[HARDRA] ODD BUNNY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


reup @baekhyunee65

Harry đứng cạnh Ron trong đội ngũ các học viên đang xếp thành vòng bán nguyệt rời rạc xung quanh Thần sáng Boland. Họ đã có mặt tại trại huấn luyện Thần Sáng nằm ngay cạnh Rừng Dean chỉ một vài phút trước đó và đang chờ đợi được sắp xếp doanh trại cho mình.

"Các học viên sẽ chia thành hai đội" tiếng Auror Bobland dõng dạc vang lên "Chúng tôi sẽ chuyền một chiếc mũ đã chuẩn bị sẵn các lá phiếu đánh số bên trong, hãy lấy ra một tờ giấy và dựa vào con số trên đó để phân chia nhóm. Số chẵn xếp vào một nhóm, nhóm còn lại sẽ là số lẻ. Có câu hỏi nào ko?"

Không có bất kì cánh tay nào giơ lên sau khi ông Bobland dứt lời, trợ lý của ông lấy ra một chiếc mũ và chuyền nó cho một học viên nữ đứng đầu hàng. Cô ta rút một tờ giấy bên trong và chuyền chiếc mũ cho người tiếp theo. Chiếc mũ được chuyển dần đến tay Harry, anh chọn một tờ giấy và đưa nó về phía Ron đang đứng bên cạnh.

Harry mở tờ giấy nhúng vai "Mười một".

"Mình được tám," Ron rên rỉ rồi bắt đầu càu nhàu. "Chậc. Mình đã hy vọng được ở cùng một đội với bồ".

Harry cười khúc khích, đập tay lên vai cậu chàng . "Thôi nào, bọn mình sẽ còn gặp nhau thường xuyên mà ".

"Được rồi, các học viên" Bobland dõng dạc lên tiếng cắt ngang những tiếng xì xào từ đám thần sáng tập sự . " Nhanh chóng xách hành lý lên và di chuyển đến doanh trại đã được phân chia thôi nào. Chúng ta sẽ có thời gian sắp xếp mớ đồ lộn xộn của bản thân lại ngay ngắn đến trước sáng ngày mai. Odd Team theo tôi. Đội còn lại đi cùng Thần sáng Aboudi. "

Harry khom người xách túi của mình lên và đi phía sau Boland. Anh tò mò nhìn xung quanh quan sát những thành viên còn lại trong đội. Bất chợt, trái tim Harry đập mạnh khi trông thấy Malfoy đang đứng lẫn phía sau đội ngũ của Odd Team. Một điều không thể chối bỏ là dù sau bao nhiêu lần "choảng" nhau đến "sứt đầu mẻ trán" suốt bảy năm học tại Hogwart của hai đứa, thì giờ đây anh vẫn thật lòng hy vọng Malfoy sẽ làm tốt trong khóa huấn luyện Thần sáng lần này.

************************

Thần sáng Boland dừng lại bên ngoài một tòa nhà mang hơi hướng kiến trúc Châu Âu cổ, nơi các học viên sẽ lưu trú trong một vài tuần kế tiếp.

"Hai người sẽ được chỉ định cho mỗi phòng" ông nói. "Việc ghép đôi sẽ diễn ra một cách ngẫu nhiên và tốt nhất đừng để tôi biết có bất kỳ sự tự tiện thay đổi bạn cùng phòng nào của các cô cậu chỉ vì những lí do ngu xuẩn. Nơi đây không phải trường học, mọi người đều là người lớn và làm ơn hãy cư xử như một người lớn thực thụ với bạn cùng phòng của mình".
Hiểu?"
Harry rầm rì đồng ý cùng với những người khác.

Bobland bắt đầu chỉ định "Zier và Rodriguez! Cuthbert và Drummond!
Malfoy và Potter! Vang và McAllistair! Corner....."

Anh liếc trộm về phía Malfoy, ánh mắt của nó lúc này đang hướng về Thần sáng Boland, cơ mặt nó căng cứng và hàm trông có vẻ như đang nghiến chặt lại.
Harry tự hỏi liệu điều đó có nghĩa là Malfoy đang tức giận, nhưng lại nhận thấy sự bất lực của bản thân với việc ghép đôi lần này hay không?

Sau khi tất cả các bài tập đã được giao xong , Bobland bảo các học viên ổn định hành lý
vào khu sinh hoạt tạm thời của họ. Theo dự kiến ​​họ buộc phải có mặt tại phòng ăn trước bữa tối.
Harry vác mớ hành lí của mình lên và theo chân Malfoy về khu sinh hoạt đã được chỉ định. Anh bước vào trong, cố nén một tiếng thở dài khi chứng kiến căn phòng của họ nhỏ đến một cách điên rồ. Hai chiếc giường chật hẹp được kê sát vách của căn phòng.Phía chân giường có một hộc nhỏ cho học viên sắp xếp hành lý vào. Mỗi giường trang bị thêm một chiếc bàn gỗ dùng cho việc ghi chép ở bên cạnh. Malfoy mở cánh cửa duy nhất có trong căn phòng, nhìn vào bên trong, lắc đầu ngao ngán và đeo túi xách đi đến chiếc giường gần nhất. Harry bỏ túi xuống giường còn lại và liếc mắt vào bên trong cánh cửa khi nãy. Sau cánh cửa là một phòng tắm hẹp, chỉ có một chiếc ghế đẩu, một bồn rửa mặt nho nhỏ và một buồng tắm nhìn không lớn lắm , thậm chí việc xoay người ở bên trong đã là một điều khó khăn rồi.

"Một căn phòng ngọt ngào" Harry lẩm bẩm. Anh đã từng lớn lên trong căn phòng chật chội đầy nhện dưới chân cầu thang nhà Dursley, vì vậy Harry biết anh sẽ sống ở đây tốt thôi. Anh chỉ tự hỏi làm thế nào Malfoy có thích nghi được với những khu Spartan như thế này. Malfoy bắt đầu giải bùa chú thu hẹp không gian lên chiếc túi mà không có bất cứ lời bình luận hay khiếu nại gì. Harry nhún vai và làm theo. Khi mọi thứ đã được thu xếp ổn thỏa , họ vẫn còn dư một khoảng thời gian trước giờ ăn tối.

"Chúng ta hãy thực hiện giao dịch với Wyvern, Potter."

Harry bối rối. "Wyvern? "

"Phải! Wyvern," Malfoy kiên nhẫn giải thích. Khi thấy vẻ mặt ngơ ngác đang nhìn chằm chằm vào cậu của Harry, Draco thở dài và kiên nhẫn giải thích

" Hầu hết các gia đình thuần chủng đều có Wyvern trong tầng hầm để đun ấm nước cho ngôi nhà. Doanh trại cũng có một con. Nếu chúng ta muốn có đủ nước nóng để dùng, thì ý tưởng hay nhất là đưa cho Wyvern một số đồng xu, đồ trang sức hoặc những thứ sáng bóng, lấp lánh khác. Chúng nó khoái tích trữ những vật lấp lánh "

"Nói cách khác là hối lộ nó," Harry nói.

Malfoy cười toe toét. "Chính xác."

Harry cười và lắc đầu. Ừ thì, ở chung phòng với một Slytherin cũng có lợi thế của nó. Anh đào trong túi mình và móc ra một nắm đồng xu vàng . "Đến thăm Wyvern nào."

Harry xoa cằm đánh giá sinh vật trước mặt. "Tôi đã nghĩ nó sẽ lớn hơn thế này" anh nói.

Wyvern mang dáng vẻ tương tự như một con rồng, nhưng hình dạng của nó có nhiều rãnh và gai nhọn trên thân hơn một con rồng bình thường, đôi cánh dài rộng nhưng lại khá mập mạp và điều đó khiến nó trông không được hữu dụng cho mấy. Wyvern không lớn hơn quá nhiều so với một con chó cỡ lớn, dù vậy nó chắc chắn có kích thước dài hơn rất nhiều.

"Chúng ăn gì?" Harry hỏi.

"Chúng ăn hầu hết những động vật nhỏ máu nóng gà, thỏ, chuộ.."

"Chồn sương chẳng hạn ?"

"Đi chết đi, Potter" Malfoy càu nhàu. Cậu ta quay mặt về phía khác nhưng Harry đã kịp thấy môi cậu cong lên một nụ cười miễn cưỡng.

Harry cười khúc khích và ném đồng tiền của mình về phía Wyvern. Nó vỗ vỗ bàn chân đầy móng vuốt về phía họ và kéo các đồng tiền lại gần mình. Khói bay ra từ lỗ mũi Wyvern khi nó thích thú kiểm tra món quà từ lời đề nghị của Harry. Malfoy lại ném thêm một đồng galleon sáng bóng về phía nó và Wyvern đập bàn chân trước còn lại lên đồng xu. Nó cúi đầu xuống như dấu hiệu của một lời chấp thuận, Malfoy thở một hơi nhẹ nhàng

"Lời đề nghị của chúng ta có vẻ đã được chấp nhận, Potter," cậu nói.

Harry cảm thấy vai mình nhẹ hẫng đi, thậm chí anh còn chẳng nhận ra trước đó bản thân đã căng thẳng như thế nào.

"Chắc hẳn, sớm thôi các học viên khác cũng sẽ " hối lộ" Wyvern như vậy nhỉ? "

"Có thể" Malfoy trả lời, "nhưng chúng ta sẽ khiến trò tranh giành có lợi thế hơn về phía mình bằng cách đến thăm cô nàng " đỏng đảnh" này hai lần một tuần, chắc hẳn có thể đảm bảo nước nóng của ta luôn được ưu tiên hàng đầu. " Malfoy nháy mắt đầy ranh mãnh.

"Ồ xem ra tôi nên gọi đây là tắm (đầu) tiên, không nhỉ? " Harry trêu chọc.

Harry vuốt mái tóc ẩm ướt lòa xòa trước cặp kính ra phía sau và tập trung trở lại lớp học. Biến hình chưa bao giờ là môn học yêu thích của anh khi còn ở Hogwarts, mặc dù anh cá rằng bản thân đã học nó một cách khá nghiêm túc. Harry liếc trộm về phía Ron và nhăn mặt. Thằng bạn anh dở tệ môn Biến hình và Ron đang phải vật lộn với nó ngày hôm nay. Harry tự hỏi liệu anh có được phép giúp đỡ không, nhưng khi ý nghĩ đó vừa lướt qua tâm trí , Zacharias Smith, đồng đội của Ron, đã đưa ra một số lời khuyên cho cậu chàng.

Harry nhìn về Malfoy. Không thể phủ nhận, Malfoy rất xuất sắc trong môn Biến hình. Cậu ta đã vượt qua hầu hết các bài huấn luyện được đưa ra, và Thần sáng Bobland đã chỉ định Malfoy trợ giúp huấn luyện một số học viên khác. Harry quay lại dành sự tập trung cho nhiệm vụ của mình. Anh đã thử hơn ba lần, để có thể biến thành công tảng đá lớn thành một cái vạc. Các Thần sáng hướng dẫn chính trong khóa học kỳ này đã giải thích rằng một cái vạc có thể được sử dụng trong việc đun sôi nước hoặc dùng để ủ độc dược chữa bệnh.

Cái vạc của Harry trông không được hoàn hảo cho mấy nhưng ít ra khi anh sử dụng bùa Aguamenti ( Bùa chú rót nước), nó vẫn giữ được nước.

"Tốt, Potter" Thần sáng Bobland cộc cằn nhận xét khi ông đi xung quanh giữa các học viên để quan sát và đánh giá họ.

Harry thở dài một cách đầy thư giãn. Anh thật nóng lòng đến ngày luyện tập các phép thuật phòng thủ và tấn công. Đó là lĩnh vực mà Harry xuất sắc nhất. Tuy nhiên, đến cuối ngày hôm nay, họ vẫn sẽ phải luyện tập bùa chú.

Ngày hôm sau, Thần sáng Bobland nhìn xem nhóm thực tập sinh đang háo hức của mình và nheo mắt lại.

"Hãy giơ tay nếu bạn là Animagus ( Người hóa thú) " ông nói.

Harry liếc nhìn xung quanh và thấy một vài cánh tay giơ lên trên không khí

"Rất tốt," Bobland tiếp tục nói. "Khả năng biến thành động vật có thể là một năng lực vô giá đối với một Thần sáng. Và hôm nay, chúng ta sẽ có cơ hội thực hành để xác định hình dạng động vật của bản thân "

"Nhưng thưa ngài," một học viên mạo hiểm ý kiến, "chỉ một tỷ lệ rất nhỏ phù thủy và pháp sư là Animagus. "

"Cậu tin vào điều đó?" Bobland lên giọng. Khi thấy sự run rẩy dần hiện rõ trên gương mặt của cậu trai trẻ, giọng điệu của ông mềm đi đôi chút. "Một số giả thuyết rằng tất cả chúng ta đều có khả năng biến đổi, nhưng chỉ một tỷ lệ nhỏ có khả năng kiểm soát được nó. Và thực hành sẽ là biện pháp hữu hiệu nhất để làm được điều đó. Thần sáng Aboudi là một Animagus, và cô ấy sẽ giải thích rõ ràng các bước cho các cô cậu, sau đó mọi người sẽ có cơ hội thực hành. "

Harry cảm thấy ý tưởng này thật hấp dẫn. Anh đã từng than thở không biết bao nhiêu lần về việc mình thiếu đi kĩ năng biến hình mà cha anh từng có thể dễ dàng sử dụng. Anh chăm chú lắng nghe Aboudi nói về quá trình biến đổi giữa hình thái con người và động vật trong sự hứng thú. Sau khi cô ấy nói xong, Bobland bước lên phía trước và tiếp lời một lần nữa.

"Potter!"

Harry bắt gặp ánh mắt của Boland. "Vâng thưa ngài?"

"Cha của trò là một Animagus, phải không?" Trước cái gật đầu của Harry, Boland tiếp tục "Trò có thể là người đầu tiên thử nó."

Harry gật đầu lần nữa và bước lên phía trước giữa căn phòng. Anh nhắm mắt lại và lắng nghe khi Aboudi bắt đầu lần lượt nói đến các bước. Harry cảm giác cơ bắp run nhẹ và mồ hôi cứ như toát ra trên da. Sau một lúc lâu, khi hoàn toàn không có bất cứ dấu hiệu nào xảy ra, thần sáng Aboudi vỗ nhẹ vai anh và gọi một học viên khác lên thực hành.

"Mình nghĩ bồ có thể làm được, Potter," Cuthbert thì thầm cổ vũ.

Harry nhún vai. "Mình nghĩ rằng mình đã cảm thấy điều gì đó, nhưng mình không biết cái mà mình phải cảm thấy là gì. Có lẽ bồ sẽ gặp may mắn hơn đấy. "

Khi Malfoy được gọi về phía trước, Harry quan sát cậu một cách thích thú. Sirius từng là một Animagus và Malfoy thì có liên quan huyết thống đến người cậu họ hàng xa của mình; có thể cậu ta sẽ biến hình thành công.

Thần sáng Aboudi đưa ra lời động viên thầm lặng cho Malfoy.Và ngay sau đó, Harry dường như nín thở khi trên mái đầu bạch kim nhạt màu ấy xuất hiện một đôi tai thỏ dài với lớp lông xù mềm mại. Cậu ấy đã làm được!

"Úi chà! Tao không biết chồn cũng có đôi tai to như vậy đấy" Ron khịt mũi.

Malfoy thoáng cứng người và mắt cậu mở to nhìn trừng trừng vào Ron. Cậu đưa tay lên chạm vào một bên tai và đôi môi mấp máy vì bất ngờ .

"Chết tiệt, Weasley!" Bobland gắt gỏng. "Trò làm gián đoạn sự tập trung của trò ấy, và Malfoy đang bị kẹt lại giữa quá trình biến đổi!"

"Sao cơ?!" Malfoy lộ vẻ không tin nổi và trông cậu ta như muốn khóc đến nơi.

Ron ngồi phịch xuống đất, cậu chàng trông bần thần không kém gì kẻ bị mình hại. "Ơ, xin...xin lỗi,Malfoy, "Ron lí nhí lên tiếng.

"Malfoy, trò xuống bệnh xá ngay lập từc" Bobland ra lệnh. " Và Weasley" Ông nheo mắt lại " Có lẽ nhà bếp nên có thêm một chân chạy việc, trò sẽ phải ở đấy trong những tuần huấn luyện kế tiếp. Rõ?"

Khóa huấn luyện Hóa thú lặng lẽ đã trôi qua mà không có thêm bất cứ sự cố nào. Hai thực tập sinh đã có thể biến đổi hình thái một cách hoàn hảo và một số khác cũng đã tìm được triển vọng để hóa thành hình thú. Harry cảm thấy thật thất vọng vì đã không xoay sở để biến đổi một cách thành thục, tuy nhiên Bobland hứa hẹn rằng họ sẽ lại được tập luyện lần nữa trong những tuần kế tiếp. Hầu hết thời gian còn lại của khóa học, Harry giành sự lo lắng cho Malfoy. Không biết liệu lương y trong Bệnh xá đã chữa khỏi phần nào cho Malfoy hay chưa?

Mang theo sự lo lắng đang ngổn ngang trong lòng Harry quay trở về ký túc xá, nơi anh sẽ có gần một giờ để thư giãn trước khi bữa tối được dọn ra.

Anh bước vào căn phòng chung của anh và Malfoy rồi chợt dừng lại khi thấy chuyện đang xảy ra bên trong.. Malfoy đang đóng gói đồ đạc của mình với những cú vẩy đũa phép đầy giận dữ. Harry không biết chính xác việc gì đã xảy ra nhưng tầm mắt của anh bất chợt dừng lại ra mái đầu bạch kim kia và lạy Merlin trên đó vẫn còn một đôi tai thỏ dài mềm mại. Chúng mang màu xám khói của bầu trời lúc giông bão và ......... chúng giống màu mắt của cậu...

Harry lắc lắc đầu để thức tỉnh sự mất tập trung của mình, anh nhanh chóng quay lại với vấn đề cần giải quyết trước mắt .

"Cậu đang làm gì đấy?"

"Trông tôi giống đang làm cái gì?"

"Uh,...có vẻ như cậu đang thu xếp hành lí" Harry trả lời, "nhưng phải có một lời giải thích cho việc này chứ."

Malfoy ngừng lại, cậu ta quay phắt lại để trừng mắt với Harry. "Cái quái gì mà tôi phải giải thích với anh hả, Potter? "

"Bởi vì thu dọn và rời đi đồng nghĩa với bỏ cuộc," Harry gằn giọng. "Và cậu thì không bỏ cuộc, Malfoy. "

Ánh mắt Malfoy nhất thời nổi lên tia lửa giận, sau đó cả người dần trầm xuống, cậu xoay người nhìn Harry

"Tôi không thể tiếp tục trong trong tình huống như thế này" Malfoy lẩm bẩm bằng một giọng ủ rũ.

"Chỉ là có thêm một đôi tai lớn, Malfoy," Harry nói. "Nó đâu có nghĩa với việc không thể đi đứng bình thường và sử dụng đũa phép được nữa ".

"Không. Tôi chắc chắn sẽ trở thành đối tượng bị chế giễu liên tục cho xem."

"Nếu như nhớ không nhầm" Harry nói, "Tôi cũng từng là đối tượng chế nhạo liên tục của cậu ở Hogwarts đấy thôi, nhưng điều đó cũng chẳng thể ngăn cản được điều tôi muốn làm. "

Malfoy sửng sốt trong hai giây, và sau đó cậu bật cười. "A, tốt làm, Saint Potter luôn luôn là anh hùng, đúng không? "Malfoy nằm phịch xuống giường và nói thêm," Rất tốt, tôi sẽ ở lại. Mẹ khiếp oái âm "

"Cậu còn bị thương ở nơi nào không" Harry chăm chú nhìn đồng đội của mình xem có dấu hiệu của vết thương nào khác nữa hay không.

"Tôi...tôi... đã biến đổi thêm một cái đuôi thỏ"

"Cái gì?!" Harry không kiểm soát nổi giọng của mình.

Đây không phải là lần đầu tiên trong suốt tuần qua Harry mất tập trung, anh  buộc bản thân phải thật bình tĩnh và chú tâm trở lại những bài giảng trên lớp. Chuyện này nghe có vẻ thật điên rồ. Nhưng sự thật rằng những tưởng tượng về hình ảnh  Malfoy với một chiếc đuôi thỏ như đang gặm nhấm lấy tâm trí Harry những ngày qua, đây lẽ ra không phải là một việc đáng để bận  tâm nhưng giờ thì hay rồi anh đã và đang bị ám ảnh bởi hình ảnh đầy tính kích thích ấy. 

Từ lúc Malfoy với vẻ mặt ửng đỏ tiết lộ bí mật nhỏ bé đó với anh, Harry thấy đôi lúc mình lại lơ đãng nhìn chằm chằm vào cặp mông ngon nghẽ của tên bạn cùng phòng. Mặc dù anh tự thuyết phục mình chỉ muốn tò mò  nhìn thoáng qua cái đuôi của Malfoy mà thôi, nhưng mọi việc lại thường đi xa hơn những điều mà anh đang cố thuyết phục. Tầm mắt Harry luôn theo đuổi  hai quả đào tròn trịa của Malfoy và tệ hơn là thằng nhỏ của anh bắt đầu nổi lên phản ứng khi cậu ta vô tình lướt qua hoặc đi ngay phía trước. Vào những lúc như thế,  hơn bao giờ hết Harry cảm thấy biết ơn người đã chế ra thần chú Peniculus Diminuendo ( một loại thần chú chống lại sự dụ hoặc) mà anh đã học vào năm 3, chí ít nó giúp anh trong đỡ giống một thằng biến thái thích ngắm mông người khác.

Harry lẩm bẩm câu thần chú và quay trở lại tập trung vào thần sáng Medcalf- người đang hăng say giảng về nghệ thuật phòng thủ.

"Potter!"

Harry giật mình chú ý. "Sao thưa Ngài?"

"Hãy lên đây và chỉ dẫn mọi người thực hành Expelliarmus,"

Medcalf nói. " Thật không quá ba hoa nếu nói rằng không ai còn sống trên đời này biết rõ về câu thần chú này hơn cậu, đúng không Potter ?"

Harry lo lắng đứng dậy và bước lên đứng cạnh Medcalf trước mặt các học viên còn lại trong lớp học.

"Cuthbert!" Thần sáng Medcalf hắng giọng đọc tên. "Lên đây và đấu với Potter, để cậu ta có thể làm mẫu cách làm thế nào để thực hiện thần chú Expelliarmus hiệu quả. "

"Nhưng, thưa Ngài" Cuthbert gằn giọng. "Potter đã giết Chúa tể Hắc ám bằng câu thần chú đó đấy ạ!"

Harry đảo mắt liếc nhìn về phía Cuthbert, anh cố gắng kiềm giọng giải thích. "Tom Riddle chết vì lời nguyền chết chóc của chính hắn, lời nguyền đó bị phản lại khi hắn cố nhắm vào tôi.  Expelliarmus chỉ là thần chú phòng vệ, nó không giết chết Voldemort ".

"Tôi sẽ thử đầu tiên."

Harry giật mình khi nghe giọng của Malfoy. Trong sự ngỡ ngàng của anh và mọi người, Malfoy đứng dậy và tự tin sải bước về phía trước. Có vài kẻ cười khẩy sau khi cậu ta đi qua nhưng Malfoy vẫn thẳng lưng với một điệu bộ đầy vẻ nghiêm túc. À sự nghiêm túc này có lẽ sẽ thuyết phục hơn nếu bạn không bận tâm vào đôi tai xù đang lắc lư trên đỉnh đầu của cậu ta.

Harry cười toe toét trước đối thủ của mình. Họ rút đũa phép, đứng đối mặt với nhau.

"Sợ sao, Potter?" Malfoy nhướng mày.

Harry bật cười trước giọng điệu chế nhạo đầy quen thuộc thời thơ ấu. Chỉ một thoáng thôi anh thấy mình quay về căn phòng cổ kính nơi Hogwarts, xung quanh đầy tiếng cỗ vũ reo hò kèm theo một Malfoy đứng đối diện đầy ngạo mạn đang nhướng mắt nhìn anh.

"Có thể " anh thừa nhận và hài lòng khi nhìn thấy sự ngạc nhiên xuất hiện trên khuôn mặt của Malfoy. Cả hai cúi đầu chào nhau, quay lưng lại bước thật nhanh 10 bước đến vị trí được xem là khoảng cách bắt buộc mà một trận đấu phép thuật yêu cầu. Họ xoay người đối mặt nhau, ngay sau đó hai câu thần chú được hô ra cùng một lúc.

"Stupefy!"
"Expelliarmus!"

Đũa phép của Malfoy bay khỏi tay cậu, trong khi đó Harry vẫn bình yên vô sự.

"Xuất sắc, Potter!" Medcalf phấn khích "Làm tốt lắm, Malfoy," ông thêm cả Malfoy vào trong lời khen ngợi.

"Sự can đảm của cậu thật đáng khen ngợi đặc biệt là khi đứng trước danh tiếng của Potter với câu thần chú đó."

Malfoy chỉ đơn giản gật đầu, nhưng Harry vô tình nhìn thấy một vệt đỏ ửng hài lòng trên má cậu khi cậu cúi xuống nhặt lại đũa phép. Anh cũng để ý thấy chỗ phồng nhỏ sau quần tây của Malfoy có vẻ như đang lắc nhẹ lên vì hưng phấn.

"Thôi xong" đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu Harry lúc này khi nhận ra chỗ nào đó của bản thân có nguy cơ căng cứng và đũng quần anh đang dần phồng lên. Anh vội vàng quay lại chỗ ngồi phía dưới và thầm cầu mong không ai phát hiện ra điều gì bất thường.

"Còn ai muốn thử sức nữa không?" Medcalf lên giọng và ngày lập tức một vài cánh tay giơ lên không trung.

"Potter!"

Medcalf lại một lần nữa hô to. "Lên đây và giúp đỡ mọi người thực hành câu thần chú đó nào."

"Peniculus Diminuendo" Harry lẩm bẩm rủa thầm và bước lên một cách cứng ngắt ...

************************

Malfoy bước ra từ phòng tắm chung chỉ với một chiếc khăn tắm lỏng lẻo quấn quanh chiếc hông thon gọn.

Harry ngay lập tức căng cứng người, mặc dù bề ngoài  anh vẫn cố giữ tư thế buông thả hết mức có thể ở trên giường. Hơi thở của anh trở nên dồn dập, đôi mắt cháy rực lên, trông đợi Malfoy sẽ cởi bỏ cái khăn tắm chết tiệt kia, và để cho anh chiêm ngưỡng  cái đuôi đáng yêu của cậu.  Nhưng lạy Merlin, nếu như có một loại cảm giác nào trên thế giới này có thể giày vò con người thì ngay lúc này đây nó chính là nỗi thất vọng của Harry khi trông thấy Malfoy chọn lựa một bộ quần áo sạch sẽ và nhanh chóng quay trở lại phòng tắm. Harry gần như bật ra tiếng rên rỉ và bực bội đập tay vào chiếc gối của mình khi Malfoy đóng chặt cửa phòng tắm lại trước mặt anh.

xxx

"Bồ xong chưa, Harry?"

Harry ngước lên nhìn chủ nhân của âm thanh rầu rĩ kia - Ron đang đứng kế bên anh với một chiếc tạp dề hài hước được mặc lên người cậu chàng. Anh chàng mang vẻ mặt ngao ngán nhìn anh

"Chuyện gì thế?"

Ron liếc nhìn đĩa ăn sáng sạch trơn của Harry.

"Ý mình là bồ đã ăn xong bữa sáng chưa đấy?"

"Bồ biết đó, lão bếp trưởng đã quăng một đống danh sách dài ngoằng các món ăn phải làm xong trước giờ lên lớp vào mặt mình ngay sáng hôm nay!!Chúa ơi!!" Anh chàng lầm bầm than vãn.
Harry cười lắc đầu  " Bồ còn may mắn đấy" Harry quăng ánh mắt đồng tình về phía thằng bạn. Anh thầm nghĩ ít nhất thì lão Bobland còn chưa cho Ron cuốn gối về nhà.

"Ừ thì.....ờ....mình nghĩ mình đáng bị vậy" Ron thở dài. Anh bận rộn thu dọn đống bát đĩa bạc trên bàn ăn "Mình chế nhạo Malfoy một cách ngu ngốc . Và bây giờ lời đùa khiến thằng đó bị mắc kẹt thành hình dạng thế kia" Ron cười nhẹ." Nhưng nó khá buồn cười mà phải không ? "

"Chả lẽ cậu ta đáng bị như vậy hả?" Harry bật ra câu hỏi với một giọng điệu sắc bén. Anh khá ngạc nhiên khi mình lại phản ứng dữ dội đến thế.

Ron nhăn mặt lại. "Mình tò mò tại sau thằng đó vẫn không chịu biến đổi lại bình thường chứ."
Harry uống cạn cốc nước bí ngô cuối cùng của bữa sáng, anh đưa cái ly cho Ron
"Lương y  nói Malfoy cần chuyển đổi hoàn toàn sang hình thái động vật trước khi biến về hình dạng cũ, điều đó sẽ giúp cậu ta kiểm soát tốt hơn và giảm được những tai nạn không mong muốn."
Ron thở dài "Chúng ta sẽ có buổi tập Animagus vào tuần này. Có lẽ đến lúc đó Malfoy sẽ bình phục được." giọng cậu chàng tràn đầy hy vọng. Harry biết thừa thằng bạn anh đang mong ngày mong đêm để thoát khỏi việc bị phạt thay vì thật sự mong Malfoy bình phục.

Anh đứng dậy vỗ vào vai Ron cổ vũ. "Cố lên, anh bạn" anh nói. "Bồ có thể chỉ còn hơn 3 ngày nữa là thoát được nhà bếp rồi, cứ mong là vậy đi".

xxx

"Odd Team, đi theo tôi"  Bobland hắng giọng nói to "Hôm nay, chúng ta sẽ tập bay."

Tim của Harry nhẩy lên vì phấn khích. Cuối cùng cũng có một buổi học có vẻ thú vị! Anh quan sát sự háo hức trên gương mặt của mọi người xung quanh và khựng lại khi trông thấy  Malfoy thu người đi lùi về  phía sau. Harry vội đến bên cộng sự của mình.

"Này, cậu bay cừ lắm mà Malfoy"

Harry nói. "Sao mặt trông như sắp bị chôn sống đến nơi vậy? "

Malfoy nhăn mặt và giơ một bên tai dài mềm mại của mình lên.

"Anh nghĩ thế nào về việc tôi sẽ bay với cái thứ này, Potter? "

"Đội mũ lên thử xem ?" Harry thử gợi ý và cảm thấy được khích lệ ghê gớm khi Malfoy có vẻ nghiêm túc xem xét lời đề nghị thay vì lơ đẹp Harry - kẻ mà trước giờ cậu ta luôn đánh giá là có khiếm khuyết về đầu óc .

Một lúc sau, họ đã bắt kịp những thành viên khác trong đội và đứng chờ cạnh một cái kho chứa chổi xiêu vẹo để được phát chổi bay theo quy định. Harry nâng chổi lên, kiểm tra độ cân bằng của nó. Cây này không phải Firebolt, nhưng nó trông cũng tạm ổn. Ngay bên cạnh anh, sau khi cười chế nhạo về chất lượng của chổi, Malfoy lấy ra một chiếc tất và hô biến nó thành một cái mũ xinh xắn. Cậu đội mũ lên đầu mình và cố giấu đôi tai vào bên dưới chiếc nón. Khi nhìn thấy Harry đang cười toe toét bên cạnh, Malfoy đảo mắt nhìn về phía khác và quay phắt đi.

"Tôi sẽ bắt đầu trước," Bobland nói. "Những người còn lại, bay theo cặp và nhớ bám sát tôi. Chúng ta sẽ bay trong một vòng quanh đây. Potter, Malfoy, hai cậu là người giỏi nhất ở đây. Tôi muốn hai cậu bay cuối cùng và quan sát những học viên khác, xem họ đặt trọng điểm cơ thể ở vị trí nào khi bay, được chứ? "

Harry và Malfoy đồng loạt gật đầu, họ lấy chổi chờ đợi chờ đợi đến phiên của cả hai.

Khi đã đến lượt mình, Harry đặt một chân qua chổi và đá mạnh về phía sau để xuất phát. Malfoy dễ dàng bám sát theo anh. Ngay sau đó, họ đã bắt kịp các đồng đội và thực hiện một loạt các cú sà xuống, rẽ ngang, lao thẳng,....mà Bobland làm mẫu ở phía trước.
Harry khao khát được bay nhanh hơn nữa , nhưng anh buộc mình phải tập trung quan sát những thành viên còn lại trong đội.
Cuthbert đang thực hiện rất tốt, nhưng Zier rõ ràng  thiếu kinh nghiệm trong khâu truy cản. Harry cố gắng ghi nhớ trong đầu những vấn đề của mọi người, sau đó anh quay đầu lại nhìn về phía  Malfoy.

Lúc này đây, một bên tai của Malfoy nhô ra bên dưới chiếc mũ của cậu, và cảnh tượng ấy khiến Harry phải bật mỉm cười. Anh tự hỏi liệu cái đuôi của Malfoy có ảnh hưởng đến việc ngồi lên chổi bay của cậu không nhỉ? . Ý nghĩ này làm cho thằng em của Harry nổi phản ứng, và anh nhanh chóng giữ sự chú ý về những vật cản đang ở trước mặt để tạm quên đi sự nóng bỏng dưới thân. Một lúc sau đó, Bobland đưa học viên đáp xuống điểm dừng (hầu hết rất là suôn sẻ), trong lúc ấy Harry đang cố nhớ lại những vấn đề mà anh đã chú ý khi nãy.
Boland hỏi Harry và Malfoy về ý kiến ​​của họ, và Harry ra hiệu cho cộng sự của mình ưu tiên nói trước.

"Cuthbert rất giỏi bay trong không trung" Malfoy nói. "Zier cần thư giãn và di chuyển nhẹ nhàng hơn với chổi. Vang cần ngồi nghiêng mình về phía trước nhiều hơn và Drummond nên thả lỏng tay cầm. Những người còn lại đều ổn. "

Boland gật đầu và quay sang Harry. "Potter?"

" Em  đồng ý với Malfoy" Harry nói. "Thêm vào đó em nghĩ Vang nên đổi một cây chổi nhỏ hơn để phù hợp với dáng người của cô ấy "

"Uhm.Tôi ghi nhận ý kiến của các cậu" Bobland khích lệ.

Tiếp đến ông quay sang  Odd Team và hô lớn:

"Giải tán"

Harry và Malfoy trở về phòng ngủ chung của hai người.  Họ được cho phép giữ lại chổi và Harry đành phải để tạm nó trong một góc chật chội bên cạnh giường.
"Chúng ta còn gần nửa giờ trước bữa trưa" Harry nhìn sang tóc bạch kim ở giường bên cạnh

"Cậu có muốn đến thăm Wyvern không?"

"Đợi mai đi Potter" Malfoy trả lời.

"Hiện tại, tôi nghĩ mình nên viết thư cho Mẹ."

Cậu ta nhanh chóng ngồi xuống chiếc bàn nhỏ cạnh giường và giật mạnh chiếc mũ trên đầu xuống, lắc nhẹ đôi tai kèm theo đó một tiếng thở phào thoải mái.

" Đáng yêu khủng khiếp!!!" Harry vội quay mặt đi và ấn tay mình vào chỗ đang cương cứng đến nóng bỏng dưới thân, anh lẩm bẩm

"Peniculus Diminuendo"

"Sao vậy?"

Harry khẽ nhíu mày khi nhận ra Malfoy hình như đã nghe thấy anh đang tự lẩm bẩm

"Ồ, chỉ là suy nghĩ lung tung thôi,"

Anh cố giữ giọng mình bình tĩnh nhất có thể.

Malfoy quăng cho anh một cái nhìn  kỳ quặc nhưng rồi cậu cũng mặc kệ không nói gì thêm trước hành động kì quái của Harry.  Cậu quay lại bàn với tay lấy giấy da và bút lông trong ngăn kéo nhỏ cạnh giường và bắt đầu viết thư. Căn phòng trở nên im lặng chỉ còn lại tiếng thở đều đặn và tiếng bút lông lướt nhẹ trên giấy, Harry nhàm chán ngồi vào bàn của mình và cũng bắt đầu viết thư cho Neville và Luna.

xxxx

"Anh đem cho Wyverns cái gì thế?"

Harry nhìn cộng sự của mình với một nụ cười toe toét.

"Tôi đã hỏi xin  Hermione một số đồ trang sức lấp lánh rẻ tiền. Chúng không đáng giá bao nhiêu, nhưng tôi cá Wyvern sẽ mê đắm chúng cho xem. "

" Tôi có chuẩn bị ít đồng sickles và cả  knuts nữa " Malfoy cười nhẹ với Harry "Wyverns thích những đồng xu vàng lắm đấy"

Cuộc trò chuyện ngắn ngủi mau chóng kết thúc, chặng đường đến hang Wyvern của cả hai diễn ra trong sự yên lặng. Harry cố tình đi chậm lại phía sau Malfoy, thật là một khoảng cách tuyệt vời để chiêm ngưỡng đôi tai dài mượt và ngắm nghía cặp mông ngon nghẽ của cậu ta. Harry cảm thấy chỉ cần nhìn thoáng qua chúng thôi thì anh đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.

Khi đến lối vào hang, Malfoy cúi đầu và bước vào bên trong. Harry nhanh chóng theo phía sau, anh thò tay vào túi để lấy những món đồ đã chuẩn bị trước đó. 

Malfoy  ném một vài  đồng xu xuống gần chân của Wyverns, nhưng kỳ lạ thay cô nàng hôm nay phản ứng không giống bình thường. Thay vì nhìn say đắm vào những đồng xu lấp lánh trước mặt, đôi mắt long lanh lại dán chặt vào Malfoy như nhìn một miếng mồi ngon lành và chiếc lưỡi dài bị chẻ làm hai của nó lè ra và liếm nhẹ trong không khí đầy thèm khát.

"Này, nó bị làm sao thế?" Malfoy quay sang Harry hỏi lớn.

Harry cảm thấy máu trong huyết quản của anh như bị đông cứng lại. Anh bước lên cạnh cậu và thì thầm

"E là nó đang chuẩn bị tư thế săn mồi "

"Ăn thịt-"

"Đôi tai cậu đang chảy máu kìa, Malfoy," Harry rít lên.

"Wyverns chắc đã đánh hơi thấy mùi thỏ."

"Mẹ kiếp."

"Di chuyển từ từ ra khỏi đây" Harry nói. "Tôi sẽ cố đánh lạc hướng nó bằng mấy món đồ lặt vặt mà tôi mang theo."

"Potter-.."

"Đi đi, Malfoy! " Harry gầm gừ.

"Nó sẽ bình tĩnh lại khi không còn nhìn thấy hoặc ngửi thấy mùi hương của cậu."

Từ khóe mắt, Harry có thể trông thấy Malfoy miễn cưỡng gật đầu. Anh quay trở lại tập trung vào Wyvern, anh không dám lơ là ánh mắt khỏi một con thú đang trong cơn khát máu.

Malfoy thăm dò bước lùi về sau một bước, ngay lập tức Wyvern lao thẳng tới cậu . Harry nhanh chóng nhảy vọt tới chắn trước mặt của nó. Cả cơ thể  anh theo bản năng  biến đổi đột ngột giữa không trung. Hình dạng to lớn của Harry va chạm mạnh với  Wyvern, hai chân trước của anh vồ lấy Wyvern.  Tiếng gầm giận dữ vang vọng khắp hang tối. Wyvern đáp trả lại cú vồ đó bằng một ngọn lửa đỏ rực phun ra từ khoang miệng rộng toát của mình. Harry ngay lập tức tránh sang một bên nhưng ngọn lửa vẫn khiến anh phải gầm lên đau đớn bởi cảm giác bỏng rát tận da thịt khi nó tiếp xúc với vai.

"Petrificus Totalus!"

Harry không thể di chuyển và thật may Wyvern cũng như thế. Khi adrenaline ( một loại hoocmon xuất hiện khi con người tức giận, bị kích thích mạnh, nó khiến cơ thể sản sinh ra những hành động vô thức phản kháng những đe dọa từ bên ngoài) dần dần biến mất sau trận chiến vừa nãy, Harry kinh ngạc khi nhìn thấy bản thân có thêm một đôi chân to lớn đầy lông, chúng lúc này đang đè chặt lên Wyvern. Anh nghe tiếng Malfoy gọi thần hộ mệnh và Harry cảm thấy bản thân như rút bỏ được trạng thái căng thẳng trước đó  khi trông thấy cậu vẫn an toàn, không chịu bất cứ tổn thương nào.

Ngay lúc này, hang động trở nên náo động hơn khi các Thần sáng và những học viên khác xôn xao tiến vào.

"Làm thế nào mà một con sư tử chết tiệt lại có thể vào đây ?!" Ron nhảy dựng lên.

"Là Potter." Malfoy bình tĩnh lên tiếng.

Harry nghiêng đầu nghi hoặc Thế quái nào mà mình lại thành một con sư tử thế? anh còn chẳng hiểu nổi việc này.

"Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra ở đây?" Boland cắt ngang những tiếng xì xào và ném anh mắt chất vấn về phía hai đương sự.

"Vâng thưa, Wyvern đã tấn công em" Malfoy đáp lại ông "Cô nàng đã phải trả giá và Potter ... well, như Ngài có thể thấy, anh ấy đã làm những gì vừa rồi, ý em là ờ....chống lại Wyvern."

"Malfoy, tôi nghĩ cậu nên tạm tránh đi trong tình huống này"

"Nhưng, thưa, Potter đang -"

"Chúng tôi sẽ giải quyết vấn đề của Potter. Bây giờ, hãy nhanh trở về nghỉ ngơi cùng các học viên khác ."

Mọi thứ lắng xuống và yên lặng một cách đáng kể, Harry cảm thấy cả cơ thể được nâng lên và di chuyển ra khỏi hang bằng bùa bay. Thần sáng Aboudi vẫn còn ở bên trong, Harry nghe thấy tiếng cô ấy sử dụng thần chú Finite ( Thần chú được Hermione sử dụng để làm trái bóng tan trăm mảnh rồi biến mất trong trận quidditch năm thứ 2 tại Hogwarts khi Harry Potter bị chấn thương) để chống lại những đòn tấn công từ Wyvern. Aboudi chạy ra ngoài, theo sau cô ta là một quả cầu lửa đỏ rực. Boland tung ra một câu chú Finite khác để tiêu hủy quả cầu, và kết quả của việc đó là  Harry rơi thẳng xuống đất trong khi đang lơ lửng. Thật may bằng bản năng, anh đã tiếp đất nhẹ nhàng bằng chân của mình. Harry giật mạnh mình và thích thú khi trông thấy các Thần sáng cấp cao khẩn trương lùi về phía sau anh trong vẻ dè chừng lo sợ. Anh quay đầu lại và gầm to lên với họ, chỉ để giải trí chút thôi, thật đấy.

"Đủ rồi, Potter," Bobland quăng một ánh nhìn sắc bén.

Harry ngoan ngoãn ngồi xuống và chăm chú nhìn các Thần sáng.
Bobland trông có vẻ thư giãn hơn.

"Biến đổi trở lại đi, Potter," ông ta ra lệnh.

Ngay từ lúc nhận thức được biến đổi, Harry không chắc chắn mình có thể kiểm soát được nó. Anh nằm sấp xuống đất càu nhàu và hất bờm ra phía sau. Thần sáng Aboudi bước tới.

"Potter, tập trung vào tôi," cô nói.

"Việc chuyển đổi sẽ diễn ra một cách tự nhiên. Nhắm mắt lại, thở chậm rãi và thư giãn. Tôi muốn trò tập trung vào đôi tay của mình. Bây giờ, không cần mở mắt ra, hãy nắm lấy tay tôi."

Harry tự động đưa tay ra, và anh cảm thấy Aboudi đang siết chặt tay mình vào tay cô. Anh  từ từ mở mắt và trông thấy cô đang cười toe toét với anh.

"Trò đã làm được, Potter!" cô ấy bật  khóc.

"Một con sư tử Animagus! Đó là một hình thái dũng mãnh và hung bạo nhất."

Bobland hắng giọng, Aboudi ngượng ngùng bỏ tay Harry xuống và lùi lại một bước. Một nét cười thoáng qua trên khuôn mặt cau có của Bobland.

"Trò ổn chứ, Potter?"

Harry bỗng cau mày và đỡ lấy bên vai bị thương. Anh khó chịu rít lên khi chạm vào phần da thịt bỏng rát do lửa của Wyvern.

"Wyvern có vẻ là một xạ thủ cừ khôi đấy thưa Ngài "anh thì thào.

"Đến Bệnh xá kiểm tra ngay."

"Nhưng, Malfoy-"

"Malfoy không sao đâu. Tự đi nào Potter, tôi mệt mỏi với việc phải sử dụng bùa bay để nâng cậu lên rồi."

xxxx

Các lương y tại Bệnh xá đã khẩn trương chữa lành phần vai bị cháy của Harry với một chút phiền phức nhỏ.

Khi đã cảm thấy bả vai mình đỡ đau nhức và cơ thể trở nên dễ chịu hơn nhiều, Harry nhanh chóng rời khỏi Bệnh xá, Bobland không đưa ra thêm bất cứ mệnh lệnh nào ngoài việc đến Bệnh xá nên hiện giờ anh chẳng biết phải làm việc gì tiếp theo. Anh  tự hỏi không biết Malfoy có ổn hay chưa và như vô thức anh tiến về phía phòng chung của cả hai người. Chắc có lẽ Malfoy đang nghỉ ngơi ở đó còn nếu không, anh có thể đi tắm để giải tỏa căng thẳng. Chậc giờ lại phải suy nghĩ xem nên tắm nước nóng hay nước lạnh nữa đây?

Harry mở cửa phòng và bước vào bên trong. Ngay lập tức bả vai anh bị Malfoy nắm lấy , những ngón tay của cậu bấu lấy vai anh và gặng hỏi

"Anh đã ở đâu từ nãy đến giờ vậy? Chuyện gì đã xảy ra thế? Làm thế nào anh có thể  xoay sở để chuyển đổi trở lại? "

Mỗi câu hỏi  được kết thúc bằng một cú lắc . Harry há hốc miệng, và răng gần như muốn cắn vào nhau với phương pháp tra khảo có phần mạnh bạo của Malfoy.

"Tôi-tôi  ở Bệnh xá," Harry nói, nhăn mặt khi tay Malfoy siết chặt lại. "Wyvern đã đốt cháy vai tôi, Lương y đã chữa lành nó, và bây giờ tôi ổn. "

Malfoy buông tay khỏi vai Harry và lùi về phía sau. Cậu di chuyển một cách nhanh chóng và cố gắng tìm được một khoảng trống trong căn phòng ký túc xá chật chội này. Harry ngồi trên giường, cố gắng để không bị đụng phải bởi những vật dụng xung quanh.

"Tôi lẽ ra nên cẩn thận khi tiếp cận với Wyvern" Malfoy lẩm bẩm. "Chuyện này sẽ chẳng bao giờ xảy ra nếu tôi tính đến khả năng Wyvern xem tôi là con mồi của nó".

"Không ai bị thương tích cả Malfoy," anh an ủi " Wyvern vẫn bình thường."

"Nhưng nó xém chút nữa đã giết chết anh, Potter!"

Vì lý do nào đó, Harry lại thấy phản ứng của cậu  thật thú vị.

"Aw, cậu đang lo lắng cho tôi đó sau, Malfoy?"

Harry ngay lập hối hận vì câu đùa quá trớn khi ngay sau đó anh bị Malfoy kéo túm lấy cổ áo sơ mi kéo gần về phía cậu ta. Trước khi Harry có thể phản kháng lại hành động này, Malfoy đã nhếch mép lên trao cho anh một nụ hôn đầy giận dữ với đôi mắt mang theo tia thất vọng. Harry cảm thấy người như hóa đá trong giây lát, nhưng ngay khi anh đã lấy lại được sự tỉnh táo, Malfoy liền ngẩng mặt lên và đẩy mạnh Harry ngã ra giường lần nữa.

"Đây có phải là câu trả lời mà anh mong chờ không, Potter?"

Trong lúc Harry nỗ lực ngồi dậy, Malfoy giận dữ đi ra khỏi phòng và đóng sầm cửa vào mặt anh. Harry sửng sờ nhìn chằm chằm vào cánh cửa trong im lặng trước khi bật dậy và đuổi theo. Thật không có ý nghĩa khi Malfoy hôn anh xong sau đó lại bỏ chạy, trong khi chưa nghe bất cứ lời nào. Harry giật tung cánh cửa để kịp thời trong thấy bóng lưng Malfoy biến mất sau rừng cây, di chuyển về phía kho chứa chổi. Anh chạy thật nhanh để bắt kịp cậu.

Cậu cau mày khi trông thấy Harry ở một góc khuất trong kho chổi và nghiêng cơ thể mình để lảng tránh trong sự tức giận:

"Tôi không cố ý làm điều đó" cậu lẩm bẩm.

Harry hắng giọng. "Tôi sẽ."

"Sẽ thế nào? Tha lỗi cho tôi?"

Ngay lúc này anh đã có được hoàn toàn sự chú ý của Malfoy , Harry nâng cằm lên và tiến gần về phía trước, anh thì thầm bằng một chất giọng khàn đặc.

"Tôi đã luôn muốn hôn em trong suốt những ngày vừa qua, nhưng tôi vẫn chưa có đủ can đảm để làm điều đó"

"Thật?"

"Ừ."

Malfoy cười khúc khích và điều chỉnh lại tư thế đứng, cậu dựa người vào kho chổi và để đầu ngã ra sau, tựa vào vách gỗ một cách buông thả. Đôi tai mềm mại khẽ run nhẹ khi cảm nhận được phản ứng từ thằng bé của Harry. Malfoy ngẩng đầu lên để nhìn anh đầy khiêu khích:

"Làm sao tôi biết được anh có phải hay không chỉ đơn giản muốn ngấu nghiến tôi?"

Harry tiến lại gần thêm hơn một bước và hạ giọng phát ra một tiếng rên trong cổ họng

"Ồ đó chính xác là những gì tôi nghĩ, tôi luôn muốn ăn tươi nuốt sống em "Anh kề sát gần thêm đủ để thấy mắt Malfoy tối lại.

Cậu dùng đầu lưỡi hư hỏng liếm ướt môi dưới giọng đầy hấp dẫn "Chúng ta còn hai mươi phút nữa cho đến giờ học tiếp theo, trong trường hợp chúng ta bỏ bữa trưa hoàn toàn. "

Harry thu hẹp khoảng cách cuối cùng giữa họ, anh áp sát người mình vào cơ thể ấm nóng của Malfoy.

"Tôi không đói, "anh thì thào.

"Tôi tưởng rằng anh muốn ăn tươi nuốt sống tôi chứ."

"Mm, vâng, tôi sẽ giải quyết cơn đói một chút với em sau kho chổi, ngay bây giờ"

Anh phả hơi thở đầy nóng bỏng của mình vào sau gáy cậu.

"Nhanh chóng cởi bỏ quần áo nào~~ "

xxxx

Harry bước đi nhẹ nhàng và sảng khoái khi họ cùng nhau trở về doanh trại.Trong khi đó Draco lại gặp khó khăn trong dáng đi của mình nhưng chỉ những người soi xét lắm mới có thể nhìn ra sự kì lạ trong cách đi đứng của cậu ta. Cậu bắt gặp Harry đang nhếch mép cười với mình, cậu đảo mắt nhìn quanh một cách buồn bực, trong khi nụ cười mãn nguyện vẫn hiện hữu trên môi.

Harry đã được thỏa mãn nhiều hơn cả ham muốn tình dục, thỏa nguyện ước được nhìn đuôi của Malfoy và hơn cả những điều anh có thể tưởng tượng, cậu có một cái đuôi đáng yêu và hoàn hảo. Việc nắm lấy và vuốt ve đuôi ai đó là một trải nghiệm mới mẻ và tuyệt vời đối với anh. Anh gần như thấy cơ thể nóng bừng lên khi nhớ lại sự nóng bỏng từ chiếc đuôi đáng yêu và gợi cảm đó. Đuôi thỏ Malfoy mềm mại với lớp lông tơ xù màu xám khói, nó sẽ run rẩy và lắc nhẹ trước mỗi cú thúc thật sâu từ anh, mẹ khiếp....

"Pediculus Diminuendo," Harry thì thầm.

"Ửm?"

Harry liếc nhìn về cộng sự của mình và thầm hy vọng cậu không tìm ra điểm bất thường trong biểu hiện của anh

"Anh chỉ lỡ nói to ra suy nghĩ của mình "anh nói.

"Potter, anh hệt một gã lập dị kỳ cục"

"Ý em là một con sư tử kỳ hoặc sao" Harry cười te toét nhìn về phía cậu..

Draco cũng phối hợp với trò đùa  của anh " Vậy tôi nghĩ rằng chắc có lẽ tôi cũng là một con thỏ kỳ hoặc"

"Đừng nản" Harry thì thầm và đặt tay anh lên vai Draco "Thần sáng Aboudi đã dỗ dành tinh thần tôi để biến đổi lại hình dạng cũ, và tôi chắc chắn rằng cô ấy cũng sẽ giúp em chuyển đổi lại sớm thôi. "

"Tôi cũng hy vọng như thế" Malfoy nói khẽ

"Em chắc chắn sẽ biến trờ lại" Harry mỉm cười. "Tôi luôn tin vào khả năng của em."

Harry tự hỏi liệu anh  có quá biến thái hay không khi anh lấy làm vui mừng vì đã có cơ hội âu yếm với Draco trong lúc cậu vẫn còn tai và đuôi thỏ. Thật sự kích thích!

xxxx

"Potter, tại sao trò không lên đây và chứng tỏ khả năng mới nhỉ?"

Harry ngạc nhiên khi nghe Thần sáng Aboudi trực tiếp gọi anh. Suy nghĩ của anh lúc này đang trôi dạt ở nơi khác , mặc dù anh đã cố hết sức tập trung vào buổi học Animagus. Harry lo lắng nuốt nước bọt, bước lên đứng cạnh Aboudi.

"Em không nắm chắc được quá trình biến đổi thế nào ngay từ lần đầu" anh nhún vai thừa nhận.

"À, nhưng rốt cuộc trò vẫn làm được," Aboudi nói, "và  lần này sẽ dễ dàng hơn những lần trước đó, Potter. Nhắm mắt lại và suy nghĩ về hình dáng sư tử của mình ".

Harry nhận ra giọng cô đang nhỏ dần và bước chân dời ra xa anh.  Môi anh nhếch lên một nụ cười nhẹ.

Aboudi thì thầm "Trò to lớn và mạnh mẽ. Đôi bàn chân lướt nhanh như cơn gió và và di chuyển trong im lặng. Những cái răng nanh đầy sắc bén  nguy hiểm. Rung bờm và gầm lên giận dữ ! "

Harry thả lỏng cơ thể và tập trung vào lời thầm thì từ Aboudi, anh giật mình khi nghe tiếng gầm gừ vô thức phát ra từ bản thân. Harry mở mắt ra và nhìn thấy các học viện khác đang chạy toáng loạn, một trong số đó thậm chí còn chạy nhanh ra khỏi lớp học.
Aboudi vẫn đứng nguyên tư thế nhưng trong mắt cô ánh lên vẻ lo lắng và dè chừng. Khi phát hiện một bóng người tiếp cận, Harry quay cái đầu to đầy bờm của mình về hướng vật đang chuyển động. Malfoy tiến đến cạnh anh một vẻ mặt ngạc nhiên. Trong lúc Malfoy còn đang chần chừ, Harry nhanh chóng nằm ngang ngắn  trên mặt đất và đặt cằm lên hai chi trước của mình.

"Potter?"

Harry không biết phải trả lời như thế nào,  anh quyết định nhắm một mắt lại ra tính hiệu mình nghe thấy.

Malfoy lấy hết can đảm thu hẹp khoảng cách giữa họ và vỗ vào bờ vai rắn chắc của Harry.

"Tại sao anh lại trở thành một con sư tử dũng mãnh, trong khi tôi là một con thỏ nhỏ bé nhỉ?"

"Đừng đánh giá thấp hình dáng của trò, Malfoy," Aboudi nói. Cuối cùng thì cô cũng có đủ dũng khí để tiếp cận Harry.

Harry nằm im hết mức có thể, không muốn làm ai sợ hãi. Anh ấy để ý đến một số thực tập sinh đã quay trở lại phòng học, mặc dù họ vẫn giữ  một khoảng cách an toàn với anh.

"Làm một con thỏ đôi khi rất hữu ích," Aboudi tiếp tục thuyết giảng "Trò sẽ nhỏ bé, không phô trương nhưng nhanh nhẹn. Potter có lẽ sẽ có lợi thế trong một trận chiến, nhưng không đời nào cậu ta có được sự thận trọng và kín đáo như trò. Hãy phối hợp và giúp đỡ trò ấy Malfoy. "

Aboudi chuyển sự chú ý sang Harry." Potter, tốt nhất là cậu nên biến hình trở lại trước. Tôi không muốn phải giải thích với Boland rằng một trong những thực tập sinh của chúng tôi sẽ bị ngấu nghiến bởi một con sư tử. "

Mặt Malfoy đỏ bừng trước câu nói của Aboudi trong khi Harry giật giật  đuôi mình thích thú. Anh muốn cười lớn nhưng vì buổi học anh buộc phải biến đổi về hình dạng con người một cách nhanh chóng.

"Đồ ngốc" Malfoy lẩm bẩm khi Harry biến đổi lại bình thường và tham gia lớp học cùng các học viên còn lại.

Harry đến đứng cạnh Ron, một trong những người nhát gan  đầu tiên quay chạy loạn khi trông thấy sư tử.

Anh quan sát, gần như căng thẳng không dám thở, khi Aboudi bắt đầu dỗ dành Malfoy biến hình trở lại một lần nữa.

Aboudi nói bằng một chất giọng ma mị: "Trò đang cảm nhận được sự chuyển đổi trong cơ thể mình. Trò là một chú thỏ với thính giác và khứu giác nhạy bén. Trò nhanh nhẹn và có thể bật nhảy ở những khoảng cách đầy kinh ngạc. Nào bây giờ nhảy về phía tôi, Malfoy. "

Harry nín thở khi Malfoy bắt đầu di chuyển, cơ thể cậu đang tự chuyển đổi mới giữa những bước nhảy. Cậu ta đáp xuống trước Aboudi trong do dự. Rùng mình và chuyển đổi nhanh chóng về hình dạng hoàn chỉnh ban đầu trong sự hoan hô và cổ vũ đến từ những thực tập sinh khác.

Harry nhận ra bản thân anh có chút nhớ nhung và tiếc nuối hình dạng cũ của Malfoy. Suốt mấy tuần qua anh đã điên cuồng với chúng và thật sự khó khăn khi đột ngột không được nhìn ngắm và sờ lên chiếc đuôi cùng đôi tai mềm mượt kia. Dù vậy, anh vẫn không khỏi hạnh phúc và nhẹ nhõm thay cho Malfoy, đặc biệt là lúc Malfoy nở nụ cười toe toét khi phát hiện tai mình trở lại bình thường.

"Điều này có nghĩa là em sẽ được nghỉ làm trong bếp đúng không?" Ron lớn giọng hỏi.

Harry hòa vào một tràng cười sảng khoái với mọi người, ngay cả Malfoy cũng cười khúc khích trước câu nói hài hước của anh chàng.

"Weasley, tại sao trước hết trò không lên đây biến đổi hình thú của mình nhỉ?" Auror Aboudi nhướng mắt đề nghị.

Ron nuốt nước bọt, tiến lên thế chỗ cho Malfoy.

xxxx

Harry vẫn cười khúc khích khi anh và Draco trở lại phòng của họ.

"Tôi không thể tin được," Harry lắc đầu hài hước.

" Hermione cần phải biết được chuyện này ."

"Nó đúng phù hợp với cậu ta" Malfoy gật gù.

"Tôi nghĩ bây giờ em có thể bắt đầu gọi Ron là mặt Chồn được rồi" Harry nói. "Haha ai ngờ rằng Chồn lại là hình thú của cậu ấy cơ chứ"

"Tôi chỉ thấy thật nhẹ nhõm khi trở lại bình thường," Malfoy thở phào và nằm phịch xuống giường.

"Ah, thật tốt khi được nằm trên giường mà không có bất cứ cái đuôi nào cản trở "

"Tôi nhớ cái đuôi đáng yêu của em quá đi mất" Harry thì thầm.

Anh không định để Draco nghe thấy anh, nhưng sự thật là cậu đã nghe được.

"Anh là một gã phiền phức, Potter."

Harry đáp lại bằng một tiếng cười. Anh rất vui vì Draco đã trở lại bình thường và chuyến huấn luyện Thần sáng của họ đang đi đúng quỹ đạo ban đầu.  Bồ tèo của anh có hình thú là một con Chồn (Ron xứng đáng với điều đó), Harry là một con sư tử còn bạn tình của anh lại là một chú thỏ. Nghĩ đến thật thú vị.
Harry nghĩ đến việc chuộc lỗi với Wyvern nếu may mắn, cô nàng sẽ tha thứ cho anh. Harry không thể chịu đựng việc tắm nước lạnh nữa rồi, anh sẽ đi thương thảo lại với Wyvern ngay khi có thời gian. Ít nhất không phải lúc này. Anh cần xác định một số chuyện.

"Mm, Draco?"

"Ừ?"

"Vì chúng ta vẫn còn mắc kẹt với nhau trong những tuần kế tiếp, em có-"

"Ừm"

Harry muốn hỏi lại để chắc chắn rằng họ đang trò chuyện về cùng một chủ đề

"Ừm về điều gì?"

Malfoy nhếch mép cười với anh và dựa lưng vào gối. Cậu tách hai đùi mình ra và đưa tay xuống phía bên dưới vuốt ve, thì thầm bằng chất giọng quyến rũ

"Vâng, về việc anh có muốn nhìn xem đuôi của em nữa không"

Harry nhảy vồ đến Draco, nhanh nhẹn và nguy hiểm như một con sư tử đang chuẩn bị nhấm nháp con mồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip