Mười lăm mảnh cô độc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Một

Em lạnh lùng nhìn những người xung quanh, môi mỉm cười. Đó là nụ cười cuồng loạn của một kẻ cuồng điên.

Em đã quên khóc là như thế nào.

Một mình ngồi trong góc, mặt em vô cảm tựa vào bức tường lạnh băng, đôi tay cố gắng hấp thu nhiệt từ tách trà nóng.

Đôi mắt nhìn đám đông đang cười đùa và vẫn tiếp tục cười đùa, chẳng có ai phát hiện ra vết thương của em.

Hai

Máu không ngừng chảy ra từ vết thương trên tay, em quên đi nỗi đau, chăm chú nhìn những giọt máu nóng hổi chảy từng giọt từng giọt xuống nền nhà. Đột nhiên em phát hiện ra, máu của mình không phải màu đỏ, nó có màu của sự cô độc.

Em đã quên đi màu sắc của sự cô độc mất rồi.

Mở cánh cửa ra, em ngửi được mùi hơi thở của mùa đông, nhưng lòng em không cách nào ngủ đông được. Trong gió rét, từng mảnh tâm tư bị xé nát, đau đến chết lặng không còn cảm giác.

Ba

Em sống cùng với sự cô độc, đó có lẽ là số mệnh rồi. Trong bóng tối, em đốt một cây nến. Ánh lửa mờ ảo nhẹ nhàng lay động, giống như một nhịp tim đập trong yên lặng. Rồi nến cũng cháy hết, bóng đêm cắn nuốt em. Em không phản kháng cũng chẳng giãy dụa.

Từ lâu rồi, em đã quen hòa mình với bóng tối.

Một mình đi trên con đường khuyu không người, thế giới của em luôn chỉ có mình em, sự lạnh lẽo và tuyệt vọng lan tràn trong đó, còn em chỉ có thể làm bạn với sự khổ đau.

Bốn

Nước sôi. Hơi nước không ngừng bốc lên, em ngơ ngác nhìn nó, suy nghĩ từng chút từng chút bay ra khỏi cơ thể.

Em đang nghĩ gì?

Em còn có thể làm gì?

Em không ngừng hỏi bản thân, nhưng vẫn không có lời đáp lại.

Em đã có thói quen tự hỏi chính mình.

Không có suy nghĩ, chỉ còn hơi thở, nhịp thở rất rõ, em thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình. Một nhịp lại một nhịp, thì ra em vẫn còn sống.

Năm

Bật máy tính lên, trong im lặng chỉ có thể nghe được âm thanh phát ra từ con chuột cùng bàn phím. Trên QQ không có ai. Đột nhiên có người muốn kết bạn. Em nhìn trong profile người đó có câu “Bởi vì buồn tẻ nên lên mạng, càng lên mạng càng thấy cô đơn hơn.”

Không chút do dự, em ấn nút đồng ý, sau đó log out, tắt máy. Nằm trên giường, hai mắt nhìn trần nhà, không ngừng nhớ đến câu nói kia.

Hóa ra em đã sớm quen với sự buồn tẻ rồi.

Sáu

Sinh mệnh của em không có ý nghĩa, cuộc sống của em không có niềm vui, bởi vì tuyệt vọng, bởi vì lạnh lẽo, không có mục tiêu để sống, em đành dùng phương thức sống của riêng mình, sống tại thế giới của chính mình.

Khi đi trên đường, bỏ qua ánh mắt soi mói hoặc thái độ lạnh nhạt của mọi người, em chỉ thong dong bước về phía trước, mặt vẫn mỉm cười dù chính em cũng không hiểu mình cười cái gì. Cũng đều là khách qua đường, làm gì có chuyện nhớ mãi không quên. Vậy anh có phải chỉ là khách qua đường trong cuộc đời em hay không? Nhớ tới anh, em thu lại nụ cười, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Màu trời không còn xanh nữa, là màu của sự cô đơn.

Em không cách nào ngăn mình nghĩ tới anh.

Bảy

Uốn người trên ghế sô pha, tay không ngừng xoa huyệt thái dương, cơn đau nửa đầu quen thuộc lại tới rồi. Trên bàn có một ly nước đá và thuốc giảm đau. Em không động tới chúng, chỉ nhắm mắt lại, cảm giác đau đớn đem đến cho em áp lực.

Em đã quen tự tra tấn chính mình.

Đôi tay lạnh như băng đột nhiên cảm thấy ấm dần, thì ra là những giọt nước mắt nóng hổi. Vậy mà em cứ ngỡ mình đã không còn nước mắt.

Tám

Thiên sứ có cánh, em không có, nên em không phải thiên sứ.

Ma quỷ có ma lực, em không có, nên em không phải ma quỷ.

Những gì em có chỉ là sự tuyệt vọng, bất lực và cô độc.

Em luôn mong có thể chiến thắng sự tuyệt vọng nhưng cuối cùng cũng không thể. Em đã phải học chấp nhận sự bất lực và thỏa hiệp cùng cô độc.

Khuyết điểm của thiên sứ là quá lương thiện, khuyết điểm của ma quỷ là quá tàn ác, còn em có khuyết điểm là quá nhu nhược.

Chín

Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cố gắng tham lam hít lấy hít để luồng không khí không có anh. Là tự do? Hay vẫn là nhung nhớ? Em không cách nào trả lời được, chỉ biết, thì ra không khí khi không có anh mỏng manh đến như vậy.

Em đã học được cách thích ứng với không khí lạnh mỏng manh này rồi.

Cười rồi, khóc rồi, cãi nhau đánh lộn cũng rồi, cái hôm nay em cần chỉ là sự lạnh lẽo thôi.

Mười

Ánh mặt trời tươi đẹp lọt qua khe cửa sổ, ấm áp chiếu đến cơ thể em. Mở to mắt, cố gắng ngăn ánh sáng chướng mắt kia, bịt kín chăn lại, em chuẩn bị tiếp tục giấc mộng đẹp vừa bị cắt đứt.

Nhưng mộng đẹp khi đã tỉnh rồi thì không thể tiếp tục nữa. Em tức giận ngồi dậy, hai tay ôm đầu, mái tóc rối bù rủ xuống. Ảo tưởng thôi. Em cười khổ với chính mình, tuyệt vọng chấp nhận sự thật để đón chào một ngày mới vô nghĩa.

Thói quen khi đã hình thành thì không nên thay đổi.

Mười một

“Sự thật là sự thật, con người luôn giả dối, không nên cố chấp. Một trăm năm trước anh không phải anh, em chẳng phải em, thật xót xa. Nước mắt chỉ là giả dối, vốn dĩ không có kiếp sau, một trăm năm sau sẽ chẳng có anh cũng chẳng có em.”

Trong cơn mê em phảng phất nhìn thấy anh, nhưng khi vươn tay ra lại chỉ chạm vào hư vô. Em biết rõ, một trăm năm sau anh vẫn là anh, chỉ là không còn xuất hiện trong suy nghĩ em nữa.

Mười hai

Gió thổi tung mái tóc em, em không thèm để ý, chỉ chậm rãi bước về phía đầu đường. Em di chuyển trong trạng thái vô thức, có chút mơ hồ. Thoáng trông thấy anh ở phía trước, em bước từng bước một, nhưng khoảng cách giữa anh và em càng lúc càng xa.

Em lấy hết sức lực còn lại liều mạng đuổi theo anh như một con ngốc, nhưng anh vẫn biến mất dần. Em dừng lại thở hổn hển từng ngụm, lại bắt đầu cười. Cười chính mình ngốc, cười chính mình ngu.

Mười ba

Trong phòng, sách vở chiếm cả cái bàn. Em ngồi trước đống sách vở chất cao như núi, thở dài. Trầm mặc một lát, em đứng dậy, cầm những quyển sách vô vị rách nát, sau đó dùng sức ném lên bốn bức tường, rồi cả người ngã xuống giường.

Một lúc sau em lại đứng dậy nhặt những quyển sách đó lên, đặt trở về bàn, nở nụ cười bất lực, vùi mình trong đống sách.

Mười bốn

Nằm trên mặt bàn, em vùi thật sâu khuôn mặt mình vào cánh tay, nước mắt lại trào ra. Em không ngừng hít sâu, chỉ muốn bình tâm lại, nhưng cuối cùng em vẫn không thể giúp chính mình.

Mười lăm

Em cởi nụ cười giả dối của mình xuống, để lộ ra vẻ mệt mỏi. Tình yêu của em với anh vẫn còn, nhưng em đã học được cách dấu nó đi.

Cuộc sống của em vẫn bình ổn như trước, chỉ có sự thay đổi duy nhất là những giọt nước mắt khi nhớ anh.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip