Nhất liêm phong nguyệt nhàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Ta nghĩ rằng ta chết hơi sớm. Nói thật, ta rất muốn cố gắng chống đỡ đến mùa xuân sang năm để nhìn lại cây hoa anh đào mới nở cùng với chàng dù chỉ một lát.

Có lẽ tại ta quá tham lam, có lẽ do chàng không chờ được, có lẽ tại vận mệnh đã như vậy mà thôi. Đây là ý trời, ta không muốn cãi lại nữa.

Đã bao nhiều lần ta nghĩ rằng mình sẽ chết sớm rồi. Chỉ là chưa bao giờ nghĩ tại chỗ này vào giờ ngọ mùa đông ấm áp, trong không khí tràn ngập mùi nắng ráo sáng sủa.

Chết, đúng là thong dong, nhẹ nhàng, giống như trà trong tay ta lạnh dần dần. Đồ ngốc, chàng hạ độc không mạnh lắm, đổi lại người khác thì có lẽ sẽ không chết đâu.

Vì vậy, ta hơi hoài nghi, có phải là cơn buồn ngủ không. Nhưng mà ta nghĩ rằng, thật sự ta đã chết rồi, chắc chắn đấy. Chết lúc mười bảy tuổi có coi là quá sớm không? Nhưng tiếc nuối là chết hơi muộn một chút. Nhất là sau khi đã biết chàng.

Từ sau khi biết chàng, ta cảm thấy vô cùng may mắn.

Trước khi biết chàng thì ta đã biết ta sẽ chết trẻ, ai đã từng nhìn thấy chỉ tay số mệnh của ta đều biết. Thậm chí mẫu thân vì chuyện này mà đã chảy không biết bao nhiêu nước mắt, quanh năm suốt tháng u buồn không vui, còn nhớ rõ lúc bé, ông nội mời một vị tiên sinh về nhà để xem mệnh cho các con cháu, mấy anh trai đều là mệnh phúc quý, mỗi người đều được khen thiên hoa loạn trụy, tiền đồ vô lượng. Bởi vì vật dĩ hi vi quý*(vật hiếm thì quý), với tư cách là cháu gái duy nhất, ta cũng may mắn được gọi vào tiền sảnh. Lúc tiên sinh nhìn thấy ta thì lắc đầu, rồi phe phẩy quạt, mày nhíu lại, cụp mắt xuống nói: "Tiểu nhân bất tài." Rồi sau đó hai đầu gối quỳ xuống đất, lại nói một lần nữa, "Tiểu nhân bất tài."

Ta đoán rằng, ông ta không phải bất tài mà không dám có tài thôi. Nói đùa, cháu gái độc nhất của thừa tướng đương chiều, trưởng nữ của thái phó thái tử, sao dám nói linh tinh là mệnh chết trẻ. Trừ khi ông ta không muốn sống nữa.

Giờ đây ta đã sớm biết rõ số mạng của ta không được tốt. Ta sẽ không sống được bao lâu nữa. Năm này tháng nọ ta mắc bệnh, uống thuốc triền miên.

Từ đó , ta đã sớm thông suốt rất nhiều chuyện, ví dụ như tiền là vật ngoài thân, quyền là vật bên ngoài, tính mạng là lễ vật.

Từ đó ta đã chuẩn bị sẵn tinh thần hôm nay nằm xuống ngày mai có thể không tỉnh lại, hàng đêm trước khi ngủ đều cẩn thận lựa chọn quần áo đẹp để ở đầu giường, chỉ là ta lo lắng lúc hạ táng thì bọn họ mặc quần áo kỳ quặc cho ta. Dường như ta không để ý đến mọi chuyện nhưng kỳ thật ta rất chú ý đến từng chút khi còn sống, ghi nhớ kỹ lúc sáu tuổi, mười tuổi, mười hai tuổi. Mỗi lần sống thêm một năm rồi lại thấp thỏm không yên , không biết năm sau chính mình vẫn là huyết nhục chi thân thể *(người còn sống) hay là một bộ xương trắng.

Cuộc sống của ta trôi qua một cách quá cẩn thận gian khổ mà yếu ớt. Mỗi người đối đãi với ta đầy đồng tình không thèm che dấu, tình thân càng lạnh bạc. Thế giới của ta không có dư thừa cảm xúc hỉ nộ ái ố.

Thẳng cho đến khi gặp chàng. Dưới cây hoa anh đào nở rực rỡ, đôi mắt của chàng sáng như bầu trời sau cơn mưa, thay ta mở ra một cánh cửa của thế giới khác.

Có lẽ ngày đó, chàng vụng trộm đến đây, không ngờ lúc quay người lại thì đụng phải ta, vì vậy vẻ mặt kinh ngạc và mang theo một chút ngoài ý muốn. Thư sinh áo trắng tuấn tú giật mình sững sờ, thần sắc đắm chìm trong ánh sáng mặt trời trở nên êm dịu trong vắt.

Ta đoán rằng, lúc đó ta biểu hiện rất ngây thơ, ngây thơ đến lỗi làm cho chàng cảm thấy ta dễ bắt nạt. Chàng nhanh chóng thu lại biểu tình sững sờ thay vào đó là nụ cười sáng lạn rồi trêu chọc ta. "Hoa khai kham chiết trực tu chiết, mạc đãi vô hoa không chiết chi."*

*đây là hai câu cuối trong bài thơ Kim lũ y.

Dịch thơ:

Áo vàng chàng tiếc mà chi

Tiếc chăng là thuở xuân thì chóng phai

Hoa xinh phải bẻ liền tay

Chớ để lâu ngày lại bẻ cành khô.

Đồ ngốc! Chàng cho rằng ta muốn bẻ cành hoa sao? Ta chỉ đến xem mà thôi, hơn nữa còn liếc mắt nhìn một cái thì đã quên mất rồi. Chàng có biết không?

Về sau hay đụng phải chàng ở hành lang gấp khúc Thiên Viên, bọn hạ nhân nói với ta rằng chàng chính là tiên sinh ở trong phủ mới mời đến.

Ta đã sớm cho rằng không cần nghi ngờ tính mạng của ta, dù sao cũng biết không sống được bao lâu nữa, thời điểm cái chết đến thì tất cả bí mật đều bị mang đi. Nhưng mà, khi đối mặt với chàng, ta bỗng có hơi nghi ngờ. Có ai bái kiến tiên sinh trẻ như thế. Có ai gặp khó khăn khi phải đối mặt với vị tiên sinh thiếu niên khiến cho nhật nguyệt vô quang*(trời và trăng đều ảm đạm). Ta sớm biết chàng không phải là vật trong ao.

Mỗi lần chàng thấy ta đều cười nhạt mà nói ' vừa vặn đi ngang qua'. Ta biết đó là lấy cớ, Thiên Viên cách trung đình Lãng Sơ viện mấy trăm trượng. Làm gì có người chuyên chọn đường xa mà đi.

Mỗi lần chàng gặp được ta thì tâm trí của ta bỗng dưng biến mất. Cho nên mới không để ý rốt cuộc chàng lấy cớ hay là có âm mưu từ trước.

Sau đó, chàng dạy ta viết, "Lê hoa viện lạc mênh mông nguyệt, tơ liễu nước hồ đạm đạm phong."

Sau đó, chàng dạy ta viết, "Hoa khai hoa lạc vô tầm xử, phảng phất xuy tiêu nguyệt dạ văn."

Sau đó, chàng dạy ta viết, "Ưu tắc ưu loan cô phượng đan, sầu tắc sầu nguyệt khuyết hoa tàn."

Mỗi câu đều có hoa và trăng, có lẽ lúc đọc lên thì rất da diết động lòng người, lại khó có thể đọc từng câu từng chữ, xúc cảnh sinh tình không khỏi xót xa. Trong lòng ta thản nhiên cười rồi lại bình tĩnh cô đơn.

Rồi về sau, chàng dạy ta viết, "Dương liễu thanh thanh trứ địa thùy, dương hoa mạn mạn giảo thiên phi." Rõ ràng đây là bài thơ biệt ly, không phải sao?

Kỳ thật, chuyện xưa của chúng ta bình thường như vậy nhưng trên lưng lại mang huyết hải thâm cừu. Phụ thân chàng từng là quan địa phương, bị nghi ngờ phản quốc, bị bỏ tù, không lâu sau thì bị xử tử, mấy tháng sau huynh trưởng của chàng cũng bị chém đầu, mẫu thân chàng nhảy xuống sông tự sát, tỷ tỷ chàng bị bán vào Hồng lâu, mà chàng không phải đã sung quân đến biên cương sao? Theo lời đồn, chẳng phải chàng đã chết ở trên đường sung quân sao? Trước ngày thi đình, chàng tâm huyết dâng trào, ngẩng đầu dạy ta chiêm tinh, thấy số lượng ngôi sao phía Tây giảm hẳn, chàng nghiêm túc nói ra bốn chữ: nhà...mất....người...vong. Lúc ấy nét mặt của chàng thong dong, ta đã biết cừu hận trong lòng chàng đáng sợ và thâm sâu cỡ nào.

Làm sao mà trên con đường tranh quyền trục lợi không phải là máu chảy thành sông, cửa nát nhà tan , nhưng đảo mắt là có thể quên lãng. Giống như sau khi thay tên đổi họ không ai biết chàng là thiếu niên thiên tài, sáu tuổi biết làm thơ, bất hạnh chết sớm như lời của tiên sinh kể chuyện. Tất cả bất hạnh của chàng đều đến từ tham vọng củng cố quyền lực của nhà ta, chàng xác thực chỉ là người bị hại. Ta thương chàng. Ta biết, tình cảm này rất vơ vẩn, nhất định chàng sẽ không tiếp nhận. Cho nên, trong lòng ta cẩn thận từng li từng tí một thương chàng.

Còn chàng thì sao?

Giống như chúng ta đứng sóng vai dưới tán cây anh đào tàn hại sau cơn mưa to, chàng dịu dàng vuốt sợi tóc mai trên thái dương ta, cười ấm áp an ủi ta: Thế giới này có nhân quả luân hồi, bốn mùa luân phiên, không có đạo lý hoa nở không tàn. Ta biết, từ lúc mười tuổi chàng đã quyết tâm báo thù cho cha, đến nay hai mươi tuổi chỉ còn cách rửa hận thành công một bước nữa. Tình trạng vô vọng, quyền lợi có thâm căn cố đế tới đâu cũng không thể vững bền mãi mãi.

Kế hoạch của các chàng quả thực rất kín đáo, có điều lại bị ta nhìn ra dấu vết, chàng đã quên mất phải đề phòng ta sao? Bất kể như thế nào, ta cũng là kẻ đã biết bí mật, không thể giữ ta lại đúng không ? Quan trọng hơn, ta là con gái của kẻ thù, càng không giữ được. Không phải sao? Ngay từ đầu chàng cũng chỉ muốn lợi dụng ta, không phải sao? Chuyện này từ đầu đến cuối ta vẫn biết. Chàng ngốc, ta vẫn biết mà. Nhưng ta luôn cảm thấy rất may đã được gặp chàng, nếu không khi chết nhất định sẽ cảm thấy rất tịch mịch.Từ nhỏ ta đã biết, người chết không thể mang theo thứ gì, nhưng bây giờ ta thật sự sắp chết, lại mang theo bí mật to lớn của chàng, cùng với hàng ngàn yêu thương dành cho chàng chôn sâu trong lòng.Ngàn không nên, vạn không nên đấy. Tuy vô số lần nghĩ tới ta sẽ đoản thọ, nhưng ta chưa bao giờ nghi ngờ điều đó. Chỉ là chưa từng nghĩ, tới giờ phút này ta vẫn còn vụng trộm nhớ đến chàng, tại một buổi chiều đông ấm áp sau giờ ngọ.

Giờ phút này ai đang đẩy cửa đi vào? Còn lớn tiếng gọi tên ta.Ta không mở nổi mắt nữa, thứ lỗi cho ta không thể đáp lại. Ta chỉ cảm thấy rất lạnh, rất mờ mịt, bốn phía đều có mây đen bao phủ, ta run rẩy không ngừng, trời sắp đổ tuyết sao?

Nhớ rõ ngày ấy chàng được đề tên bảng vàng, cùng bằng hữu ăn mừng tới khuya mới hồi phủ. Né qua mọi người thăm hỏi, đi một đoạn đường thật xa đến Thiên Viên gặp ta, đó là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng chàng gọi tên ta. Người đầy mùi rượu, lại cười rất vui vẻ. Khi đó sắc trời đã tối, có bông tuyết rơi xuống. Chàng cầm tay ta, lòng bàn tay nóng rực, nét bút như hoa kiên nhẫn dạy ta viết: Vãn lai thiên dục tuyết, năng ẩm nhất bôi vô?*(ý bộc lộ tình cảm chân thành trong lúc trời đổ tuyết)

*Trích từ bài thơ "Vấn lưu Thập Cửu" của Bạch Cư Dị:

Dịch thơ:

Rượu lục nghị mới chế cất

Cái lò nhỏ làm bằng gạch đỏ

Tối tới nơi trời muốn xuống tuyết

Uống một ly rượu chăng?

------****HẾT****-------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip