Hoan Xuyen Thu Chi Phao Hoi Nam Xung Chuong 1 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Siêu cấp học bá

"Mộ Thần lần này lại đứng đầu, xem ra học bổng quốc gia lần này lại phải đưa cho thằng đó." Trong thư viện, một học sinh hơi chút ghen tị nói.

"Tao nghe nói mấy ngày trước nó đạt được giải nhất trong cuộc thi toán toàn quốc."

"Tính cái gì, lúc trước sinh viên các ngành thi đấu, thằng đó lại đạt được giải nhất kìa."

"Tao nghe nói nó tinh thông về điện tử, cũng đạt được giải thưởng, tiền thưởng rất kinh người."

"Nghe nói, nó còn tự mình phát minh ra nhiều thứ nữa cơ."

"Sao lại có thiên tài như vậy trời."

"Có gì đặc biệt hơn người chứ, chỉ là một con mọt sách mà thôi. Tao xem, đưa cho nó một trái trứng gà, sợ là nó cũng không biết lột vỏ như thế nào ấy. Người như thế chỉ có đi thi vài cuộc thi mà thôi. Ra ngoài xã hội, nó còn có thể lợi hại hơn được nữa sao?"

"Tao lại không nghĩ như vậy, tao nghe nói, tên này còn biết nấu cơm, hơn nữa, tay nghề cũng không tệ."

"Không thể nào! Thằng đó còn biết nấu cơm? Nó chẳng lẽ không phải là dùng tất cả thời gian vào việc học sao?"

"Không có. Tao nghe bạn bè của Mộ Thần nói, tên đó rất thích đọc tiểu thuyết, còn tốn không ít thời gian vào việc đó."

"Tốn nhiều thời gian đọc tiểu thuyết như vậy mà thành tích vẫn tốt thế kia, thật sự là khó tưởng tượng nổi."

"Sao lại có thiên tài như vậy hả trời! Người như thế nên bị thiên lôi đánh ra bã mới đúng!"

"Đúng vậy, đúng vậy, người như thế ở lại trên thế giới này sẽ ảnh hưởng đến sự hài hoà của xã hội. Nên có một đạo sấm sét để cho tên đó biến mất đi!"

... ...

Mộ Thần nằm ở trên giường, yên lặng nhìn trần nhà, trước một khắc, hắn còn đang ở trong ký túc xá tập trung tinh thần đọc một quyển tiểu thuyết, sau một khắc, hắn lại bị một đạo sấm sét đưa đến nơi này.

Trong đầu nhiều thêm một đoạn ký ức, nói cho Mộ Thần biết, hắn, đã xuyên qua.

Có cái gọi là, họa từ trên trời rơi xuống! Mộ Thần sống chết không rõ, mình không biết đã đắc tội vị thần tiên nào mà bị đưa đến nơi đây.

"Thiếu gia, thiếu gia, ngài tỉnh rồi sao?" Một gã sai vặt đi tới hỏi.

"Đi ra ngoài, để ta yên lặng một chút."

"Thiếu gia, hôm nay ở đấu thú tràng có một con Tam Nhãn Lang Vương xuất chiến, ngài nhanh chân đến xem đi."

"Đi ra ngoài!" Mộ Thần lạnh lùng quát một tiếng.

Tề Tứ quan sát Mộ Thần vài lần mới xám xịt đi ra ngoài.

"... ..."

"Không ngờ ngay cả Tề Tứ cũng bị đá ra ngoài, bình thường thiếu gia coi trọng hắn nhất mà."

"Xem ra lần này thiếu gia đã bị Trang Du thiếu gia chọc giận rồi, ngay cả đấu thú tràng yêu thích cũng không đi."

"Thiếu gia lần đầu dụng tâm đối với một người như vậy, kết quả lại bị cự tuyệt không lưu tình chút nào, thật sự rất đáng thương."

"Ta nói nha, thiên hạ nơi nào mà không có hoa, mà vị Trang Du thiếu gia kia giống như rất khó làm hắn vừa lòng vậy, thiếu gia tốt nhất vẫn nên buông tha hắn thì hơn."

"Trang Du không phải là diện mạo xinh đẹp một chút thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người!"

... ...

Mộ Thần hít nhẹ một hơi, đem những chuyện mà hai hạ nhân nói, một chữ không xót nghe vào tai.

Sau khi xuyên qua đây, Mộ Thần dung hợp linh hồn lực của nguyên chủ, nhĩ lực lập tức tăng lên vài phần, thế cho nên chuyện hai gã sai vặt nói hắn nghe được rõ ràng.

Mộ Thần nhẹ đỡ trán, có chút bi thương phát hiện, hắn không chỉ xuyên qua, còn xuyên vào trong quyển tiểu thuyết hắn đang xem.

Quyển tiểu thuyết này kể về chuyện một tiểu thụ Bạch Liên Hoa quật khởi, tiểu thụ Bạch Liên Hoa xuất thân bình thường, tướng mạo xuất chúng, thiên chân thiện lương, hấp dẫn một đám nam nhân vì hắn vượt núi lửa, xuống biển sâu.

Những nam nhân bị hắn hấp dẫn có hai loại: điều kiện ưu tú thì được thu về hậu cung, điều kiện không đủ ưu tú thì trở thành pháo hôi.

Phi thường bất hạnh, Mộ Thần hiện tại xuyên tới một người, người này trong nguyên tác là một người không học vấn, không nghề nghiệp, tham hoa háo sắc, không biết tiến thủ, chỉ biết dựa vào ơn đức của tổ tiên mà làm một tên nhị thế tổ, người như thế, không phải là pháo hôi thì quả thực nên xin lỗi các độc giả!

Chương 2: Đồ bị trả lại

“Thiếu gia.” Tề Tứ ngoan ngoãn đi đến, gọi một tiếng.

Mộ Thần híp mắt, ánh mắt không tốt liếc nhìn Tề Tứ, không kiên nhẫn nói: “Không phải ta đã nói là ngươi không được làm phiền ta sao?“

Mộ Thần cúi đầu xuống, dựa theo trong nguyên tác thì mẫu thân của Mộ Thần chết sớm, phụ thân Mộ Viễn Phong là một vị luyện đan sư, thường xuyên bế quan luyện đan, tuy yêu thương Mộ Thần, nhưng thời gian Mộ Viễn Phong có thể chiếu cố Mộ Thần rất ít. Mỗi lần nguyên chủ gây hoạ, cuối cùng Mộ Viễn Phong sẽ đi ra thu thập cục diện rối rắm cho nguyên chủ.

Tề Tứ lộ ra biểu tình xấu hổ, thật cẩn thận nói: “Lời thiếu gia nói, nô tài đương nhiên nhớ rõ, chỉ là, Trang Du thiếu gia đến đây ạ.“

Mộ Thần híp mắt quan sát Tề Tứ, hỏi: “Hắn ta đến? Hắn đến làm gì?“

Mộ Thần híp mắt, tuy rằng Tề Tứ biểu hiện rất cung kính, nhưng Mộ Thần lại biết người này đối với mình cũng không như mặt ngoài, bởi vì người này là gián điệp do đại bá Mộ Viễn Hàng giấu bên người Mộ Thần.

Theo ký ức, khi Mộ Thần còn bé, vẫn còn rất ngoan ngoãn, thiên phú luyện đan cũng không tồi, nhưng từ khi hắn bắt đầu hiểu chuyện, tên Tề Tứ này liền giấu diếm mang về đủ loại đồ chơi cho Mộ Thần, Mộ Thần dù sao lúc đó tuổi còn nhỏ, suy nghĩ không chín chắn, rất nhanh liền trầm mê chơi bời, cứ thế hoang phí rất nhiều thời gian.

Mộ Thần đối với Mộ Viễn Phong có chút kính sợ, mà Mộ Viễn Hàng lại nguyện ý yểm trợ Mộ Thần, bởi vậy, sinh hoạt phóng túng của Mộ Thần quả thật như cá gặp nước.

Mộ Viễn Phong tuy rằng phát hiện Mộ Thần có chút mê muội mất ý chí, nhưng sau khi quản giáo vài lần mà Mộ Thần vẫn như trước thì dần dà cũng chỉ có thể mặc kệ.

Tề Tứ liếc mắt nhìn Mộ Thần một cái rồi nhanh chóng cúi đầu nói: “Trang Du thiếu gia tới trả lại Bích Thuỷ Kiếm, hắn nói không có công không nhận lộc.“

“Hắn đâu rồi?” Mộ Thần hỏi.

“Đã đi rồi ạ.” Tề Tứ trả lời.

“Vậy kiếm đâu?” Mộ Thần hỏi.

Mộ Thần trong lòng tặng cho cái xem thường, dựa theo trong truyện đặt ra, Trang Du là một người không ăn khói lửa nhân gian, một mỹ nam tử phẩm hạnh cao quý, không có đạo lý sẽ thu đồ vật của nhị thế tổ Mộ Thần này.

Mộ Thần đối với chuyện này cười nhạt, phải biết là, bản thân Trang Du thiên phú có hạn, có thể thuận lợi đủ đường đó là bởi vì có một đám hộ hoa sứ giả có thể vì hắn liều lĩnh hết thảy. Người này tuy rằng không thu Bích Thuỷ Kiếm của Mộ Thần, nhưng đồ vật của những người khác, hắn thế mà thu không ít.

Mộ Thần cảm thấy Trang Du không thu lễ vật của Mộ Thần, thứ nhất, đó là già mồm cãi láo, thứ hai, đó là chướng mắt. Mộ Thần vì mua thanh Bích Thuỷ Kiếm này đã tốn năm trăm nguyên thạch, nhưng trên thực tế là Mộ Thần bị lừa, thanh kiếm này nhiều nhất chỉ đáng giá năm mươi nguyên thạch.

Mộ Thần cảm thấy nếu trực tiếp lấy năm trăm nguyên thạch đưa cho Trang Du, có lẽ Trang Du sẽ dễ dàng nhận lấy hơn.

Tề Tứ đáy lòng run lên, đưa mắt nhìn Mộ Thần một cái rồi do dự nói: “…Ở chỗ nô tài ạ.“

Tính cách “Mộ Thần” hơi bất thường, đồ vật đã đưa ra, ném đi cũng không lấy về, cho nên Tề Tứ liền tự chủ đem giấu thanh kiếm kia đi, nghĩ là Trang Du không thu, Mộ Thần sợ mất mặt cũng không đề cập tới, hắn sẽ có thể đem đi bán.

“Ở chỗ ngươi? Ngươi muốn làm gì? Muốn chiếm làm của riêng sao?” Ngữ khí Mộ Thần có chút không tốt.

Tề Tứ ngay lập tức quỳ xuống, run run nói: “Thiếu gia, nô tài làm sao dám, nô tài là sợ ngài nhìn thấy thanh kiếm kia lòng sẽ khó chịu.“

Mộ Thần nhẹ xùy một tiếng, “Khó chịu? Ta sao phải khó chịu? Đem thanh kiếm kia lại đây!“

Tề Tứ liền vâng dạ gật đầu rồi rời đi.

Mộ Thần hít sâu một hơi, dựa theo nguyên văn, Mộ Thần sẽ bởi vì Trang Du trả lại thanh Bích Thuỷ Kiếm mà giận dữ, rồi cãi nhau với hộ hoa sứ giả của Trang Du là nhị thế tổ Trần Mạc Nhiên, hai người bắt đầu sống mái với nhau. Sau đó Mộ Thần và Trần Mạc Nhiên đều bị thương không nhẹ, mà phụ thân hắn cũng bởi vì vậy còn xảy ra hiềm khích với Trần gia.

Chương 3: Quyết định trả lại

Một thanh kiếm đẹp đẽ được Mộ Thần cầm trong tay, Mộ Thần đầy kích động vuốt ve bảo thạch trên thân kiếm.

Mỗi một khối bảo thạch trên Bích Thuỷ Kiếm đều có phẩm chất rất tốt. Nếu hắn mang được thứ này về địa cầu thì hắn liền phát tài rồi.

“Thiếu gia, ngài tính xử lý thanh kiếm này như thế nào?” Tề Tứ tò mò hỏi.

“Còn xử lý như thế nào nữa, đem trả lại cho cửa hàng thôi!” Mộ Thần thản nhiên nói.

Tề Tứ nhíu mày, kinh ngạc hỏi: “Trả lại?“

Mộ Thần gật đầu.

Phải biết là, vì thanh kiếm này mà nguyên chủ đã táng gia bại sản. Mộ Thần cũng không muốn mới vừa xuyên qua liền biến thành người nghèo. Hắn có giữ lại biên lai của thanh kiếm này, có thể đem trả lại trong vòng 15 ngày, còn có thể lấy lại chín phần nguyên thạch. Nếu vẫn giữ thanh kiếm này thì thật không xong.

“Không phải là ngài muốn đưa thanh kiếm kia cho Trang Du thiếu gia sao?” Tề Tứ không hiểu.

Mộ Thần gật đầu nói: “Đúng vậy, nhưng không phải là hắn không thu sao?“

“Thiếu gia, ngài đừng nản chí, chỉ cần ngài thành tâm thành ý đưa thanh kiếm này cho Trang Du thiếu gia, nô tài tin tưởng hắn nhất định sẽ tiếp thu tâm ý của ngài!” Tề Tứ khuyên nhủ.

Mộ Thần âm thầm liếc mắt xem thường, thầm nghĩ, hắn cần gì mà phải cố sống cố chết đi cầu một tên sẽ gián tiếp hại chết hắn nhận lễ vật?! Bộ hắn thừa tiền quá nên điên chắc? Huống chi Trang Du cũng không hợp khẩu vị của hắn.

Mộ Thần không cho là đúng, “Nơi nào mà không có hoa, không phải là diện mạo Trang Du xinh đẹp một chút thôi sao, nhưng mà cũng chỉ có vậy, nhiều thời gian và tinh lực phí phạm trên người hắn như thế, ta có thể chơi đùa thêm mấy người rồi.“

Mộ Thần bĩu môi thầm nghĩ, dựa theo ký ức, Mộ Thần trước khi gặp được Trang Du thì cũng là một hoa hoa công tử thích trêu hoa ghẹo nguyệt, chỉ là sau khi gặp Trang Du thì liền trở nên thanh tâm quả dục.

Tề Tứ nhìn Mộ Thần, sắc mặt không khỏi có chút cổ quái.

“Nhưng mà không phải trước đây thiếu gia đã từng nói, sông có ba ngàn dòng cũng chỉ múc một gáo, ngài chỉ nhận định một mình Trang Du thiếu gia thôi sao?” Tề Tứ hỏi.

Mộ Thần lạnh lùng nhìn Tề Tứ, Tề Tứ bị Mộ Thần nhìn liền nao nao trong lòng: “Thiếu gia, ngài làm sao vậy?“

“Không sao cả, chỉ là ngươi không cảm thấy ngươi nói rất nhiều sao? Ta muốn làm gì, cần giải thích với một hạ nhân như ngươi? Ngươi là thứ gì, dám quản cả ta?!” Mộ Thần hừ lạnh một tiếng.

Khuôn mặt Tề Tứ tràn đầy xấu hổ: “Thực xin lỗi thiếu gia, là nô tài không theo qui củ.“

Trong con ngươi Tề Tứ hiện lên một tia cừu hận, Mộ Thần không có bỏ qua một màn này. Dựa theo ký ức, nguyên chủ đối với Tề Tứ cũng coi như hào phóng, có đồ vật cũng không thiếu người này, chỉ là người này, chân ngoài dài hơn chân trong còn chưa tính, còn nghĩ nguyên chủ là tên ngốc, quả thật là đáng chết.

Mộ Thần lạnh lùng liếc mắt nhìn Tề Tứ, “Đi ra ngoài đi, chỗ này của ta không cần ngươi hầu hạ nữa.“

Sắc mặt Tề Tứ đổi đổi, lui ra ngoài.

Mộ Thần nhìn bóng dáng Tề Tứ, trong mắt hiện lên vài phần sát khí, biết đối phương không có ý tốt, Mộ Thần hận không thể nhanh chóng giải quyết người này.

Nhưng hắn vừa mới đến, nếu vội vã đuổi tâm phúc đi thì như vậy sẽ khó tránh làm cho người khác nhìn ra manh mối. Mộ Thần quyết định tạm thời nhịn một chút.

“Tề Tứ, lại bị thiếu gia đuổi ra ngoài hả?” Triệu Nhị nhìn Tề Tứ, trên mặt xuất hiện vài phần biểu tình vui sướng khi có người gặp hoạ.

Tề Tứ cắn chặt răng, hắn mặc dù là người của Mộ Viễn Hàng, nhưng mặt ngoài đối tượng nguyện trung thành là Mộ Thần, hiện giờ thái độ của Mộ Thần lãnh đạm đối với hắn như vậy, thái độ của hạ nhân khác cũng khinh thị hơn vài phần đối với hắn.

“Tâm tình của thiếu gia không tốt lắm.” Tề Tứ nói.

Triệu Nhị cười lạnh, “Thiếu gia đã kêu người tìm Nhâm Tam về.“

Sắc mặt của Tề Tứ biến đổi, Nhâm Tam là người mà mẫu thân Mộ Thần lưu lại cho Mộ Thần, lúc trước vẫn luôn chiếu cố Mộ Thần, nhưng làm người chất phát khô khan, Mộ Thần rất không thích, lúc trước đã bị Mộ Thần đuổi đi, hiện nay lại gọi về, xem ra Mộ Thần đã thật sự thay đổi.

“Tề Tứ, ngươi rốt cuộc đã làm chuyện gì?” Triệu Nhị hỏi Tề Tứ.

Tề Tứ xấu hổ nói: “Ta cái gì cũng không làm..“

Trong khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn chơi bời cùng Mộ Thần, cũng tận tình lấy lòng Mộ Thần, Mộ Thần vẫn rất vừa lòng về hắn, chuyện duy nhất không vừa lòng, có khả năng chính là không theo đuổi được Trang Du.

Tề Tứ cắn môi, nếu hắn mất đi tín nhiệm của Mộ Thần, như vậy đối với Mộ Viễn Hàng mà nói, hắn cũng mất đi giá trị.

Chương 4: Trả kiếm

“Thiếu gia.” Nhâm Tam bước vào cửa, cung kính gọi.

“Ngươi đã đến rồi. Nếu đến rồi thì theo ta ra ngoài một chuyến.” Mộ Thần phiêu mắt nhìn Nhâm Tam một cái, thản nhiên nói.

“Vâng, thiếu gia.” Nhâm Tam rõ ràng lưu loát trả lời.

Mộ Thần đánh giá Nhâm Tam vài lần, Nhâm Tam tướng mạo bình thường, làm người có chút chất phát, nhưng mà rất nghe lời, thực lực cũng coi như không tồi.

Tề Tứ thấy Mộ Thần cùng Nhâm Tam đi ra, lập tức tiến lên đón, Mộ Thần thấy Tề Tứ, trong mắt liền hiện lên một tia chán ghét.

“Thiếu gia, ngài đi đâu vậy?” Tề Tứ đuổi theo hỏi.

“Sao? Ta đi đâu còn cần phải báo cáo cho ngươi à?” Mộ Thần không kiên nhẫn nói.

Sắc mặt Tề Tứ hơi đổi, cúi đầu nói: “Nô tài chỉ là lo lắng cho an toàn của thiếu gia.“

Mộ Thần buồn cười hỏi Tề Tứ: “Lo lắng cho an toàn của ta? Nếu ta gặp được nguy hiểm thì ngươi giúp được cái gì?“

Dựa theo ký ức của nguyên chủ, trước kia nguyên chủ cùng người khác đánh nhau, Tề Tứ chỉ biết quơ quơ mấy chiêu, sau đó liền trốn qua một bên xem náo nhiệt, cũng mệt nguyên chủ thần kinh đủ thô, mới luôn không phát hiện.

Nhâm Tam thản nhiên phiêu mắt nhìn Tề Tứ, đi theo Mộ Thần ra ngoài.

Vài hạ nhân thấy một màn này, ánh mắt nhìn Tề Tứ, hoặc trào phúng, hoặc thương hại, hoặc vui sướng khi người gặp hoạ.

Nhâm Tam hỏi Mộ Thần: “Thiếu gia, bây giờ chúng ta đi đâu ạ?“

“Đi tới cửa hàng binh khí của Hồ gia, trả lại thanh kiếm này.” Mộ Thần trả lời.

Nhâm Tam không khỏi có chút ngoài ý muốn nhìn Mộ Thần, “Trả lại? Chuyện này thật sự không giống phong cách của thiếu gia ngài!“

Mộ Thần không để bụng cười cười, nói: “Bởi vì nghèo mà!” Người nghèo chí ngắn a!

“Mộ thiếu gia, ngài đã tới, không biết ngài cần gì?” Chưởng quầy cửa hàng binh khí Hồ gia nhìn thấy Mộ Thần, lập tức tiến lên đón.

Mộ Thần lấy Bích Thuỷ Kiếm ra, đưa cho chưởng quầy, “Ta tới để trả lại thanh kiếm này.“

Sắc mặt Chưởng quầy biến đổi, hỏi: “Sao vậy Mộ thiếu gia, ngài không hài lòng với thanh kiếm này sao?“

Mộ Thần cười nói: “Đưa ra ngoài không được, cho nên tính trả lại.“

“Mộ thiếu gia, ngài cần phải suy nghĩ rõ ràng, phẩm chất của thanh kiếm này chính là trăm dặm mới tìm được một, trả lại thanh này, còn phải bị khấu trừ nguyên thạch, lần tới nếu muốn mua, sẽ không chỉ có giá như lần trước đâu.” Chưởng quầy nhắc nhở Mộ Thần.

Mộ Thần cười cười, “Vẫn nên trả lại đi, lúc trước ta cảm thấy thanh kiếm này không tồi, hiện tại không biết vì sao, lại cảm thấy nó không quá thuận mắt.“

Chưởng quầy xấu hổ cười, “Vậy được rồi.“

“Ơ, đây không phải là Mộ Thần Mộ thiếu sao?” Trần Mạc Nhiên phe phẩy cây quạt đi tới, bên cạnh còn có Trang Du đi theo.

Mộ Thần nheo mắt lại, dựa theo nguyên văn, Mộ Thần sẽ bởi vì Trang Du trả lại kiếm mà giận dữ, cùng hộ hoa sứ giả là nhị thế tổ Trần Mạc Nhiên sống mái với nhau, không nghĩ tới, hắn không chủ động đi tìm hai người kia, lại vẫn cùng hai người kia gặp gỡ.

“Là Trần thiếu à.” Mộ Thần thản nhiên nói.

Trang Du nhìn thấy Mộ Thần, trong mắt hiện lên một tia thản nhiên chán ghét, thân hình hướng về phía sau Trần Mạc Hiên né tránh.

Mộ Thần nhìn thấy thần sắc hiện lên trong mắt Trang Du, trong lòng âm thầm cười lạnh.

Trang Du người này, cùng lúc hưởng thụ mọi thứ Mộ Thần đối với hắn, cùng lúc lại chán ghét Mộ Thần là nhị thế tổ. Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ!

Trang Du thấy Mộ Thần chuyển đôi mắt đang nhìn hắn dời đi nơi khác, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác khác thường.

“Mộ thiếu, ngươi tới đây làm gì vậy? Lại muốn mua kiếm hả? Không đúng nha! Ta nghe nói gần đây ngươi rất thiếu tiền mà, ngươi còn tiền mua kiếm sao?” Trần Mạc Nhiên có chút xem thường nói.

“Không phải, Mộ thiếu đây là tới trả kiếm.” Chưởng quầy trả lời.

Trần Mạc Nhiên nở nụ cười, “Không thể nào, Mộ thiếu, ngươi đã nghèo đến mức này rồi hả, tới mức chuẩn bị đập nồi, bán sắt luôn rồi sao?“

“Đúng vậy! Ta đã nghèo đến nước này, Trần thiếu, ngươi có phải là đang nghĩ tới giúp ta một chút đúng không?” Mộ Thần thản nhiên nói.

Chương 5: Ngươi không thể trả

Trần Mạc Nhiên nhìn thanh kiếm trên quầy, đôi mắt lập tức co rụt lại.

“Mộ Thần, ngươi muốn trả thanh kiếm này?” Trần Mạc Nhiên chỉ vào thanh kiếm trên quầy, tức đến khó thở trừng mắt nhìn Mộ Thần.

Mộ Thần thản nhiên gật đầu nói: “Đúng vậy!“

“Ngươi sao có thể làm như vậy?” Trần Mạc Nhiên dùng vẻ mặt ngươi quả thực tội ác tày trời nhìn Mộ Thần.

Mộ Thần bĩu môi, âm thầm nghĩ: Ta trả lại đồ của mình, liên quan gì đến ngươi? Làm gì mà lại dùng biểu tình như vậy.

“Đồ của ta, trả lại thì làm sao?” Mộ Thần thản nhiên hỏi.

“Đây là đồ ngươi đã đưa cho Trang Du.” Trần Mạc Nhiên hung tợn nói.

Mộ Thần gật đầu nói: “Không phải là Trang Du không cần nó nữa sao? Trang Du không cần thì ta trả lại, đây không phải là chuyện rất bình thường sao?“

Trần Mạc Nhiên gắt gao trừng Mộ Thần, “Ngươi thật quá đáng!“

Mộ Thần bất đắc dĩ xem thường, hắn thật sự không rõ, hắn rốt cuộc đã làm gì quá đáng?

Trang Du kéo ống tay áo Trần Mạc Nhiên, nhẹ giọng nói: “Được rồi, Mạc Nhiên, ngươi đừng như vậy, thanh kiếm này là đồ của Mộ Thần, hắn muốn xử lý như thế nào đều là hắn tự chọn.“

Mộ Thần thản nhiên đánh giá Trang Du, làn da Trang Du trắng như tuyết, đôi mắt linh động, cả người nhìn thanh lệ bức người… Thực đáng tiếc, đó không phải là loại Mộ Thần thích.

Mộ Thần kiếp trước cũng thích nam nhân, nhưng hắn lại thích loại nam nhân cao lớn đẹp trai oai hùng, mà Trang Du như vậy lại chính là loại hắn ghét nhất, bởi vì loại nam nhân mà hắn thích lại thường thích loại như Trang Du.

Trần Mạc Nhiên khó chịu nhìn Mộ Thần, “Mộ Thần, thức thời thì ngươi liền đánh mất ý nghĩ trả kiếm lại đi, cái này là lễ vật ngươi đã đưa cho Trang Du, ngươi làm sao có thể nói trả liền trả!“

Mộ Thần ôm hai tay nhìn Trần Mạc Nhiên, trong mắt hiện lên một phần sát khí, thanh kiếm này là của hắn, không có một chút quan hệ nào với Trần Mạc Nhiên này, não người này bị úng nước hay sao mà cứ phải chạy đến xen vào việc của người khác vậy? Mộ Thần hắn tột cùng là đã làm chuyện gì quá đáng, mới để cho Trần Mạc Nhiên hận thù nhìn hắn như vậy?

“Chưởng quầy, bốn trăm năm mươi nguyên thạch!” Mộ Thần lạnh lùng nhìn chưởng quầy.

Chưởng quầy nhìn nhìn Trần Mạc Nhiên, lại nhìn nhìn Mộ Thần, có chút do dự hỏi: “Mộ Thần thiếu gia, ngài thật sự đã nghĩ kỹ?“

Mộ Thần gật đầu, “Đã nghĩ kỹ.“

Chưởng quầy thở dài trong lòng, có chút không muốn, lấy ra bốn trăm năm mươi khối nguyên thạch giao cho Mộ Thần, Mộ Thần không thể chờ thêm nữa, lập tức thu nguyên thạch vào trong nhẫn không gian.

Trang Du đứng phía sau Trần Mạc Nhiên nhìn một màn này, ánh mắt có chút phức tạp.

Đôi mắt Mộ Thần thản nhiên đảo qua Trang Du, đôi mắt Trang Du tràn đầy không hiểu và oai oán, Mộ Thần bị ánh mắt kia nhìn làm cho đáy lòng sợ hãi.

“Mộ Thần, ta muốn quyết đấu với ngươi!” Trần Mạc Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói với Mộ Thần.

Mộ Thần hơi hơi híp mắt, nguyên văn, Mộ Thần bởi vì Trang Du trả lại thanh kiếm mà giận dữ đánh nhau với Trần Mạc Nhiên. Hiện giờ hắn không chủ động tìm đánh, Trần Mạc Nhiên lại chủ động tìm tới.

“Không rảnh!” Mộ Thần không nghĩ ngợi liền nói.

Nguyên văn, Trần Mạc Nhiên và nguyên chủ đánh lưỡng bại câu thương, hắn chỉ vừa mới xuyên qua, tính phối hợp của thân thể còn chưa tốt, nếu đánh nhau cùng Trần Mạc Nhiên thì chắc chắn sẽ thua. Hắn cũng không muốn vừa mới xuyên qua liền bị một thân thương tích.

Trần Mạc Nhiên cười nhạo một tiếng, “Ngươi là cái đồ nhát gan, đồ nhu nhược.“

Trang Du kéo kéo tay áo Trần Mạc Nhiên, “Mạc Nhiên, ngươi đừng nói nữa.“

Mộ Thần quét mắt nhìn Trần Mạc Nhiên, đang muốn rời đi.

“Mộ thiếu.” Trang Du mở miệng gọi lại Mộ Thần đang chuẩn bị đi.

Mộ Thần xoay người nhìn Trang Du, hỏi: “Có chuyện gì sao?“

Trang Du nhìn Mộ Thần, trong mắt hiện lên vài phần xin lỗi, “Thực xin lỗi, Mộ thiếu, nhưng có một số việc không thể cưỡng cầu.“

Mộ Thần cười nói: “Ta hiểu.“

Mộ Thần mang theo Nhâm Tam rời đi, Nhâm Tam nhìn Mộ Thần, hơi suy nghĩ sâu xa.

Trần Mạc Nhiên nhìn bóng dáng Mộ Thần, trong lòng tràn đầy khinh thường, Trần Mạc Nhiên âm thầm nghĩ, vài ngày không gặp, tên Mộ Thần này càng ngày càng ghê tởm.

Chương 6: Nội loạn giặc ngoài

Trang Du nhìn bóng dáng không chút nào lưu luyến của Mộ Thần, đôi mắt hiện lên vài phần khác thường.

Trần Mạc Nhiên nhìn thấy vẻ mặt này của Trang Du, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ phẫn nộ.

“A Du, ngươi làm sao vậy?” Trần Mạc Nhiên nắm tay Trang Du hỏi.

Trang Du thản nhiên cười nói: “Không có gì, ta chỉ là cảm thấy hình như thái độ của Mộ Thần đối với ta đã thay đổi, có lẽ về sau hắn sẽ không tiếp tục dây dưa ta nữa.”

Tâm tình Trang Du có chút phức tạp, hắn vẫn luôn chán ghét Mộ Thần dây dưa, nhưng mà thái độ của Mộ Thần hiện giờ, lại làm cho lòng hắn trống rỗng vô cùng.

Trần Mạc Nhiên khinh thường bĩu môi, nói: “A Du, ngươi còn không biết Mộ Thần sao? Hắn chính là thuốc cao bôi trên da chó, rất khó chơi, ta nghĩ hắn hôm nay chỉ là lạt mềm buộc chặt, muốn có được lực chú ý của ngươi mà thôi.”

Trang Du nhìn thoáng qua Trần Mạc Nhiên, hỏi: “Lạt mềm buộc chặt?”

“Tất nhiên, ta nhận thức người này mười mấy năm rồi, lông mày hắn vừa động, ta liền biết hắn muốn làm gì.” Trần Mạc Nhiên ngạo nghễ nói.

Nghe xong lời Trần Mạc Nhiên nói, trong lòng Trang Du hiện lên vài phần khinh thường, nhìn phương hướng Mộ Thần rời đi, trong mắt lộ ra sự chán ghét.

… …

Mộ Viễn Hàng cau mày nghe thủ hạ báo cáo, “Ngươi nói, Mộ Thần và Trần Mạc Nhiên nổi lên xung đột, nhưng hai người lại không đánh nhau?”

“Vâng.” Người luôn âm thầm quan sát Mộ Thần đáp.

Mộ Viễn Hàng híp mắt nói: “Mộ Thần này đã đổi tính rồi à?!”

“Hình như Tề Tứ bên người Mộ Thần đã bị vứt bỏ rồi.” Người nọ nói.

“Ừ!” Trong lòng Mộ Viễn Hàng hiện lên vài phần phẫn nộ.

Tên phế vật Tề Tư kia, ngay cả Mộ Thần cũng dụ dỗ không nổi, lại để Mộ Thần gọi Nhâm Tam về, hy vọng tên kia không làm ra dấu vết nào để Mộ Thần hoài nghi đến trên đầu hắn.

“Ngươi đi xuống trước đi.” Mộ Viễn Hàng ra lệnh.

Người nọ gật đầu, lặng yên lui ra ngoài.

… …

Mộ Thần vừa mới trở lại sân, liền nghênh đón một vị khách ít đến – Mộ Viễn Hàng.

“Đại bá.” Mộ Thần gọi một tiếng, nguyên chủ có quan hệ không tồi với Mộ Viễn Hàng, Mộ Viễn Hàng rất sủng nguyên chủ.

“Thần nhi, con đã trở lại.” Mộ Viễn Hàng cười nói.

Mộ Thần gật đầu, “Vâng.”

“Gần đây mỗi ngày đều tốt sao?” Mộ Viễn Hàng hỏi.

“Cũng được ạ.” Mộ Thần thản nhiên nói.

“Con là con cháu của Mộ gia ta, Mộ gia là hậu thuẫn kiên cố nhất của con, con muốn làm cái gì thì làm cái đó, Mộ gia nhất định sẽ che chở con, chuyện gì cũng không cần sợ đầu sợ đuôi.” Mộ Viễn Hàng nói.

Mộ Thần ngại ngùng cười, “Con biết rồi.”

Mộ Thần trong lòng cười lạnh, thầm nghĩ hắn hôm nay tránh đi Trần Mạc Nhiên, hẳn là Mộ Viễn Hàng đã biết, ý của Mộ Viễn Hàng là, hắn hẳn là nên đánh một trận với Trần Mạc Nhiên, kết quả lại không đánh, ném đi mặt mũi của Mộ gia.

“Nghe nói con gọi Nhâm Tam về, không phải là con không thích hắn sao?” Mộ Viễn Hàng hỏi.

Mộ Thần nhún vai, tùy tiện nói: “Nhâm Tam này tuy rằng không biết chơi đùa, nhưng mà tốt xấu gì cũng biết đánh nhau, không giống Tề Tứ, mỗi lần đánh nhau đều lui ra phía sau, trông cậy vào một vị thiếu gia như con bảo hộ một tên hạ nhân như hắn sao? Hắn là cái gì vậy!” Nói xong lời cuối cùng, trên mặt Mộ Thần hiện lên vài phần chán ghét.

Tề Tứ vẫn luôn tránh một bên xem tình huống, nghe được lời Mộ Thần nói, sắc mặt Tề Tứ nhất thời trắng bệch.

Chung quanh vài người nhìn như đang bận việc, kì thực đang dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng tình hình, trong lòng không khỏi tính toán nhỏ nhặt.

“Tề Tứ dù sao tuổi cũng còn trẻ, nên nhát gan một chút.” Mộ Viễn Hàng thản nhiên nói.

Mộ Thần hừ lạnh một tiếng, nói: “Nhát gan thì đổi một người lá gan lớn hơn, chẳng lẽ một vị thiếu gia như con còn phải nhân nhượng một tên hạ nhân như hắn sao.”

Mộ Viễn Hàng thấy sắc mặt Mộ Thần không tốt mới cười cười, “Tùy con vậy.”

Chương 7: Hôn ước

Mộ Thần mở cửa, phát hiện trong phòng nhiều thêm một vị khách không mời mà đến.

“Phụ thân.” Mộ Thần cúi đầu, nhẹ giọng gọi một tiếng.

Mộ Viễn Phong đối với Mộ Thần coi như không tồi, nhưng Mộ Thần đối với Mộ Viễn Phong lại luôn kính sợ có thừa, thân cận lại không đủ, thấy Mộ Viễn Phong, liền giống như chuột thấy mèo.

Mộ Viễn Phong quay đầu nhìn Mộ Thần, hỏi: “Nghe nói, con đã điều Tề Tứ đi?”

Mộ Thần gật đầu trả lời: “Vâng ạ!”

“Không phải con luôn rất thích hắn sao?” Mộ Viễn Phong hỏi.

Mộ Thần ngẩng đầu, cẩn thận nhìn Mộ Viễn Phong, “Tên Tề Tứ này quá yếu đuối, mỗi lần con đánh nhau với người khác, hắn đều đứng một bên nhìn, phụ thân, nếu ngài thích Tề Tứ, con sẽ gọi hắn về.”

“Không cần, cái thứ chân ngoài dài hơn chân trong đó, điều đi là tốt.” Mộ Viễn Phong từ chối.

Mộ Thần không biết, Tề Tứ làm những chuyện đó, dấu diếm được Mộ Thần, nhưng lại không dấu diếm được Mộ Viễn Phong.

Mộ Viễn Phong đã sớm bất mãn với Tề Tứ, nhưng mà Mộ Thần lại rất thân cận với Tề Tứ, đối với Mộ Viễn Phong lại rất xa lạ, Mộ Viễn Phong lo lắng tình cảm phụ tử càng ngày càng kém, cũng lo lắng Tề Tứ đi rồi còn có Tề Ngũ, Tề Lục xuất hiện, cho nên mới vẫn luôn không động thủ với Tề Tứ.

Lần này vừa điều Tề Tứ đi, Mộ Viễn Phong liền kêu người đánh gãy chân Tề Tứ.

Mộ Thần gật đầu: “Phụ thân nói đúng.”

Mộ Viễn Phong quay đầu hỏi Mộ Thần: “Nghe nói, con gần đây đang theo đuổi một người tên là Trang Du?”

Mộ Thần xấu hổ cười, “Người theo đuổi Trang Du có rất nhiều, con đã buông tha rồi.”

Mộ Viễn Phong gật đầu đồng ý: “Buông tha cũng tốt, con còn nhỏ, quá trầm mê vào nhi nữ tình trường sẽ không tốt, huống chi, con còn là người đã có hôn ước.”

Đôi mắt Mộ Thần hiện lên một tia ám quang, nguyên văn vị hôn thê của Mộ Thần là một nam nhân, diện mạo xấu xí không chịu được, lần đầu tiên Mộ Thần gặp người ta, thiếu chút nữa đã bị dọa ngất đi.

“Phụ thân, người có hôn ước với con là ai vậy?” Mộ Thần đã biết vẫn hỏi.

“Là một song nhi, tên là Diệp Thạch.” Mộ Viễn Phong trả lời.

Mộ Thần híp mắt, trong thế giới này có ba loại người, nam nhân, nữ nhân và song nhi, song nhi cũng là một loại nam nhân, như Trang Du là song nhi.

“Phụ thân, Diệp Thạch là ai vậy? Hôn ước của con và Diệp Thạch từ đâu định ra vậy?” Mộ Thần tò mò hỏi.

Mộ Viễn Phong khoanh tay nói: “Ông nội của Diệp Thạch và ông nội của con là anh em kết nghĩa, các con từ nhỏ đã được định ra hôn ước, mấy năm nay, ông nội của Diệp Thạch mất, Diệp gia sụp đổ, đã không còn lớn bằng lúc trước nữa.”

Mộ Thần cúi đầu nói: “Như vậy à…” Đúng là Diệp Thạch trong nguyên văn, nếu đã là vị hôn thê của mình, vậy thì phải điều tra thật tốt.

“Phụ thân, ngài có biết tình trạng hiện tại của Diệp Thạch không?” Mộ Thần hỏi.

“Ông nội của Diệp Thạch là Diệp Hách có một đứa con trai tên là Diệp Tầm, Diệp Tầm là một tên bên tai nhuyễn*, có mười mấy thê thiếp, lại sủng thiếp diệt thê, Diệp Thạch mặc dù là con trai trưởng, nhưng sinh mẫu chết sớm, tình cảnh ở Diệp gia rất là gian nan, nhưng mà nghe nói tư chất Diệp Thạch không tồi, đã là nhị tinh võ giả rồi.” Mộ Viễn Phong kể.

*bên tai nhuyễn: này như kiểu bà vợ tối tối nói này nói nọ bên tai rồi đồng ý theo ấy, chả biết edit sao.

Mộ Thần như có điều suy nghĩ, gật đầu,“Là như vậy à.” Diệp Thạch và Mộ Thần bằng tuổi, Mộ Thần từ nhỏ không thiếu tài nguyên, nhưng mà lại rất lười nhác, đến hiện tại thực lực cũng chỉ là thất tinh võ đồ.

Mộ gia cùng định ra hôn ước với Diệp gia, lúc trước là bởi vì có ý cường cường liên hợp, hiện giờ Diệp Hách đã mất, mà thực lực Diệp Tầm lại không mạnh, sản nghiệp của Diệp gia đã bị đoạt không ít, Diệp Thạch lại còn không được coi trọng, giờ thực lực Diệp gia giảm xuống, địa vị của Diệp Thạch cũng nhanh chóng bị giảm xuống theo.

“Ta nghe nói, đoạn thời gian kế tiếp Diệp Thạch sẽ tới đây, đến lúc rồi con lại nhìn thử, nếu như con thật sự không thích thì bỏ cũng được.” Mộ Viễn Phong nói.

Mộ Thần gật đầu, “Vâng.”

Mộ Thần suy nghĩ, Mộ Viễn Phong đúng là một phụ thân biết đau lòng nhi tử, phải biết là, ông nội Mộ Kha rất xem trọng Diệp Thạch, nếu như bỏ hôn sự này, tâm Mộ Kha tất nhiên sẽ tồn tại khúc mắc với Mộ Viễn Phong, Mộ Kha tuy rằng không quản chuyện nhà cửa, nhưng lực ảnh hưởng của hắn đối với gia tộc vẫn rất lớn.

Chương 8: Diệp Thạch

“À, ta nghe nói con đã trả lại Bích Thủy Kiếm kia. Sao vậy? Gần đây thiếu tiền sao?” Mộ Viễn Phong vừa định ra khỏi cửa, lại nhớ ra cái gì quay đầu hỏi.

Mộ Thần xấu hổ cười, bối rối nói: “Gần đây có chút thiếu tiền, hơn nữa, con cảm thấy thanh kiếm đó không đáng cái giá kia.”

Mộ Viễn Phong vui mừng cười, “Con có thể cảm thấy thế, đã thuyết minh rằng con đã bắt đầu trưởng thành rồi.”

Mộ Thần cúi đầu, khuôn mặt hiện lên vài phần thẹn thùng.

“Đây là năm trăm nguyên thạch, dành nhiều chút thời gian trên chuyện tu luyện, đừng có cả ngày không có việc gì thì đi lêu lỗng với đám hồ bằng cẩu hữu.” Mộ Viễn Phong răn dạy.

Mộ Thần vâng dạ gật đầu, “Phụ thân giáo huấn đúng.”

Mộ Viễn Phong thật sâu nhìn Mộ Thần rồi ly khai.

Thấy Mộ Viễn Phong đã rời đi, đáy lòng Mộ Thần thở ra một hơi.

Mộ Thần cầm gói to nguyên thạch trên tay, trên miệng hiện lên nét tươi cười, Mộ Viễn Phong này đúng là hào phóng!

“Mộ Thần” có một phụ thân hào phóng như thế lại không biết quý trọng, thật sự là thân tại trong phúc mà không biết phúc.

Mộ Thần híp mắt thầm nghĩ, mình quả thật nên tu luyện thật tốt, “Mộ Thần” hiện tại mới mười ba tuổi, dựa theo tiểu thuyết ghi lại, hắn sống không qua mười sáu tuổi, Mộ Thần hắn đã chết qua một lần, đời này không muốn lại tráng niên mất sớm, nhiều thêm một phần thực lực, liền nhiều thêm một phần bảo đảm, huống chi, thân thể này của hắn mới chỉ là thất tinh võ đồ, mà vị hôn thê chưa từng gặp mặt kia của hắn, đã là nhị tinh võ giả.

… …

“Thiếu gia, đây là Mặc Thành, Mộ gia là một trong tam đại gia tộc ở Mặc Thành, vị hôn phu của ngài là Mộ gia Mộ Thần thiếu gia, ngài tới Mộ gia, về sau coi như là có một chỗ để dựa vào.” Trần Đạt nói.

Diệp Thạch thiếu hưng phấn nói: “Hôn ước của con và Mộ Thần là do ông nội định ra, hiện tại ông nội đã mất, con hiện tại lại bị phụ thân đuổi ra khỏi nhà, giờ Mộ gia có thể nhận con hay không thì rất khó nói.”

Sắc mặt Trần Đạt trầm xuống, “Diệp Tầm đúng là gia hỏa vong ân phụ nghĩa, chủ mẫu lúc trước trả giá vì hắn nhiều như vậy, nhưng hắn lại là một tên dễ bị dụ, vậy mà đãi ngộ với thiếu gia như thế.”

Diệp Thạch lắc đầu nói: “Được rồi Trần thúc, không nói cái này nữa.”

“Thiếu gia, Mộ gia cũng là một gia tộc có uy tín, sẽ không dễ dàng bội ước đâu.” Trần Đạt an ủi.

“Cho dù người cầm quyền của Mộ gia hiện tại là Mộ Kha không tính bội ước, nhưng Mộ Thần cũng sẽ không đồng ý cửa hôn sự này, dưa hái xanh không ngọt, con có tay có chân, cũng có thể tự nuôi sống chính mình, không cần phải cố sống cố chết muốn người khác cưới con, nếu Mộ Thần chướng mắt con, cửa hôn sự này liền bỏ!” Diệp Thạch cắn môi nói.

Trần Đạt khuyên bảo Diệp Thạch, “Thiếu gia, ngài đừng nói vậy, ngài là một song nhi, nếu không có chỗ nương tựa mà cứ xuất đầu lộ diện thì thật quá nguy hiểm.”

Diệp Thạch không cho là đúng, “Sợ cái gì chứ, bộ dáng của con cũng không có người nhìn trúng!”

Trần Đạt bất đắc dĩ nói: “Thiếu gia, ngài đừng nói như vậy…” Diện mạo của Diệp Thạch cũng không xấu, chỉ là quá mức kiên cường, mà nam nhân thì đều thích song nhi ốm ốm mềm mềm, Diệp Thạch sinh ra lại là mày kiếm mắt sáng, quá mức anh tuấn.

“Trần thúc, nếu đã đến rồi thì chúng ta vẫn nên hỏi thăm trước về Mộ Thần là người như thế nào, sau đó liền tính tiếp đi.” Diệp Thạch đảo mắt, đưa ra đề nghị.

Trần Đạt gật đầu, “Được rồi, ánh mắt của lão gia tử chắc là không tồi.”

Trên mặt Diệp Thạch nhiễm vài phần hồng nhạt, Trần Đạt chỉ thản nhiên cười, tuy rằng tính tình Diệp Thạch như ông cụ non, nhưng chung quy cũng chỉ là thiếu niên mười ba tuổi mà thôi, vẫn có vài phần chờ mong đối với đối tượng hôn ước của mình.

Chương 9: Tính toán của Diệp Thạch

Trần Đạt dàn xếp tốt cho Diệp Thạch xong, liền đi ra ngoài hỏi thăm tin tức.

Qua hai canh giờ, Trần Đạt miễn cưỡng tươi cười đi về nơi Diệp Thạch đang ở, "Thiếu gia, ta đã nghe ngóng rõ ràng, Mộ Thần tướng mạo xuất chúng, tuổi trẻ tài cao, phụ thân là một vị tam cấp luyện đan sư..."

Diệp Thạch bất đắc dĩ cười nói với Trần Đạt: "Trần thúc, ngài không cần an ủi con, con biết Mộ Thần là người như thế nào, con nghe nói Mộ Thần rất háo sắc, thân mật với vô số người, nhưng nghe nói là gần đây hắn đã thu liễm rất nhiều, nguyên nhân bởi vì mê muội một thiếu niên tên là Trang Du."

"Nghe nói, thiếu niên tên là Trang Du này, diện mạo khuynh quốc khuynh thành, người ái mộ hắn vô số kể, vô số danh môn công tử nguyện ý vì hắn vung tiền như rác, mà Mộ Thần cũng là một người trong đó."

Trần Đạt xấu hổ cười, hỏi: "Thiếu gia, ngài cũng biết?"

Diệp Thạch gật đầu, bất đắc dĩ nói: "Vâng, trong quán trà nơi nào cũng có người đàm luận về hắn, con muốn không biết cũng không được."

"Thiếu gia, ta nghe nói gần đây Mộ Thần đang bế quan tu luyện, hình như đang tu thân dưỡng tính." Trần Đạt trấn an nói.

Diệp Thạch lắc đầu, "Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, con cảm thấy hắn không phải là đang tu thân dưỡng tính, mà là bởi vì không còn tiền nên xấu hổ đi gặp người ta, phải trốn đi."

Trần Đạt nói với Diệp Thạch: "Thiếu gia, ngài cũng đừng ủ rũ, Mộ Thần thiếu gia còn nhỏ, có lẽ qua vài năm sẽ tốt hơn."

Diệp Thạch cắn chặt răng, trên mặt hiện lên vài phần mờ mịt.

"Trần thúc, trên người chúng ta còn bao nhiêu nguyên thạch?" Diệp Thạch hỏi.

Trần Đạt xấu hổ trả lời: "Còn có hai mươi." Diệp Thạch là bị đuổi ra khỏi nhà, Diệp Tầm vẫn luôn không coi trọng đứa con trai này, ngay cả lộ phí cũng không cho.

Diệp Thạch cắn môi, "Chỉ có hai mươi thôi? Trần thúc, ngài đi xem thử xem tửu lâu nhà nào cần người chặt thịt."

Trần Đạt khó xử nhìn Diệp Thạch, khuyên: "Thiếu gia, ngài nói như thế nào cũng là song nhi, cả ngày đi giết heo giết dê, người khác sẽ chê cười."

Diệp Thạch không cho là đúng, "Trừ bỏ chuyện này, con cũng không biết làm cái khác. Lại nói, việc này trả tiền nhanh, người ta nhìn thấy con làm tốt cũng sẽ cho nhiều thịt ăn."

Sau khi mẫu thân của Diệp Thạch mất, thức ăn của Diệp Thạch ngay lập tức kém đi, vì để ăn no, Diệp Thạch thường xuyên tới phòng bếp Diệp gia làm giúp người làm, thuận tiện ăn một chút, Diệp Thạch học trong phòng bếp nhiều năm, tuy trù nghệ không học được, nhưng một tay kỹ thuật chặt thịt xắt rau lại xuất thần nhập hóa.

Trần Đạt nghĩ đến tình huống của Diệp Thạch tại Diệp gia liền giận run cả người, Trần Đạt bất đắc dĩ nhìn Diệp Thạch, "Thiếu gia, ngài ăn ít một chút đi, người ta đều thích song nhi tinh tế một chút."

Diệp Thạch cắn chặt răng, tức giận nói: "Tự con lớn lên như vậy mà, con có biện pháp sao."

Trần Đạt bất đắc dĩ nói: "Thiếu gia, nếu người Mộ gia biết ngài đi làm trong tửu lâu thì sẽ không tốt lắm đâu."

Diệp Thạch cúi đầu, ủ rũ nói: "Nếu không đi làm người chặt thịt thì sao giờ, con cũng không biết làm cái khác."

Trần Đạt nhìn Diệp Thạch, "Bất kể thế nào, trước tiên chúng ta vẫn nên đi một chuyến tới Mộ gia đã."

Diệp Thạch cắn môi, gật đầu nói: "Vâng."

Chương 10: Bị đuổi

Diệp Thạch đi theo Trần Đạt tới trước cổng lớn Mộ gia, nhìn đại trạch Mộ gia đại khí hào hùng, trong lòng Diệp Thạch nhịn không được có chút khác thường.

Trần Đạt đi lên trước gõ cửa.

“Ai vậy? Mới sáng sớm mà gõ cái gì!” Một gã sai vặt ngáp một cái, không kiên nhẫn đi ra nói.

Trần Đạt đi lên nói: “Chúng ta là người Vân thành Diệp gia, đến cầu kiến Mộ Kha Mộ tiền bối.”

“Cầu kiến lão gia tử? Lão gia tử đang bế quan. Làm sao có thể đi gặp ngươi.” Gã sai vặt nhìn lướt qua Trần Đạt và Diệp Thạch ăn diện mộc mạc, khinh thường nói.

Mặt Diệp Thạch đỏ lên.

Trần Đạt nhăn mày nói: “Vậy có Mộ Viễn Phong Mộ tiền bối không, xin thông tri giùm ta.”

Gã sai vặt cười nhạo một tiếng, “Mặt mũi ngươi thật lớn! Không thấy lão gia tử, lại muốn gặp Nhị gia, Nhị gia cũng không rảnh!”

Sắc mặt Trần Đạt trầm xuống, “Làm phiền ngươi thông báo một tiếng, thiếu gia nhà ta và Mộ Thần thiếu gia có hôn ước, Mộ Viễn Phong tiền bối nhất định sẽ gặp chúng ta.”

Gã sai vặt cười nhạo, “Hôn ước? Ta chưa từng nghe nói qua thiếu gia nhà ta có cái hôn ước gì, thiếu gia nhà ngươi chính là hắn ư? Diện mạo như vầy cư nhiên cũng dám mơ tưởng tới Mộ Thần thiếu gia, Mộ Thần thiếu gia hiện tại đang theo đuổi Trang Du thiếu gia đó, thức thời thì liền biến đi đừng làm phiền, nếu không, các ngươi không có trái cây tốt mà ăn đâu.”

Sắc mặt Trần Đạt xanh trắng, “Ngươi… Ngươi… Ngươi…”

Gã sai vặt cười lạnh nói: “Ngươi, ngươi cái gì mà ngươi, thức thời thì cút đi, nếu không, ta mang gậy đuổi các ngươi ra ngoài.”

“Ngươi sao lại nói như vậy chứ?” Diệp Thạch đen mặt nói.

“Ta chính là nói như vậy đấy, không muốn nghe thì các ngươi có thể đi!” Gã sai vặt không để bụng mà nói.

Mặt Diệp Thạch đỏ lên, “Ngươi… Trần thúc, chúng ta đi!”

Trần Đạt kéo lại Diệp Thạch, nói: “Nhưng mà, thiếu gia…”

Gã sai vặt quét mắt nhìn hai người một cái, “Mau cút đi, Mộ gia cũng không phải là nơi mà mấy người các ngươi thể trèo cao.”

Diệp Thạch cắn chặt răng, mang theo Trần Đạt ly khai.

“Thiếu gia, ngài đừng nản chí, gã sai vặt kia mắt chó nhìn người, nhưng đó cũng không có nghĩa là Mộ Thần thiếu gia cũng là người như vậy.” Trần Đạt trấn an nói.

Diệp Thạch không cho là đúng, “Trên làm dưới theo, nhìn tính tình của người nọ, liền biết tên Mộ Thần kia là cái dạng gì rồi.”

Trần Đạt nhăn mày, “Thiếu gia, có lẽ tình huống không xấu như vậy.”

Diệp Thạch quay đầu nói: “Trần thúc, ngài không cần phải an ủi ta, toàn thế giới cũng biết là tâm của Mộ Thần ở nơi khác, chúng ta cũng không cần phải lừa mình dối người, dưa hái xanh không ngọt, nếu Mộ Thần có người mình thích, chúng ta cũng đừng cưỡng cầu.”

Lúc đó, Mộ Thần đang hết sức chuyên chú tu luyện ở trong phòng, đối với chuyện Diệp Thạch đã tới hoàn toàn không biết gì cả.

Mộ Thần có chút ngạc nhiên phát hiện, năng lực học tập ở đời trước của hắn cũng được đưa đến thế giới này, công pháp tu luyện của thế giới này, hắn chỉ nhìn một lần hai lần, liền có thể nhanh chóng lĩnh ngộ hết thảy.

“Mộ Thần vẫn luôn tu luyện sao?” Mộ Viễn Hàng đi tới hỏi.

Nhâm Tam gật đầu trả lời: “Vâng!”

Trên mặt Mộ Viễn Hàng lộ ra biểu tình vui mừng, “Thần nhi rốt cục cũng trưởng thành rồi.”

Nhâm Tam cúi đầu, không nói lời nào.

Mộ Viễn Hàng thâm trầm nhìn thoáng qua phòng tu luyện của Mộ Thần, xoay người ly khai.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip