Chương 32.1: Tưởng Bách Xuyên của tôi (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Convert: Sakahara

Editor: Manh

Nhìn số bình luận đang không ngừng gia tăng trên màn hình, Tưởng Bách Xuyên không quan tâm tới bình luận nên không mở ra xem.

Nhưng anh cũng biết bài viết này đã hoàn toàn nổi tiếng.

Ngày mai nhất định sẽ lên đầu trang giải trí.

Nói không chừng, trang tài chính và kinh tế cũng sẽ có đôi lời.

Tay anh nhẹ nhàng vuốt cằm, suy tư nhìn trạng thái kia. Anh có cảm giác, hình như nó còn thiếu một chút gì đó, chỉ "Hai năm kết hôn" không đủ để rung động lòng người.

Mấy giây sau, Tưởng Bách Xuyên mở thư mục ảnh trong máy tính, chọn một tấm hình anh cùng Tô Dương chụp chung vào mấy năm trước. Trong ảnh, anh mặc đồ thể thao ngoài trời, còn Tô Dương đang mặc đồng phục học sinh cấp ba.

Anh ôm cô từ phía sau, còn cô cười rất vô tư.

Bộc lộ tài năng từ thuở niên thiếu, sau nhiều năm mới trở nên trầm ổn nội liễm, cô là người chứng kiến cả quá trình trưởng thành của anh.

Tấm hình này được chụp ở Cố cung vào một ngày trời tuyết.

Ngày ấy là buổi trưa thứ sáu, anh bay từ New York về thăm cô. Anh khuyến khích cô cúp học, mang cô tới Cố cung xem cảnh tuyết rơi.

Sau khi xem xong, hai người đã sắp bị đông lạnh, anh lại mang cô tới nhà của mình.

Cũng chính vào ngày đó, bọn họ đã ngủ với nhau.

*

Tưởng Bách Xuyên kịp thời ngưng dòng hồi ức, tải tấm hình này lên, kết hợp cùng câu, [Kỷ niệm 11 năm yêu nhau hạnh phúc! @Tô Dương]

Anh bấm vào nút [Đăng bài], sau đó không nhìn Weibo nữa mà trực tiếp tắt máy tính.

Tưởng Bách Xuyên quay lại phòng ngủ, Tô Dương vẫn còn đang say giấc nồng. Anh ngồi bên mép giường, hai tay chống bên thân cô, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô, "Đồng Đồng".

Tô Dương vô thức rầm rì hai tiếng, cô rất bất mãn khi bị quấy rầy đương lúc ngủ say.

Tưởng Bách Xuyên tiếp tục gọi: "Đồng Đồng!"

Tô Dương mơ mơ màng màng muốn mở mắt, lại cảm thấy chẳng có chút sức lực nào, con mắt hơi hé khẽ đóng chặt.

"Đồng Đồng."

Anh lại gọi một tiếng rồi hôn cô.

Tô Dương làu bàu: "Hửm?"

Tưởng Bách Xuyên nói: "Không có gì đâu, em ngủ đi."

Tô Dương: "..."

Nếu hiện tại cô mà có sức thì cô rất muốn tặng anh hai cái tát.

Đã không có chuyện thì còn đánh thức cô làm gì!

Cô trở mình, đưa lưng về phía anh, tiếp tục ngủ.

Tưởng Bách Xuyên dùng cằm vuốt ve gò má cô, "Đồng Đồng."

Tô Dương hoàn toàn phát hỏa, không nhịn được hô to: "Tưởng Bách Xuyên, anh muốn gì hả!"

Tưởng Bách Xuyên: "..."

Anh không hé răng, chỉ kéo chăn lên rồi nhẹ nhàng vỗ về cô, thấp giọng nói: "Em ngủ đi."

Tô Dương buồn ngủ tới mức khó chịu nhắm mắt ngủ tiếp.

Hai phút sau, Tưởng Bách Xuyên lại cúi sát vào mặt cô, "Đồng Đồng."

Tô Dương vẫn còn thao thức không dằn nổi một bụng tức, đột nhiên vén chăn lên, nhấc chân đạp vào mặt Tưởng Bách Xuyên.

"Tưởng Bách Xuyên, anh không thấy phiền à!"

Cô chẳng dùng nhiều sức nên cú đạp không quá đau, Tưởng Bách Xuyên xoa xoa mũi, ngượng ngùng bật cười.

Tô Dương trừng anh, ánh mắt hơi mang vẻ tức tối. Thật lâu sau, cô thở dài ngồi xuống, đưa tay sờ mặt anh: "Có đau không?"

"Không đau."

Cô vuốt tóc, cơn buồn ngủ hoàn toàn tan biến: "Rốt cuộc anh gọi em dậy để làm gì thế?"

Tưởng Bách Xuyên chớp chớp mắt nhìn cô, ngập ngừng vài giây rồi mới nói: "Anh đã công khai chuyện hôn nhân của chúng ta trên Weibo rồi, ngoài ra anh còn... Đăng cả một tấm ảnh chụp chung nữa."

Tô Dương: "..."

Cô kinh ngạc tới mức không nói thành lời, bởi hành động của anh khiến cô quá khiếp sợ. Việc này thực sự không phù hợp với tính cách khiêm tốn nội liễm của anh.

Cô chớp mắt nhìn anh, đôi mắt đong đầy vẻ khó tin.

Tưởng Bách Xuyên đưa tay sờ mặt cô: "Em choáng luôn rồi đấy à?"

Tô Dương đột nhiên nằm ngay đơ.

Nửa phút sau, cô giậm chân thật mạnh, nhìn về phía anh, rốt cuộc không nhịn được mà cười ha hả.

Tưởng Bách Xuyên: "..."

Tô Dương trở mình ngồi dậy, lê nửa người đang quỳ tới bên cạnh anh, ôm cổ anh rồi hôn lên. Cô học động tác của anh, mở đôi môi anh bằng đầu lưỡi của mình rồi quấn lấy cái lưỡi của anh.

Tưởng Bách Xuyên nửa ôm cô, đặt ngang cô lên giường, cũng lập tức phủ người lên cô.

Hai chân Tô Dương quấn chặt eo anh.

Tưởng Bách Xuyên gặm xương quai xanh của cô, thấp giọng hỏi: "Em không mệt à?"

Mấy tiếng trước họ vừa vận động qua một lần.

Tô Dương quấn quýt anh, "Mệt thì cũng là anh mệt thôi."

Lúc này, Tưởng Bách Xuyên mới ngậm lấy môi cô.

Editor: "Cũng chính vào ngày đó, bọn họ đã ngủ với nhau."

Một thanh niên không ngại bóc lịch cho hay :)))))))

Ôi đoạn anh cứ kêu Đồng Đồng làm chị bực đáng yêu vãiiiii :)))))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip