu cố nó cả đời." Hwang lão phu nhân kiên định nói. Bà sẽ không để cho Seonho đáng thương phải chịu ủy khuất gì ! *iu bà quá <3*

Thấy lão phu nhân thành khẩn nói, vợ chồng Yoo Sung Jae không thể nào cự tuyệt được. Nói sau này con trai vạn nhất không thể hồi phục lại như cũ, như vậy nửa đời còn lại sau này của thằng bé phải làm thế nào bây giờ? Nó rất thích Minhyun, nếu Minhyun có thể hảo hảo chiếu cố thằng bé, như vậy vợ chồng bọn họ sẽ yên tâm hơn.

Hwang lão phu nhân nhìn về phía con trai cùng con dâu mình. "Dongho, vợ chồng các người có ý gì không? Có đồng ý với đề nghị này của ta không? Làm cho đứa nhỏ Minhyun kia cưới Seonho làm vợ là phương pháp tốt nhất."

Vợ chồng Hwang Dongho liếc mắt nhìn nhau một cái. "Mẹ, tuy rằng chúng ta không phản đối hôn sự này, bởi vì chúng ta cũng rất thích Seonho, nhưng không phải chúng ta nên hỏi ý kiến của Minhyun sao?"

"Đứa nhỏ kia làm hại Seonho nằm ở nơi này, còn cần hỏi ý kiến của hắn sao?" Hwang lão phu nhân quay đầu, hỏi nam hài nằm trên giường bệnh. "Seonho, ý của ngươi làm sao? Có nguyện ý gả cho Minhyun không?"

"Con...." Seonho cảm thấy tim mình đang đập rất nhanh. Cậu đương nhiên là nguyện ý gả cho Minhyun hyung, nguyện ý cả trăm lần, cả ngàn lần, nhưng Minhyun hyung sẽ đáp ứng cưới cậu sao? Bởi vì đêm đó Minhyun hyung đã cùng cậu nói rất rõ ràng, hắn chỉ xem cậu là đệ đệ, hắn không có nguyện ý kết hôn cùng cậu ......

Đột nhiên, ngực cậu lần nữa lại đau nhói.

Tựa hồ nhìn thấy chuyện Seonho đang lo lắng, Hwang lão phu nhân chụp lấy tay cậu. "Chỉ cần ngươi đồng ý đáp ứng, những chuyện khác cứ để bà nội an bài, ngươi cứ an tâm chờ làm tân nương của Minhyun."

Làm tân nương của Minhyun hyung sao? Cậu muốn làm tân nương của Minhyun hyung, cậu muốn vĩnh viễn cùng Minhyun hyung ở chung một chỗ!

Tuy rằng lấy phương thức này bức Minhyun hyung cưới cậu, hắn nhất định sẽ rất tức giận, nhưng đây chính là cơ hội duy nhất để cậu có thể làm tân nương của Minhyun hyung, nếu bỏ lỡ, có thể cả đời này cậu sẽ không còn có cơ hội cùng hắn ở chung một chổ, thậm chí có thể mất đi hắn.

Bàn tay nhỏ bé khẽ vuốt ngực, cậu không nghĩ đêm đó lại xảy ra chuyện, làm cho người đau lòng hít thở không xong.

Có lẽ không thể không chế tình cảm của chính mình, cậu thật sự rất muốn cùng hắn ở chung một chổ, trở thành thê tử của hắn, bởi vậy Seonho gật đầu đáp ứng. "Ta nguyện ý gả cho Minhyun hyung."

"Tốt lắm, ta sẽ nói chuyện rõ ràng với Minhyun, chờ sau khi ngươi xuất viện, ta sẽ bắt đầu an bài hôn lễ, cho các người kết hôn sớm một chút."

Ngồi trong văn phòng, nhìn văn kiện, Minhyun suy nghĩ có chút không thể tập trung, bởi vì lo lắng cho Seonho nằm trong bệnh viện.

Mỗi đêm sau khi tan ca hắn đều đến bệnh viện xem cậu, khí sắc của cậu rất tốt, nhưng làm sao cậu lại có thể không nhìn thấy, chuyện cậu bị mù làm cho mày hắn nhăn lại.

Nhớ tới đêm phát sinh tai nạn xe cộ, hắn liền cảm thấy thực hối hận, trên xe có cậu, hắn phải cẩn thận lái xe mới đúng.

Nghĩ đến cặp mắt trong trẻo ẩn hiện ý cười kia không thể nhìn thấy được, tâm hắn liền khó chịu, tuy rằng rất muốn bồi thường cho cậu, nhưng hắn không biết nên làm cái gì cho cậu, hơn nữa là hắn làm hại cậu không nhìn thấy, nhưng cho tới bây giờ, cậu không có oán trách hắn, ngược lại còn lo lắng cho hắn, vẫn nói chính mình không có việc gì, tiểu tử kia từ nhỏ đã ngoan như vậy rồi. *ngoan thì hyung rước chíp đi a*

Hắn quyết định cho dù có xài bao nhiêu tiền đi nữa, hắn nhất định phải đem mắt cậu chữa khỏi.

"Tổng giám đốc, Stephanie tiểu thư tìm ngài." Trong điện thoại vang lên tiếng nói của thư kí.

Có chút hoang mang không biết vì sao Stephanie đến tìm hắn, hơn nữa hắn không thích ở công ty xử lý việc tư, nhưng hắn vẫn cho cô tiến vào.

"Em vừa lúc có việc ở gần đây, muốn mua điểm tâm đến đây cùng anh ăn buổi trà chiều, có thể cùng em ăn món điểm tâm ngon ngọt hay không?" Stephanie trên tay cầm bánh ngọt của cửa hàng nổi tiếng, mặc khác còn có hai chén cà phê.

Minhyun nhìn cô một cái, chậm rãi nói: "Ngồi đi."

Hắn uống cà phê nóng, hắn vừa rồi còn có chút phiền chán, nghỉ ngơi một chút cũng tốt.

"Bánh ngọt ngươi ăn đi, ta không thích ăn đồ ngọt, bất quá cám ơn cà phê của ngươi."

"Anh không thích ăn bánh ngọt?" Stephanie thực kinh ngạc. "Nhưng là lần trước anh không phải nói điểm tâm của cửa hàng này rất ngon sao? Không phải là em nghe lầm chứ?"

"Là Seonho thích ăn, nhóc thích ăn thất là món điểm tâm xoài của cừa hàng này, một lần có thể ăn đến vài cái." Nhớ tới bộ dáng cao hứng khi ăn bánh ngọt của Seonho, Minhyun môi khễ nhếch lên. "Nhóc con kia đối với bữa chính ăn rất ít, nhưng khi ăn điểm tâm bánh ngọt, sức ăn liền trở nên rất lớn."

Lại là Seonho! Stephanie rất khó làm bộ mặt như không có gì, ngay cả Minhyun cũng không phát hiện ý cười sủng ái của chính mình. Mỗi lần nhắc đến Seonho, trên mặt hắn đều lộ ra loại tươi cười này.

Cô hôm này không phải là thuận đường nên đến đây tìm hắn, mà là đặc biệt đến tìm hắn.

Sau khi hắn phát sinh tai nạn xe cộ, trừ bỏ ngày đầu tiên bọn họ gặp mặt, từ đó cho đến nay bọn họ cũng không có gặp mặt, bởi vì mỗi lần gọi điện thoại cho hắn, hắn đều nói buổi tối phải đến bệnh viện xem Seonho, không rảnh bồi cô.

Rốt cuộc hắn có xem cô là bạn gái hắn không?

Cứ việc cảm thấy tức giận cùng thất bại, nhưng cô sẽ không để loại sự tình này phá hư tình cảm của hai người, bởi vậy cô hỏi chuyện Seonho. "Đúng rồi, Seonho đệ đệ hiện tại như thế nào? Ta muốn đến bệnh viện thăm đệ ấy, nhưng sợ làm cho xôn xao, cho nên không có đi, ánh mắt của đệ ấy vẫn là không nhìn thấy sao?" *ta ghét mụ này*

"Đúng."

"Sẽ không từ nay về sau thành người mù chứ?" Phát hiện tức giận trong mắt Minhyun, Stephanie cảm thấy run rẩy, cô hiểu được chính mình lỡ lời, bởi vì cô có điểm cao hứng. "Thật có lỗi."

Stephanie nhắc đến 'người mù', làm cho cảm giác chán ghét trong lòng Minhyun một lần nữa lại dâng lên, sắc mặt hắn khó coi chuẩn bị tiển khách. "Stephanie, cám ơn trà chiều của ngươi, ta còn có rất nhiều công việc phải làm, ngươi có thể đi rồi."

Là bởi vì cô nói Seonho đệ đệ của hắn bị mù, cho nên hắn mới đuổi cô đi? Stephanie cũng không dễ dàng như vậy rời đi.

Cô đứng dậy đi đến bên hắn, thân thể cao gầy khêu gợi hắn, trong giọng nói mang chút dụ hoặc. "Minhyun, anh có biết chúng ta đã vài ngày không gặp mặt, chẳng lẽ không một chút nhớ đến em sao? Nhưng em là rất nhớ anh." *ọe ọe*

Stephanie ám chỉ rõ ràng, nhưng giờ phút này hắn hoàn toàn không có tâm tình ứng phó với cô, Minhyun rời khỏi đôi tay đang thân mật vuốt ve trên người hắn, lạnh lùng nói: "Stephanie, ngươi đi vể trước, có rảnh chúng ta liên lạc."

Đối với hắn lạnh lùng cự tuyệt, Stephanie có chút kinh ngạc. Cô không hề hấp dẫn hắn sao? Cô biết rất rõ ý tứ nam nhân, hắn là muốn quăng cô sao?

"Minhyun, ngươi muốn chia tay ta sao?" Cô hỏi thăm.

Minhyun thoáng không kiên nhẫn nhìn cô ta.

"Sao không nói lời nào?"
Hắn là rất thưởng thức Stephanie, nhưng hôm may lại phát hiện, cô ta tựa hồ cũng không có hào phóng như hắn tưởng tượng, có lẽ đoạn quan hệ này nên chấm dứt.

"Hảo, chúng ta chia tay."

Minhyun có chút kinh ngạc khi Stephanie nói với hắn chia tay, cư nhiên không hề dị nghị, chỉ nói một câu hẹn tái kiến, liền xoay người rời đi. Nói thật, hắn cũng không phải thực hiểu cô, có lẽ hắn chưa từng nghĩ tới muốn đi tìm hiểu cô.

Stephanie rời đi không bao lâu, Minhyun liền nhận được điện thoại của bà nội gọi tới, hắn thực kinh ngạc, bà nội cư nhiên muốn hắn phụ trách chuyện Seonho mà muốn hắn cưới cậu.

"Ta không đáp ứng!"

Seonho bị mù, hoàn toàn đều là lỗi của hắn, bởi vậy hắn nguyện ý chịu trách nhiệm, nhưng là bà nội muốn hắn cưới Seonho là vợ, điểm này hắn hoàn toàn không thể nhận.


Tôn tử lại cự tuyệt, làm cho Hwang lão phu nhân có chút tức giận. "Ta thực sự không hiểu, đứa nhỏ Seonho kia rốt cuộc không tốt chổ nào, thằng bé kém bạn gái bên ngoài của ngươi ở chổ nào, ngươi muốn lần nữa cự tuyệt hôn sự này sao?"

"Bà nội, chuyện này không liên quan đến người khác, mà là ta chỉ xem Seonho là đệ đệ, như thế nào có thể cưới cậu?" Hắn cho tới bây giờ vẫn không xem Seonho có thể trở thành người yêu có thể kết giao.

"Ta đã sắp đặt hôn sự này cho ngươi rồi, không cần phải trưng cầu ý kiến của ngươi, mà chỉ là nói cho ngươi biết chuyện này." Ý tứ là mặc kệ hắn có đồng ý hay không, hắn vẫn phải cưới Seonho.

"Bà nội, ngài không thể bức ta như vậy?"

"Vừa rồi ta có đến bệnh viện thăm Seonho, thằng bé đã đáp ứng hôn sự này, sau khi Seonho xuất viện liền lập tức cho các người cử hành hôn lễ."

Khi nghe tôn tử từ chối chuyện kết hôn, bà liền tức giận phi thường, dù sao thì Seonho cũng sẽ chờ làm tân nương của hắn, đứa nhỏ kia thực sự yếu hơn, hiện tại cho dù ánh mắt của Seonho không nhìn thấy được, nhưng cậu vẫn nhu thuận hảo chăm sóc cho đứa nhó kia, bà quyết định muốn cho tôn tử cưới Seonho.

"Bà nội, người không thể dùng phương thức này bắt ta cưới Seonho." Minhyun không thích loại hôn nhân có tính bắt buộc này. "Vì sao muốn dùng phương thức này bắt ta cưới cậu? Các người có hỏi qua cậu ấy không? Seonho nhất định sẽ không đáp ứng." Seonho hiểu biết hắn, cậu biết hắn trước mắt không có ý định kết hôn, cậu hẳn là sẽ ngăn cản bà nội dùng phương thức này bức bách hắn cưới cậu.

"Đứa nhỏ Seonho kia đã đáp ứng rồi, có thể gả cho ngươi, thằng bé thật cao hứng."

Cái gì? Seonho đáp ứng rồi, lại còn thật cao hứng? Minhyun một khắc như cảm thấy, bà nội đang lừa gạt hắn, Seonho làm sao có thể đáp ứng, cậu đáp ứng tương đương với việc cùng bà nội liên thủ bắt hắn đi vào khuôn khổ, cậu sẽ không làm như vậy, cậu không có khả năng phản bội hắn, bởi vì cậu là đệ đệ mà hắn yêu thương nhất.

"Bà nội, người là đang dối gạt ta, Seonho làm sao có thể đáp ứng?"

"Ta lừa gạt ngươi làm cái gì? Là đứa nhỏ Seonho kia chính mồm đồng ý với hôn sự này." Bởi vì ngay cả Seonho cũng đồng ý rồi, cho nên khi bà từ bệnh viện về nhà, liền lập tức gọi điện thoại cho tôn tử.

Đây là chuyện gì xảy ra?

"Tóm lại hôn sự này đã được tộc trưởng hai bên quyết định rồi, ta sẽ nhanh chóng an bài hôn lễ, tình huống của ba mẹ Seonho chắc ngươi cũng biết, bọn họ còn có công việc ở Việt Nam, bọn họ không thể ở lại Hàn Quốc lâu được, cho nên ta hi vọng trước khi bọn họ trở vể Việt Nam, đen hôn sự của ngươi và Seonho kia làm cho tốt, như vậy hai người bọn họ mới có thể yên tâm."

Treo điện thoại lên, Minhyun rời khỏi văn phòng, hắn muốn tự mình đến bệnh viện để hỏi Seonho, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.

O0O

"Seonho, con quyết định thật sự phải gả cho Minhyun sao?"

Ở trong phòng bệnh, sau khi lão công có việc rời đi, Park Sooyoung hỏi con trai, bởi vì có rất nhiều chuyện, nàng và lão công đều không rõ. Tuy rằng con trai thích Minhyun, nhưng Minhyun vẫn chỉ xem thằng bé như là đệ đệ, điều này từ khi nàng còn ở Hàn Quốc đã biết, bởi vì nếu Minhyun thích Seonho, hắn nhất định sẽ theo đuổi cậu, mà không phải xem cậu là đệ đệ.

"Đúng." Seonho gật đầu.

"Nhưng là Minhyun chỉ xem ngươi là đệ đệ, như vậy có được hay không?" nàng đương nhiên cũng thích Minhyun, đứa nhỏ này từ nhỏ đã rất vĩ đại xuất sắc, nhưng kết hôn không phải là trò đùa, cà hai bên phải có tình duyên mới tốt, cuộc hôn nhân miễn cưỡng này làm nàng không khỏi lo lắng cho con trai.

Seonho không nói gì

Nhìn con trai không nói lời nào, Park Sooyoung lại cảm thấy đau lòng. Nàng đương nhiên biết con trai yêu Minhyun bao nhiêu, bằng không nàng sẽ không đáp ứng hôn sự này với lão phu nhân.

"Hài tử ngốc, mẹ rất lo lắng cho ngươi."

"Mẹ, mời ngươi không cần cho lo lắng ta, sau khi kết hôn, ta sẽ cố gắng làm cho Minhyun hyung yêu thương ta." Đây cũng là nguyên nhân cậu đáp ứng hôn sự này, cậu biết Minhyun hyung hiện tại không thương cậu, sau khi hai người ở cùng một chỗ như vậy, cậu nhất định sẽ cố gắng làm cho hắn yêu thương cậu, không hề xem cậu là đệ đệ nữa.

Nhìn con trai, cho dù nàng bởi vì lo lắng mà không cho gả, đứa nhỏ này cũng nhất định phải gả cho Minhyun hyung của nó, thằng bé từ nhỏ đã muốn làm tân nương của hắn, điểm ấy nàng so với bất cứ người nào đều rõ ràng nhất.

"Tuy rằng đây là kế hoạch của ngươi." Tính sau khi kết hôn sẽ bồi dưỡng tình cảm của hai người. "Nhưng dùng phương thức này làm cho Minhyun cưới ngươi, như vậy có được không?" Mặc ngoài nói là vì chịu trách nhiệm, nhưng nói trắng ra chính là ép bức, cho dù đây không phải là yêu cầu của bọn họ, nhưng cảm giác vẫn là không tốt lắm, nàng cũng chí có một con trai bảo bối duy nhất là Seonho, một chút đều luyến tiếc cậu sẽ chịu ủy khuất.

Lúc này của phòng bệnh mở ra, Park Sooyoung tưởng lão công đã trở lại. kết quả vừa quay đầu lại cư nhiên nhìn thấy Minhyun, đồng thời phát hiện vẻ mặc của hắn thực sự không tốt.

"Minhyun, vì sao ngươi lại đến bệnh viện?" Hắn đều là buổi tối sau khi tan ca mới đến xem Seonho.

Nghe được Minhyun hyung đến, Seonho đầu tiên là cả kinh, sau đó đại khái cũng biết vì sao hắn đến tìm cậu. Như vậy, bà nội đã đem chuyện hôn sự nói với hắn, hắn hẳn là tới hỏi cậu vì sao đáp ứng hôn sự này.

Minhyun mắt nhìn người ngồi ở trên giường, vẻ mặt kinh ngạc cùng ngưng trọng. Hắn vừa mối nghe lầm sao? Mẹ Seonho nói muốn hắn cưới cậu là kế hoạch của Seonho, đây là chuyện gì xảy ra?

"Bác gái, người có thể ra ngoài được không?" Ta có chuyện muốn hỏi Seonho."

Thấy biểu tình của hắn có chút không thích hợp, Park Sooyoung có chút lo lắng. "Việc này ......"

"Mẹ người có thể đi ra ngoài, không có việc gì."

Mắt nhìn con trai lại nhìn Minhyun, nghĩ rằng hai người trẻ tuổi bọn họ hảo hảo nói chuyện cũng tốt. "Được rồi, ta đến dưới lầu chờ cha ngươi."

Park Sooyoung đi ra ngoài, sau đó thay bọn họ đóng cửa phòng bệnh.

Tuy rằng cậu không nhìn thấy biểu tình của Minhyun hyung, nhưng ngữ khí của hắn tựa hồ có chút cứng ngắc, hắn tức giận sao? Seonho bàn tay nhỏ bé ở trong chăn khẩn trương nắm chặt.

"Bà nội nói ngươi đáp ứng gả cho ta."

".... Đúng."

Không nghĩ tới là thật! "Seonho, đây là chuyện gì xảy ra? Ta bị thái độ của ngươi làm cho lăn lộn, đêm đó phát sinh tai nạn xe cộ, ở nhà hàng không phải ngươi nói ngươi là đệ đệ ta, ngươi không nghĩ muốn gả cho ta sao? Mà ngươi cũng tính cự tuyệt bà nội đem chúng ta ghé vào cùng nhau sao? Vì sao hiện tại ngươi lại đáp ứng hôn sự này?"

Seonho không có trả lời, bởi vì cậu không biết phải giải thích với hắn như thế nào, cậu cũng không có nói qua những lời này, tất cả đều là hắn nói, kỳ thật cậu không muốn cự tuyệt hảo ý của bà nội.

Cậu trầm mặc giống như là phủ nhận lời nói của hắn, làm cho Minhyun thật sự khiếp sợ. "Seonho. Ngươi hẳn là biết ta chỉ xem ngươi là đệ đệ, ngươi cũng vẫn chỉ là đệ đệ của ta, không phải sao?"

"Ta thật sự không muốn làm đệ đệ của ngươi," Nếu như bọn họ đã sắp kết hôn, mà sau khi kết hôn cậu cũng tính làm cho hắn yêu thương cậu, như vậy cậu quyết định đem tâm ý của chính mình nói rõ cho hắn biết.

"Cái gì?"

"Ta thích Minhyun hyung, giống như nữ nhân yêu thích nam nhân vậy."

"Seonho, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?"

"Ta biết, ta yêu ngươi đã rất lâu, nhưng ngươi vẫn chỉ xem ta là đệ đệ ngươi, cho nên ta không dám nói cho ngươi biết, ta nghĩ muốn làm thê tử của Minhyun hyung, muốn có thể vĩnh viễn ở cùng một chổ với ngươi." Lời đã nói ra, Seonho muốn nói cho Minhyun hyung của cậu biết cậu thương hắn bao nhiêu.

Đối với 'Đệ đệ' mà mình yêu thương đột nhiên nói yêu chính mình, hắn trừ bỏ ngoài khiếp sợ, cũng còn có tức giận. Ý của cậu là tứ trước tới nay, cậu đều làm bộ làm đệ đệ hắn sao?

Minhyun hơi nhếch môi. Hắn đối với cậu là thiệt tình yêu thương, không nghĩ tới hư tình giả ý, hắn cảm thấy chính mình bị cậu phản bội lừa gạt thật sâu! Sau đó tại đây, cậu không còn nghĩ tới muốn làm đệ đệ hắn, bởi vậy sự kiện lần này buộc hắn cưới cậu sao? Hắn cho tới bây giờ cũng không biết tâm cơ cậu nặng như vậy.

"Hết thảy mọi chuyện đều là kế hoạch của ngươi sao?"

"Cái gì?" Kế hoạch gì?

"Muốn ta vì việc ngươi bị mù mà chịu trách nhiệm, sau đó bức ta cưới ngươi, ngươi là tính như vậy sao?" Cảm giác bị phản bội thực sâu làm cho Minhyun trong lòng lửa giận không nguôi, đặc biệt đệ đệ mà hắn yêu thương lại phản bội hắn.

Nghĩ tới đệ đệ ngoan hiểu biết nhất của hắn, biết rõ hắn không có ý nguyện kết hôn, nhưng lại sử dụng kế này buộc hắn cưới cậu, giống như bị người ở sau lưng hung hăn đâm một đao, đau đớn vạn phần.

Seonho nghe được hắn rất tức giận. Minhyun hyung quả nhiên tức giận, nhưng là cho dù như thế, cậu vẫn muốn gả cho hắn, cho hắn biết cậu thương hắn bao nhiêu.

"Vì sao không nói lời nào?" Minhyun gầm nhẹ. Nhất tưởng đến việc chính mình lo lắng vì chuyện cậu bị mù, nhưng cậu lại tính kế như thế nào buộc hắn cưới cậu, hắn liền hoàn toàn không thể úc chế lửa giận trong

Đối mặt với Minhyun hyung đang tức giận, cậu không biết chính mình nên nói cái gì, có năng lực nói cái gì, tuy rằng chuyện kết hôn không phải là cậu đưa ra, nhưng cũng là cậu đáp ứng, bởi vậy cậu không có lời nào để nói.

Cậu trầm mặc lại làm cho hắn tức giận, Minhyun giận dữ xem xét cậu. "Seonho, hiện tại lập tức gọi điện thoại cho bà nội hủy bỏ hôn sự này, như vậy ta sẽ giống như trước xem ngươi là đệ đệ mà yêu thương."

Mười ngón tay trong chăn nắm chặt, thậm chí còn ra mồ hôi lạnh.

"Seonho, nói chuyện!"

"Ta...." Cậu cảm thấy thanh âm của chính mình phát run, nhưng cậu không nghĩ muốn buông tha cho cơ hội duy nhất có thể gả cho Minhyun hyung. "Ta không muốn hủy bỏ hôn sự này."

Minhyun tuấn nhan xanh mét. Hắn yêu thương cậu, nhưng cậu lại phản bội hắn!

Tốt lắm, nếu cậu thật sự muốn gả cho hắn, như vậy hắn liền cưới, nhưng là hắn sẽ làm cho cậu hối hận về chuyện này.

"Ngươi muốn gả cho ta như vậy, chúng ta đây liền kết hôn!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip