Kỳ Vũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Ta vẫn thường đứng trước cửa đợi hắn. Đó tỷ như là một thói quen, suốt ba năm nay, ngày nào ta cũng làm chuyện này.
Ta không có phụ thân, không có mẫu thân, cũng không có huynh đệ tỷ muội nào. Chỉ có mình hắn.
Lũ trẻ con trong kinh thành vẫn thường gọi ta là kẻ mồ côi. Có lần ta suy nghĩ mãi, mới thấu hiểu được mồ côi là gì?
Nhưng ta không tức giận, ngược lại còn rất vui vẻ. Ta có hắn, đâu thể nói là mồ côi. Ta có hắn, thực sự là rất vui vẻ.

* * *

Ba năm trước, hắn mua ta từ tay lão chăn ngựa.
Khi đó ta mới mười bốn tuổi. Kỳ thực ta cũng không có gì đặc biệt, chỉ là ngũ quan thanh mảnh, nhẹ nhàng như nước, riêng có đôi mắt viền đen, hơi lấp lánh màu hổ phách là đặc biệt. Hắn nói, hắn coi trọng ta.
Năm nay ta đã mười bảy, tứ chi cũng đã phát triển cân đối, nhẹ nhàng, uyển chuyển.
Hắn hăm sáu, một thân lẻ loi, đơn độc, càng không nạp thê thiếp.
Ta vẫn thường hay gọi hắn một tiếng "Kỳ ca ca." Khi đó, hắn sẽ cười, đùa rằng: "Phải gọi là Kỳ thúc thúc." Ta ngọ nguậy, lắc đầu: "Vẫn là Kỳ ca ca, trông huynh thực trẻ."
Nét cười trong mắt hắn càng sâu hơn. Ta thích được ngắm hắn cười, lúc ấy ta thường không nghĩ được nhiều, chỉ là si mê, chỉ là nhất thời chấn động. Khi đó, hắn sẽ nhẹ nhàng gõ đầu ta, mắng: "Ngốc tử."

* * *

Phía Tây có phản loạn, khắp nơi máu chảy thành sông, dân cư phải di dời, ùn ùn kéo về kinh thành.
Hoàng thượng có lệnh điều động binh lính, dù thuộc con nhà quan cũng phải nhập ngũ, hướng đến phía tây dẹp loạn.
Hắn cũng phải ra đi. Hắn không hoảng hốt, không sợ hãi, không hối lộ quan tham để ở lại như bao công tử nhà giàu khác. Hắn chỉ nhẹ nhàng xoa đầu ta, khẽ cười: "Yên Vũ ở nhà nhớ ngoan, đợi ta về."
Phải! Yên Vũ là tên của ta. Có nghĩa là mưa bụi. Ta nhíu mày, gật gật đầu. Hắn không nói gì, xoay người bước đi, nhưng ta biết, trong đáy mắt hắn chứa một tia không nỡ.
Kỳ thực, hắn không nỡ để ta ở lại.
Kỳ thực, đối với hắn, ta chỉ là ngốc tử.

* * *

Ánh dương đỏ lựng, thấm đẫm bầu trời phía Tây, cũng đã là giờ Thân, giờ giao thoa giữa ngày và đêm.
Ta vẫn đứng trước cổng, hướng tầm mắt về phía nơi màu đỏ thẫm ấy. Một đám tiểu tử đi qua, cười ồ lên, chế nhạo ta.
"Tiểu Hồ Ly già, ngày nào cũng canh cửa không chán sao?"
"Đồ mù chữ, đồ ngu ngốc, ngươi vẫn nên chết đi thì hơn."
"Gái già, mười chín tuổi vẫn không ai thèm thú."
Ta lẳng lặng chẳng màng đến lời bọn chúng, vẫn trầm ngâm hướng ra xa. Có lẽ, im lặng chính là đòn phản công mạnh nhất, đám tiểu tử thấy ta không thèm để ý, chửi mắng một hồi nữa rồi cun cút đi thẳng.
Nơi gò má ran rát, ta thuận tay định đưa lên sờ, bỗng giật mình. Năm ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng mặt ta lên, dịu dàng lau đi vết máu trên má. "Xem kìa, lại bị bắt nạt nữa rồi, ta thực không yên tâm về muội."
Vẫn là nụ cười ấy, trầm lặng như nước, tròng mắt đen hiện lên thăm thẳm ý cười.
Ta ngẩn ngơ, vô thức đưa tay lên chạm vào đôi môi mỏng ấy. Lần này, xem ra, không phải là mơ nữa.
Ta cười: "Tám trăm linh bảy ngày." Hắn ngẩn người, vẫn nhẹ nhàng xoa má ta.
"Ta đã đợi huynh..."
Vòng tay hắn mạnh mẽ siết lấy ta, khẽ áp mặt xuống vai ta. Ta có thể ngửi thấy mùi chiến trường trên người hắn, thấm đẫm máu cùng mồ hôi. Tóc hắn bình thường luôn mềm mượt, giờ đây từng lọn tóc rối tung, trộn lẫn mùi hôi khó tả.
Nhưng ta thích. Chỉ cần ở bên hắn, điều gì ta cũng thích.

* * *

Từ khi hắn trở về, được Hoàng Thượng phong làm Lục tướng quân. Hắn họ Lục, tên Kỳ, tự là Thương Lãm. Cũng vì thế mà danh gia của hắn ngày càng có thế lực.
Ngày ngày Lục gia đều có các bậc quan cấp cao ngồi kiệu nhung đến nhà.
Năm nay, ta hai mươi mốt tuổi. Hắn đã bước sang tuổi ba mươi.
Mẫu thân hắn nói, cũng đến lúc hắn phải thành thân.
Ngày đại hỉ, pháo nổ tưng bừng, hắn một thân hỉ phục đỏ rực, vẫn đôi mắt phượng ánh lên ý cười, thanh mảnh nhìn ta.
Ta cũng mỉm cười nhìn hắn, nắm tay tân nương, nhẹ nhàng dìu nàng bước lên chuẩn bị bái đường. Từ đáy lòng bỗng nghẹn lên một tư vị chua xót.

* * *

Nương tử của hắn họ Trần, tên Cẩm Phượng. Nàng năm nay mười tám tuổi, tuyệt sắc giai nhân, mỹ lệ rạng ngời, lại là con của Lại bộ Trần Phỉ tòng nhị phẩm, người nhìn người mến.
Nàng uyển chuyển nhẹ nhàng, luôn để ý lời ăn tiếng nói, khiến cho mẫu thân, phụ thân hắn mỉm cười vừa lòng.
Ta vẫn hay làm công việc thường ngày của mình, tới thư phòng của hắn, châm trà, rót nước, mài mực. Hôm nay, hắn không tới thư phòng, ta nhẹ nhàng đi vào, lau chùi bàn ghế, đồ dùng trong phòng, nghĩ lại vẫn thấy chưa ổn, bèn kiễng chân, sắp xếp lại từng quyển sách trên giá gỗ.
"Yên muội, vẫn nên là để ta làm cho." Cẩm Phượng mỉm cười dịu dàng, lời nói như tiếng chuông khẽ ngân lên. Ta gãi gãi đầu, khó xử, bèn nói: "Phu nhân nên nghỉ ngơi, những việc này đều là của bọn nô tỳ."
Cẩm Phượng tròn mắt nhìn ta, ý vị sâu xa nói: "Thật sao? Ta thấy Yên muội không giống một nô tỳ. Mấy việc nhỏ này nên để thân nương tử ta đây làm mới đúng. Khiến muội muội vất vả nhiều rồi."
Ta chỉ cười, nhìn nàng, vẫn tiếp tục lau chùi giá sách. Ý của nàng. Vạch rõ danh giới như vậy, sao ta lại không hiểu.
"Yên muội, có thể hay không rót hộ ta chén nước?" Nàng khẽ nói.
Ta gật đầu, nhanh nhẹn châm trà cho nàng. "Ta mắc chứng đau cổ, không uống được nước lạnh." Nàng tiếp tục nhắc nhở. Ta vội chêm thêm nước nóng, sau đó cẩn thận bưng lên.
Chén trà nhỏ này, hắn vẫn thường dùng khi thức đêm đọc sách, mơ hồ ta nâng lên, chỉ thấy bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của Cẩm Phượng quệt ngang, chén trà vỡ tung tóe trên mặt đất. "A... Tay của ta....." Tiếng thét của Cẩm Phượng vang lên, nhất thời ta vẫn chưa kịp nghĩ gì.
Mẫu thân hắn lo lắng nhìn Cẩm Phượng, rồi quay sang hỏi đại phu, trong giọng nói chứa đựng nét quan tâm thấy rõ. "Nương, là do con không tốt, không cẩn thận làm rơi..." Cẩm Phượng yếu ớt cầm tay mẫu thân hắn, đáy mắt ươn ướt khẽ rơi ra một giọt lệ.
Mẫu thân hắn nhíu mày, bước ra cửa, mạnh mẽ tát vào mặt ta.
"Con tiện nhân này, Lục gia mua ngươi về, nuôi ăn nuôi ở, giờ ngươi còn hỗn lão giở trò, hôm nay, không dạy ngươi, ắt hẳn ngươi còn làm hại Phượng Nhi lần nữa."
Mắng xong, mẫu thân hắn liền dùng gậy gia pháp quật lên người ta. Ta im lặng, cắn môi chịu đòn. Trong thâm tâm ta vẫn là không hiểu. Ta đã sai sao?
Hắn mang phong thái nhẹ nhàng, tới an ủi mẫu thân, lấy gậy từ tay bà ra, đi đến bên Cẩm Phượng, dịu dàng xoa xoa tay cho nàng.
Hắn nói: "Yên Vũ, phạt quỳ gối ba ngày trước từ đường Lục gia." Ta gật đầu, ngoan ngoãn làm theo. Dù sao, quỳ trước từ đường, cũng chính là hắn đã thừa nhân ta là thân nhân của hắn.

* * *

Khi ta tỉnh, cũng là lúc mặt trời lên cao.
Nhịn đói ba ngày, trong bụng cồn cào khó chịu, theo bản năng ta liền đứng dậy kiếm thức ăn. Đầu gối vì phải quỳ suốt ba ngày ba đêm nên giờ tê rần, mất đi cảm giác. Trước mặt ta là chiếc gương đồng, phản chiếu khuôn mặt trắng nhợt, đôi mắt vẫn viền đen màu hổ phách ánh lên nỗi ngạc nhiên khó tả.
Ta run run đưa tay lên khóe môi, bất giác sờ lên những chỗ tím xanh trên gương mặt. Thật sự rất đau.
Hắn đứng đó từ bao giờ, ta không biết. Có lẽ, giác quan của ta vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.
Ta chỉ biết nhìn hắn, ngẩn ngơ rồi cười. Hắn bước đến gần, nhẹ nhàng đắp thuốc lên vết thương trên mặt ta. Giống như bảy năm trước, khi mua ta về, thân thể ta suy kiệt do bị đánh, hắn ngày đêm ở cạnh đắp thuốc cho ta.
Bỗng nhiên, nơi khóe mắt ta nóng ran, từng hạt nước từ đâu lách tách chảy xuống. Nhìn hắn lúng túng lau lau khuôn mặt ta, gương mặt tuấn tú thường ngày chợt ửng hồng lên, làm ta khẽ phì cười.
Hắn nói: "Lần sau đừng khi dễ Phượng Nhi nữa."
Nụ cười của ta chợt trở nên cứng ngắc. Ta ngoan ngoãn gật đầu, mà sâu thẳm trong lòng. Quặn đau.

* * *

Ta vẫn an phận thủ thường làm công việc mọi ngày của mình.
Hằng ngày giặt y phục cho hắn, từng vạt áo, nếp quần, ta đều nâng niu, dùng bàn ủi phẳng phiu lại. Ta lấy những thứ xung quanh hắn làm thú vui cho riêng mình.
Năm nay, ta đã bước sang tuổi hai tư. Cẩm Phượng mang thai đứa con đầu lòng của hắn. Mẫu thân, phụ thân hắn vui mừng trông thấy, Lục gia bình thường tấp nập, nay lại càng ồn ào hơn. Mà hắn, cũng đang ngập tràn trong hạnh phúc.
Ta lấy hạnh phúc của hắn làm hạnh phúc cho riêng mình. Từ sau chuyện giữa ta và Cẩm Phượng, mẫu thân hắn đã dè chừng ta nay còn khó chịu gấp bội, lần nào cũng theo sát nàng, chăm lo cho nàng không hề rời bước. Mà ta, chỉ muốn an ổn làm công việc của mình.
Hôm ấy, tiết trời chuyển sang đông, từng hạt mưa bụi cứa rát vào mặt. Ta tĩnh lặng, xòe tay ra, hứng từng hạt mưa nghịch ngợm. Đâu đó vang lên giọng nói của Cẩm Phượng. "Yên Vũ muội muội."
Ta quay đầu lại, nhìn nàng, bụng nàng đang lộ ra rõ rệt, thân thể vì được tẩm bổ kỹ quá nên giờ tròn quay, giống hệt một chú heo sữa.
"Phu nhân, người có gì sai bảo nô tỳ?" Ta lễ phép trả lời.
Nàng cười, nói: "Muội có thể hay không rời khỏi Lục gia?"
Ta nghe xong, liền lắc đầu. Cẩm Phượng không vì thế mà nản lòng, tiếp tục uyển chuyển nói: "Muội biết vì sao chàng giữ muội bên người không?"
Ta tiếp tục lắc đầu. "Vì đôi mắt của muội thực giống với Tử Yên cô nương."
Ta ngước nhìn nàng, mỉm cười. "Chàng vẫn luôn nhớ đến Tử Yên, muội chỉ là kẻ thay thế, sủng vật của chàng, chẳng lẽ muội không biết sao?" Ta biết. Tử Yên là kỹ danh nổi tiếng của kinh thành. Mà tên ta. Lại là Yên Vũ. Yên trong Tử Yên.
Ta vẫn cười, toan bước đi thì bị Cẩm Phượng kéo lại.
"Tiện nhân, bổn phu nhân đã cho ngươi đường sống, ngươi lại không biết lui, xem ra hôm nay ta phải tuyệt tình rồi." Nàng cười lạnh, lấy ra một thanh chủy thủ, dùng sức đâm vào người ta. Ta theo phản xạ né ra, nhưng rốt cục cũng bị lưỡi dao xẹt qua má, đau buốt. Tay ta lúng túng, vốn định đưa lên che mặt, nhưng loạng choạng, bất giác khiến Cẩm Phượng thét lên. "A───"
Đại phu chẩn mạch cho Cẩm Phượng, nhíu mày lắc đầu. "Ai.. Phu nhân tướng mệnh cao số, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng còn tiểu oa nhi trong bụng thì..." Đại phu vừa nói xong, mẫu thân hắn bất chợt kêu lên, dùng sức cầm roi quật tới tấp vào người ta.
"Đồ súc sinh, đồ tiện nhân, ngươi chết đi, chết đi."
Ta vẫn mím chặt môi, mặc cho vết thương trên má đang rỉ máu, bình thản nhìn Cẩm Phượng yếu ớt ở trên giường. "Con ta.... Các ngươi trả con cho ta... Ta không muốn sống. Không muốn sống nữa."
Nàng quằn quại, tóc mây đen nhánh xõa trên vai, khóc lóc túm vạt áo hắn. Hắn lạnh lùng nhìn ta, rồi bảo mẫu thân dừng tay, nói: "Yên Vũ, từ nay, Lục gia không chứa chấp ngươi."
Ta run rẩy khóe môi, không ngừng van xin hắn. "Kỳ ca ca. Đừng đuổi muội, huynh đánh muội, đánh muội đi. Xin đừng đuổi muội... Xin huynh...."
Mặc cho ta cầu lụy, mặc cho ta khàn giọng hét, hắn vẫn thản nhiên sai người lôi ta ra ngoài. Cái lạnh của ngày chí đông, thấm lên từng tấc da. Ta ngơ ngẩn đứng ngoài Lục phủ. Một thân áo mỏng manh, bị mưa bụi quấn vào, thấm đẫm cái lạnh. Trong tim ta, còn giá lạnh hơn.
Tại sao? Rõ ràng người bị hại là ta? "Yên Vũ, Kỳ ca ca sẽ bảo vệ muội." Lời hứa bảy năm về trước, hắn đã quên. Trước kia, trong lòng hắn có Tử Yên. Giờ đây, trong tim hắn có Cẩm Phượng.
Ta đã sai. Sai thật rồi. Chỉ vì ta nghĩ. Ở bên hắn, lấy hạnh phúc của hắn làm niềm vui cho mình, an an ổn ổn, ngày qua ngày cùng hắn chia sẻ. Là đã quá viên mãn, quá hạnh phúc.
Kỳ thực, giờ ta mới biết. Ta chính là ngốc tử.

* * *

Ta từ trên cao, nhìn xuống. Thân thể nữ tử đó đã cứng lại tự lúc nào, làn da trắng bợt tím xanh, ngũ quan thanh mảnh, đôi mày dài lạnh lùng quét ngang, đôi môi đỏ mọng thường ngày giờ thâm tím, nhợt nhạt. Kia, đôi mắt từng hạnh phúc rạng ngời, tròng mắt vẫn viền đen xen màu hổ phách, vẫn thản nhiên nhìn về phía chân trời.
Ta lần theo hướng gió, đi vào Lục gia. Cẩm Phượng dùng đôi mắt vô hồn nhìn xung quanh, miệng không ngừng lẩm bẩm. "Không.... Đừng tới... Đừng lại đây... Chính ngươi bức ta... chính ngươi muốn cướp chàng ra khỏi tay ta... chính ngươi... chính ngươi..."
Nàng quằn quại trên giường, la hét, vò tai bứt tóc, tự cào rách mặt mình, khiến chúng nô tỳ hoảng sợ xông tới can ngăn.
Ta nhìn nàng, mỉm cười. Ta chưa từng tranh thứ gì của nàng. Ta vẫn luôn mong nàng hạnh phúc cùng hắn. Bước chân ta lại theo gió bay đi.
Hắn vẫn ngồi trong thư phòng, trong lòng ôm một nữ tử. Nữ tử kia nhìn thế nào cũng biết rằng đã mất đi sự sống. Thế mà hắn vẫn ôm, hắn thực ngốc, vẫn ngốc như ngày nào. Nhưng vẫn làm ta đau đớn như ngày nào.
"Ngốc tử. Đã làm muội chịu oan. Ca ca nói sẽ bảo vệ muội. Giờ ca ca biết lỗi rồi. Muội đừng giận nữa. Cười một cái xem nào. Muội cười lên... nhìn rất đẹp."
Chưa bao giờ ta thấy hắn ngọt ngào với nữ nhân. Xem ra, nữ tử mà hắn ôm, kỳ thực rất quan trọng đối với hắn. Hắn làm ta ghen. Mà trong tay hắn, vẫn nắm chặt tờ giấy Tuyên năm nào. Khi ấy, một ngốc tử bắt đầu học chữ, đôi tay cứng ngắc cố gắng nắn nót viết thành câu gọn lỏn.
"Kỳ Vũ."
Ta mỉm cười. Cuối cùng, hắn cũng đã hiểu trái tim ta.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip