19 ~ 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 19: Nhiệt tình

Đường Xuân Vanh cùng người đọc sách Triệu Bình Xuyên không giống nhau, đến ngày mùa học đường liền cho nghỉ học, sau khi hắn về sẽ làm việc cùng a mẫu, không giống Triệu Bình Xuyên chỉ còn thiếu mỗi cơm đến há mồm, áo đến đưa tay thôi, sau đó Trương Tú hết bận chuyện trong nhà liền đến nhà Đường Xuân Minh xem con trai, lại cùng giúp một chút, kết thúc một ngày, gần một mẫu hậu viện đã được thu thập đến chỉnh tề.

Đường Xuân Minh kêu xe bò trong thôn đưa A Vanh về, lại dặn dò, "Cố gắng thương lượng cùng a mẫu, không được thì cứ bám lấy, ngươi nên biết, a mẫu coi trọng nhất chính là đứa con trai là ngươi, vì vậy cho dù ban đầu có phản đối nhưng cuối cũng sẽ theo ý ngươi."

"Ca ngươi yên tâm, ta lớn rồi, hiểu chuyện , sẽ không khiến a mẫu tức giận, ca chính ngươi ở nhà cũng cần cẩn thận một chút, có chuyện gì thì để người truyền tin đến học đường của ta hoặc chỗ a mẫu." Đường Xuân Vanh phất tay một cái ngồi lên rồi xe bò, ý bảo ca hắn nhanh về đi.

"Đại bá sao nói ngươi muốn đi huyện sao?" Sau khi về đến nhà, Trương Tú đang chơi cùng A Lâm liền hỏi hắn.

"Đúng vậy, khoảng thời gian này ở nhà sắp mốc meo , vừa vặn mang Lâm ca nhi đi ra ngoài dạo mở mang thêm chút kiến thức." Đường Xuân Minh lấy cớ như vậy trả lời.

"Vậy trên đường ngươi cẩn thận một chút, nếu như Đại Sơn còn chưa kết thúc công việc trên trấn, trong nhà không có người làm, nói không chừng ta cũng đi cùng ngươi, còn có thể trông ngươi một chút." Trương Tú tiếc nuối nói.

"Có Trầm phu lang ở đây, có cái gì không yên lòng ."

Đệ đệ mang đến một bao kẹo, Đường Xuân Minh ngoại trừ ăn một khối A Lâm để lại cho hắn, còn lại đều để lại, làm bài tập khen thường mỗi ngày cho ba đứa nhỏ, Đại Mao Nhị Mao vô cùng vui mừng, bọn họ cũng chỉ có thể ăn được một ít lúc tết đến, bình thường a mẫu đều rất tiết kiệm.

Nhắc đến lời đồn đãi truyền ra trong thôn lúc trước, kết quả chứng minh suy đoán của Đường Xuân Minh là đúng, kết quả này vẫn là do Đại Mao Nhị Mao lừa được từ miệng những đứa trẻ khác trong thôn, khi Trương Tú nói cho Đường Xuân Minh, hắn không nói gì chỉ lắc đầu, chẳng trách mấy ngày trước Đại Mao Nhị Mao lại hỏi hắn một số chữ lạ viết kiểu gì, hóa ra là dùng để làm ngoại giao với những đứa trẻ khác đi.

Thôn dân, không có nhiều chú ý giống như nhà giàu, lúc nói chuyện còn phải tránh mặt trẻ con, có lúc những lời từ miệng trẻ con mới càng thêm chân thực. Đại Mao Nhị Mao dùng cách dạy những đứa trẻ khác viết tên của mình như thế nào làm thủ đoạn ngoại giao của mình, từ trong miệng bọn chúng tìm hiểu được những lời đồn đãi trong thôn đến từ đâu, kết quả thăm dò thực sự là a sao nhà Lý Hạ Căn.

Đường Xuân Minh đúng là thông qua chuyện này cảm thấy Đại Mao Nhị Mao đều rất thông minh, có thể nghĩ ra biện pháp như vậy, chờ đến khi kiếm được tiền rồi thì nên mua sách cùng giấy bút, muốn dạy bọn nhỏ nhiều kiến thức hơn chút, ngược lại đến lúc đó bụng hắn càng lúc càng lớn nếu muốn ra ngoài cũng không có cách nào, chỉ có thể ở nhà. Cái này cũng là nguyên nhân chủ yếu hắn muốn nhanh chóng kiếm được chút tiền, sinh con nuôi trẻ đều cần dùng tiền không ít, hơn nữa lại không có sức làm việc bên ngoài, dù thế nào cũng cần phải có chút bạc trong tay mới có thể yên tâm được.

Trời vừa mới tảng sáng, Đường Xuân Minh liền mang theo A Lâm khóa cửa ra ngoài, đem chìa khóa giao cho Trương Tú để hắn giúp trông nhà cùng chăm sóc dám động vật nhỏ, một lớn một nhỏ đến nhà Lý Chính. Trầm phu lang cũng đã chuẩn bị kỹ càng , nhưng mà bất ngờ chính là, Đường Xuân Minh lại có thể nhìn thấy được một nhân vật chính trong lời đồn mấy hôm trước, Lý Phong, mới nhớ tới, mấy ngày nay vội vàng thu thập , đều đã quên chuyện nhà hắn đã sửa tốt đã trở về trong thôn, Đại Mao Nhị Mao vội vã muốn đi liền bị Trương Tú khuyên nhủ, bởi vì mới vừa chuyển về có rất nhiều chuyện cần phải lo, Trương Tú cùng thường đi sang bên đó giúp một số chuyện.

Trầm phu lang vừa nhìn thấy Đường Xuân Minh xuất hiện liền nói với hắn: "Minh ca nhi, đây là Phong tiểu tử, ngươi cũng biết đúng không, vừa vặn ngày hôm nay hắn cũng muốn đi huyện liền kết thành một nhóm, dọc đường đi có hắn chúng ta cũng có thể an tâm chút." Trầm phu lang không phải không biết lời đồn trong thôn, nhưng mà chuyện giữa hai người hắn lại quá rõ ràng, từ Trương Tú cũng biết Minh ca nhi cũng không ngại, hắn cũng không có gì hay cấm kỵ .

Kỳ thực, trong thôn cũng không có nhiều người gán ghép hai người với nhau, dù sao Lý Phong tuy rằng lớn tuổi chút nhưng nói thế nào cũng là hán tử chưa kết hôn, mà Đường Xuân Minh lại là ca nhi đã có con, ca nhi đã từng gả một lần lại còn có con cũng chỉ có thể tìm một phu lang đã mất phu thôi.

Đường Xuân Minh đương nhiên không ý kiến : "Ta chỉ cần có thể đi nhờ xe liền được, lại nói lần trước lúc A Lâm bị bắt nạt vẫn là vị đại ca này giúp một phen, A Lâm, chào Phong thúc thúc đi."

"Phong thúc thúc." A Lâm bám vào góc áo của a mẫu, con mắt đen láy đã sớm nhìn thấy Lý Phong, còn nở nụ cười đáng yêu, có thể thấy được chuyện xảy ra ngày đó vẫn còn ở trong lòng của nó a.

"Ngoan, thúc thúc mang con lên xe, đến." Lý Phong ngồi xổm xuống đưa tay ra, A Lâm quay đầu lại trưng cầu ý kiến của a mẫu, Đường Xuân Minh gật đầu, A Lâm liền thả tay ra hướng về phía Lý Phong, Lý Phong liền ôm cao lên, sợ đến mức A Lâm nhanh chóng ôm lấy cổ Lý Phong, trong chốc lát liền có tiếng cười khanh khách vang lên.

"Chúng ta cũng đi thôi, đồ vật đều để ở trên xe , đến, ta đỡ ngươi, cẩn thận dưới chân một chút." Trầm phu lang cũng có chút giật mình, Lý Phong lại ở chung với A Lâm tốt như vậy, nhưng mà chăm sóc Minh ca nhi vẫn là quan trọng.

Kéo xe chính là con la lớn, là gia súc trong nhà Lý Chính, chờ đến khi Trầm phu lang cùng Đường Xuân Minh ngồi lên xe, Lý Phong ngồi ngoài xe liền đem A Lâm chuyển cho Trần phu lang, A Lâm cũng ngoan ngoãn không muốn chen bên người a mẫu, chờ đến khi Lý Phong đánh xe, xe la bắt đầu chạy.

Trong thôn nhà có thể nuôi được gia súc không nhiều, con la lớn này của nhà Lý Chính là để cho nhà mình dùng, một hộ khác trong thôn chính là tam thúc công cùng Triệu lão lục nuôi một con trâu, tuy nhiên gia cảnh còn kém xa nhà Lý Chính, trâu nhà hắn ngoại trừ mùa thu dùng để canh tác, bình thường đều để người trong thôn đi lên trấn, người trong thôn muốn đi chỉ cần hai đồng liền có thể đi được một chuyến, Triệu lão lục phải dựa vào những cái này để trợ cấp gia đình. Trước đó Đường Xuân Minh đưa đệ đệ A Vanh về nhà chính là đi nhờ một chuyến xe của hắn.

Xe la nhà Lý Chính ngoại trừ trên đường gặp phải người trong thôn thì cũng sẽ cho đi nhờ miễn phí một chút, người muốn chiếm chút tiện nghi hoặc là muốn tiết kiệm một hai đồng tiền cho trẻ con ăn vặt vừa sáng liền đứng bên đường chờ, cho nên khi đến cửa thôn, mấy chỗ trong xe liền có người ngồi đầy, A Lâm vẫn ngoan ngoãn ngồi trong lòng Trầm phu lang, không hoạt bát như lúc trước không có người ngoài. Những người tới này có một người mà Đường Xuân Minh vô cùng quen thuộc, chính là phu lang của Lý Hạ Căn, nhìn thấy hắn còn cười cười chào hỏi mình, Đường Xuân Minh cảm thấy da mặt người này không phải là dày bình thường.

Kỳ thực trấn trên cùng huyện không cùng một hướng, sau khi thả bọn họ xuống ngã ba đường, bọn họ chỉ cần đi bộ một lúc liền có thể đến được trấn trên, dù thế nào cũng đều tiết kiệm được chút tiền. Trên giao lộ, xe bò của Triệu lão lục cũng ở đó, nhìn thấy xe la của Lý Chính liền lên tiếng chào hỏi Trầm phu lang, "Lại muốn đi huyện thăm hai đứa nhỏ sao?"

"Đúng vậy, còn không phải là ta lo bọn họ ăn không được no mặc không đủ ấm sao , đưa ít đồ qua, Lục thúc, chúng ta đi trước nhé." Trầm phu lang cười trả lời.

"Được rồi, trên đường cẩn thận, hôm nay có Phong tiểu tử đánh xe cho ngươi a, có thể được món hời lớn a , ha ha." Triệu lão lục cũng là người sảng khoái, nhìn bộ dáng như hơn năm mươi, sáu mươi tuổi.

&&&

Đường Xuân Minh ban đầu đối với nhà Lý Hạ Căn không nhạt không mặn, ở trên xe rất yên tĩnh, mà người sau dùng giọng nói lanh lảnh đặc biệt đâm vào màng tai hắn làm cho hắn đặc biệt khó chịu, Đường Xuân Minh từ đầu liền cảm thấy âm của hắn rất đặc biệt, giống như người có giới tính thứ ba ở Trái Đất thời cổ đại, thái giám, lúc cười thì ục ục như gà mái vừa đẻ trứng.

Gà mái lại ục ục nở nụ cười: "Các ngươi có biết không, tại sao mấy ngày hôm nay Trương Hoa Lan trốn trong nhà không ra? Ngày hôm qua ta đi ngang qua nhà hắn liếc mắt nhìn, ôi, tên kia bị đánh thật thảm, bị hán tử nhà hắn đánh cho hai bên mặt đều thũng, ngay cả nói đều không rõ ràng, hại ta suýt chút nữa không nhận ra được, cũng khó trách trong lòng Trương Hoa Lan còn nhớ đến Hoàng Tứ Cẩu a, nếu là ta a, tuy rằng Hoàng Tứ Cẩu nhà có nghèo một chút, nhưng tuyệt đối sẽ không động thủ đánh ca nhi của mình."

Có người thấy dáng vẻ của nhà Lý Hạ Căn chỉ là cười trên sự đau khổ của người khác, nói: "Không phải là ngươi rất thân thiết với hắn sao, lại sau lưng cười hắn như vậy, hơn nữa chẳng lẽ ngươi không hiểu được trong lòng hắn sao, nếu lời này truyền đến đương gia nhà hắn còn không phải một trận đánh, ngươi còn chê hắn không đủ thảm sao."

Còn có lời để trong lòng không có nói ra, thân thiết với nhà Lý Hạ Căn, thực sự là vận rủi tám đời. Tuy nói là Trương Hoa Lan tự tìm , nhưng mà bị hán tử nhà mình đánh tàn nhẫn như vậy, vẫn có người đồng tính với hắn , dù sao mọi người đều là ca nhi gả cho người ta, ai lại không muốn hán tử nhà mình yêu thương ca nhi.

Nhà Lý Hạ Căn căn bản không coi đó là chuyện gì to tát, lại ục ục cười nói: "Ta nói cái gì, còn không phải là người khác nói như vậy." Chớp mắt một cái lại chuyển tới trên người Đường Xuân Minh đang cúi đầu nhu thuận, "Không phải ta nói a, Minh ca nhi, muốn tái giá thì phải lựa chọn cho tốt a, Minh ca nhi dù sao cũng biết chữ ánh mắt tốt hơn một chút, một nếu như vừa ý chất tử nhà ta, không bằng bá bá ta làm mối cho các ngươi..."

"Được rồi, ngậm mồm thối của ngươi lại, nếu không thì xuống tự đi bộ đi." Trầm phu lang giận, người trong cuộc đều ở chỗ này, nhà Lý Hạ Căn này nói không chút khách khí nào, cho rằng người khác không biết xấu hổ như hắn sao.

Mới đầu Đường Xuân Minh còn không phản ứng lại hắn, hắn cũng không nghĩ tới ca nhi này lại không cần mặt mũi như vậy, một cái miệng a, từ khi lên xe miệng chưa từng nghỉ, toàn bộ trên xe đều là tiếng nói của hắn, chỉ chớp mắt liền đem chuyện kéo lên người mình. Coi Đường Xuân Minh hắn vẫn là ca nhi da mặt mỏng vẫn giữ im lặng như trước kia sao? Chẳng lẽ mọi cử động của mình ở trong thôn không khiến cho người khác thay đổi ấn tượng đối với mình?

Nhà Lý Hạ Căn bị Trầm phu lang quát lớn thì bĩu môi, không cam lòng nhưng hắn cũng biết Trầm phu lang không chỉ nói ngoài miệng mà thôi, thật sự là dám đuổi hắn xuống sao. Lúc này Đường Xuân Minh ngẩng đầu nhìn về phía hắn, nhe hàm răng trắng, lúc hắn tưởng rằng mình nhìn nhầm liền nói: "Ta còn thật sự không biết nhà Lý Hạ Căn quan tâm ta như vậy, chính ta đều không có ý định tái giá, nhà Lý Hạ Căn liền nhiệt tình mở đường trong thôn như vậy, hơn nữa lại là Lý Phong đại ca, lại còn Dư Mộ bạn của hắn nữa, những lời nói lần trước ngươi cùng Trương Hoa Lan nói ở dưới tán cây hòe đều truyền vào tai ta, ta còn thật không biết ta lại có thể cùng lúc thông đồng cùng hai hán tử, nhà Lý Hạ Căn nhiệt tình như vậy không bằng dạy ta phải làm thế nào? Nhưng mà lần sau đừng có gán ta với hán tử chưa có gia đình, bằng không ca nhi mang theo con cái như ta đều sắp trở thành kẻ thù của tiểu ca nhi chưa gả a."

Mấy câu nói không chỉ khiến cho mấy ca nhi trên xe lộ vẻ kinh ngạc, ngay cả Lý Phong ngồi ở trước xe đánh xe đều không khỏi quay đầu lại liếc mắt nhìn, nắm đấm xiết chặt cũng thả lỏng hơn, lúc bá sao kéo chuyện đến trên đầu hắn, hắn thật hận không thể một quyền đập tới, dù cho hắn là thân thích của hắn.

Có ca nhi lớn tuổi liền bật cười lên tiếng: "Hóa ra những lời đồn trong thôn trước đó đều là truyền từ nhà Lý Hạ Căn a, ai nha nha, ngươi thực sự quan tâm đến chất tử của mình, không nói đến chuyện người vừa về liền trả nhà lại, sau đó lại còn thu xếp chuyện hôn nhân của chất tử. Nhưng mà ta nói nhà Lý Hạ căn a, hán tử Dư Mộ nhà người ta chính là hán tử trong quân a, chưa chắc đã nhìn thuận mắt ca nhi trong thôn , ngươi vẫn là để ý đến chất tử nhà ngươi thôi, hơn nữa Minh ca nhi đã nói hiện tại trong lòng không có ý muốn tái giá, ngươi a, vẫn là để ý thu xếp một tiểu ca nhi cho chất tử của mình đi."

"Đúng vậy, Phong tiểu tử tuổi cũng không nhỏ , ngươi làm bá sao của hắn liền để tâm một chút a ." Có người khác phụ họa nói.

"Đúng vậy, Phong tiểu tử, " Liền ngay cả Trầm phu lang cũng tới tham gia trò vui, trêu ghẹo hỏi: "Ngươi muốn tìm ca nhi thế nào, trước hết nói với bá sao của ngươi một chút, bá sao của ngươi mới có thể thu xếp tốt cho ngươi a."

Lý Phong phiền muộn quay đầu lại liếc mắt một cái, liền nhìn thấy Đường Xuân Minh cười xấu xa cùng với vẻ mặt trêu ghẹo của người khác, đương nhiên nhìn thấy vẻ mặt đỏ bừng như máu của nhà Lý Hạ Căn tâm tình của hắn liền tốt hơn một chút, trả lời, "Chỉ cần là người tốt bụng, không có loại tâm địa độc ác, một chén nước liền đem người hôn mê đưa đến nơi xa lạ, kết quả nửa đường sinh bệnh suýt chút nữa liền không giữ được tính mạng."

Ban đầu Đường Xuân Minh còn tưởng rằng Lý Phong đang nói tiêu chuẩn chọn ca nhi của mình, không nghĩ tới phía sau liền xoay đầu mâu nhắm vào phía đại bá sao của hắn, vạch trần chân tướng bị trưng binh lúc trước, chẳng trách lúc trước mấy người trở về liền nói không biết tung tích của hắn, hóa ra là nửa đường sinh bệnh kéo dài thời gian tách ra cùng người khác. Lần này mỗi người đều dùng ánh mắt khiển trách nhìn về phía nhà Lý Hạ Căn, trong lòng hắn chỉ hận không thể để cho tên tiểu tử chết tiệt này chết trên chiến trường, như vậy hắn liền không thể đem sự thật phun ra.

Hết chương 19.

.

Chương 20 Huyện thành

Trên xe bởi vì mấy câu nói kia của Lý Phong mà yên tĩnh không ít, chỉ nghe thấy tiếng bánh xe chuyển động không ngừng, sau đó Trầm phu lang lại tìm đề tài khác thảo luận cùng các ca nhi, nhưng mà trong lòng mọi người đều nhất trí không để ý đến nhà Lý Hạ Căn, thế mà hắn vẫn có thể mặt dày ngồi đến ngã ba, điểm này cũng đủ để Đường Xuân Minh cảm thấy bội phục hắn, da mặt dày có thể so với tường thành a.

"Phong tiểu tử, năm đó đại bá của ngươi thực sự là làm như vậy sao? Tại sao lúc ngươi trở về lại không nói?" Trên đường đi, Trầm phu lang không nhịn được hỏi.

"Bá sao, tất cả đều là quá khứ, huống hồ mấy năm qua ta ở bên ngoài cũng học được không ít, xem như là nhờ bọn họ ban tặng đi." Đối với Lý Phong, nói đến hay không có gì khác nhau sao? Dù cho không đề cập tới người trong thôn cũng biết một nhà đại bá của hắn dùng biện pháp không minh bạch để ép hắn nhập ngũ, dù cho biết được thì làm thế nào? Mấy năm qua còn không phải là chiếm nhà cùng đất cha và a mẫu hắn để lại cũng không có người đứng ra trừng phạt, tâm tư người trong thôn hắn rõ ràng,chỉ là nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, ở bề ngoài không có trở ngại là được , huống hồ người khác đi tới phương Bắc, có thể sống sót trở về hay không cũng không biết được, ngay cả nhóm người Lý gia cũng mở một mắt nhắm một mắt.

Trầm phu lang cũng biết tình huống trong thôn, đương gia nhà hắn mặc dù là trong chính, nhưng trên đầu còn đè mấy lão già, có lúc hắn nói chuyện cũng chưa chắc hiệu quả, cho nên đương gia kì vọng vô cùng lớn đối với hai đứa con trai, chỉ cần có một đứa thi được công danh, lời nói của hắn ở trong thôn cũng nặng hơn, ít nhất cũng sẽ không bị lão già đè đầu. .

Đường Xuân Minh nhìn ra Lý Phong không muốn nói nhiều những chuyện cũ, trong lòng đối với hắn cũng có một chút đồng tình, đương nhiên nhìn tình hình của hắn bây giờ căn bản là không cần người khác đồng tình , liền chủ động hướng về phía Trầm phu lang hỏi tình huống trong huyện, Trầm phu lang rất sảng khoái giới thiệu với hắn.

Bọn họ tiến vào thành từ cửa phía tây, theo như Trầm phu lang từng nói, tây thành bắc thành tập trung bách tính bình thường, mà mặt đông và nam chính là nơi sinh hoạt của những gia đình quyền quý và giàu có, căn cứ vào chuyện phân bố như vậy, bên trong huyện cũng có hai chợ lớn, chia ra làm chợ đông cùng chợ tây, chính là bởi vì nhằm vào đám người có đẳng cấp khác nhau.

Vị trí lớp học của hai tiểu tử nhà Trầm phu lang nằm ở phía nam, do cử nhân đã có tuổi xây dựng , ở vùng huyện A Bình cũng có chút tiếng tăm, không phải ai muốn vào liền có thể vào , hai tiểu tử nhà Lý Chính có thể học được ở trường này chứng tỏ hai tiểu tử này đọc sách khá tốt , Lý Chính cùng bởi vì vậy mới cực lực bồi dưỡng.

Vốn Trầm phu lang định để Đường Xuân Minh đi cùng đến lớp học, sau khi gặp con trai của hắn liền đến chợ tây mua đồ. Đường Xuân Minh sao có thể đồng ý, có Trầm phu lang còn có Lý Phong con mắt lơi hại ở đây, làm sao hắn có thể tìm được cơ hội lấy rau dưa của hắn ra bán lấy tiền, vì lẽ đó kiên quyết không đồng ý.

Trầm phu lang thấy sắc mặt Đường Xuân Minh hơi tái, cho rằng trên đường xóc nảy quá khiến cho thân thể hắn không chịu được, chỉ có thể bỏ sắp xếp của chính mình: "Như vậy đi, sau một canh giờ chúng ta gặp lại ở quán ăn, ăn một bữa trưa, nhưng mà nơi này ngư long hỗn tạp , ngươi tự mình mang theo A Lâm nhất thiết phải cẩn thận chút, ta cùng Phong tiểu tử rất nhanh liền trở lại ."

"Yên tâm đi, ta cùng A Lâm đến lúc đó sẽ ở quán ăn đợi ngươi, ngươi cũng không cần quá vội, lâu rồi không thấy con trai khẳng định là có nhiều lời muốn nói." Đường Xuân Minh khuyên nhủ, thầm nghĩ một canh giờ chính là hai giờ, đã có thể làm được mọi chuyện cần làm chưa.

Trầm phu lang oán giận Đường Xuân Minh một chút, còn không phải là lo lắng một lớn một nhỏ này sao, nhưng mà Minh ca nhi hiện tại có chủ ý hơn nhiều, không yên tâm lại căn dặn vài câu, đặc biệt dặn cất tiền cho kĩ, đừng làm cho người để ý.

"Ngươi mang theo A Lâm phải cẩn thận, còn có... Xin lỗi." Trầm phu lang ngồi trên xe, không nghĩ tới Lý Phong vẫn không cùng Đường Xuân Minh nói chuyện lại bỗng nhiên quay đầu lại nói lời này, khiến cho Đường Xuân Minh đứng một bên ngẩn người, chờ đến khi hắn phản ứng lại tại sao Lý Phong lại nói xin lỗi thì xe la đã đi xa.

Xem ra người này cho rằng những lời đồn kia đều là do hắn mà truyền ra, đặc biệt là người truyền tin lại là một nhà đại bá hắn vẫn luôn hận nhất, Đường Xuân Minh nhịn không được cười lớn một tiếng, hắn cũng không nhận ra nhà Lý Hạ Căn là người như vậy, sẽ bởi vì Lý Phong không xuất hiện liền loan tin đồn về hắn không ít, không có Lý Phong còn có thể đem hắn những người khác nói hưu nói vượn với nhau , người miệng rộng như vậy nếu như muốn hắn nghỉ ngơi, chỉ sợ ngứa mồm , vì lẽ đó không thể có thời điểm yên tĩnh.

Ngày đó thời điểm nháo chuyện cùng với Triệu gia, nhà Lý Hạ Căn không phải là luôn quái gở nói hắn không đúng sao, hơn nữa Đường Xuân Minh cũng không đem người như thế để ở trong lòng, nếu như thật sự cùng tên phu trung niên ngang tàng này chấp nhặt thực sự là tự hạ thấp thân phận của mình, trong mắt hắn, phu trung niên ngang tàng giống như phụ nữ có chồng ngang tàng, mà Đường Xuân Minh hắn, mặc dù thân thể là ca nhi, nhưng tự nhận trong lòng chính là một đại nam nhân.

"A Mẫu, thật là nhiều người a." Từ sau khi xuống xe A Lâm đều nắm chặt tay a mẫu, chỉ lo bị tách khỏi a mẫu, thế nhưng hai con mắt đen lay láy liên tục nhìn chằm chằm vào đám người trước mặt cùng quầy bán hàng rong bên đường.

"Đi, A Mẫu mua đồ ăn ngon cho con." Quán ven đường có quầy bán đồ ăn vặt —— kẹo hồ lô, đỏ mọng nhìn rất đẹp mắt, trong trí nhớ A Lâm chưa bao giờ thấy loại đồ ăn vặt này, đương nhiên, cơ hội ăn những loại ăn vặt khác cũng cực nhỏ.

Bên người bán hàng có không ít trẻ con, có người lớn thấy thế liền mua một cái cho đứa nhỏ, đứa bé mừng đến cắn một cái ngay lập tức, khiến cho những đứa nhỏ khác không có được dùng ánh mắt khát vọng theo dõi hắn, lại quay đầu lại nhìn về phía gia trưởng của mình, có người quyết tâm đem con trai của mình kéo đi, còn đứa không có người lớn bên người thì vẫn cứ đứng bên kia, xem người khác ngửi ngửi mùi cũng vô cùng tốt a.

"A Mẫu... A Lâm không muốn..." A Lâm cũng trông mà thèm, nhưng mà nhìn thấy phải bỏ tiền mới có thể ăn được, hắn vẫn bỏ qua khát vọng của mình nuốt một ngụm nước miếng mà cự tuyệt.

"Nghe A Mẫu , " nói xong người đã đi đến bên người bán hàng, kêu một tiếng, "Tiểu ca, cho một que kẹo hồ lô."

"Ai, được rồi, là cho này tiểu ca này đúng không, mau cầm lấy." Người bán hàng nhiệt tình đáp lại, đem một cái kẹo hồ lô nhét vào trong tay A Lâm, A Lâm nhìn thấy a mẫu của mình đem tiền đưa cho người bán hàng rồi trở lại vừa vui mừng vừa xoắn xuýt, gà con nó nuôi còn chưa có lớn nên chưa thể kiếm được tiền cho a mẫu a.

Đường Xuân Minh hít sâu một hơi, cầm lấy tay A Lâm muốn đi về phía trước, trong đầu đã đem những chuyện cần làm mô phỏng lại nhiều lần, mặc dù có chút mạo hiểm nhưng với tình huống của hắn thì không thể không làm, hơn nữa ai cũng sẽ không nghĩ đến trên người hắn còn giấu một không gian . Nhưng mà A Lâm lại kéo tay hắn lại, hắn quay đầu lại thì nhìn thấy A Lâm đang cố gắng giơ cao kẹo hồ lô trong tay, con mắt sáng lấp lánh nó: "A Mẫu, ăn."

Đứa nhỏ này vẫn còn chưa ăn một miếng nào, trước tiên liền nghĩ đến a mẫu, trong lòng Đường Xuân Minh mềm mại đến rối tinh rối mù, nói: "Được, A Mẫu ăn, A Lâm cũng ăn." Nói rồi khom lưng cắn một miếng nhỏ lên viên kẹo hồ lô cao nhất, ân, thật ngọt, ngọt vào trong lòng.

A Lâm vui vẻ nở nụ cười, mới cẩn thận từng li từng tí cắn một miếng nhỏ lên chỗ a mẫu vừa mới cắn, sau đó con mắt đều híp lại.

&&&

Một phút sau, Đường Xuân Minh cùng A Lâm đi tới chợ phía đông, chợ ở phía đông mới là nơi cùng cấp cho đám người không phú thì quý, những món đồ từ trong không gian hắn chỉ có thể bán ở đây mới có được cái giá tốt, thời tiết này, ngoại trừ gia đình giàu có phòng ấm, làm gì còn chỗ nào có được rau dưa mới mẻ, dân chúng bình thường càng ăn không nổi.

Vì tiết tiết kiệm thời gian, hắn còn đặc biệt tìm một cái xe bò chở A Lâm cùng hắn, trên đường còn cùng phu xe kia nói chuyện một lúc, biết nơi này có bao nhiêu tửu lâu lớn, tửu lâu nào có ông chủ phúc hậu chút, ở trong thành này phu xe thường đi lại xung quanh thường biết những chuyện này rõ ràng hơn ai hết.

Hiện tại Đường Xuân Minh đem mục tiêu nhắm vào hai nhà, một nhà là Minh Lan Cư bên trái hắn, một nhà là Thính Cảnh Các bên phải hắn, tên đều rất cao cấp, có người nói đều có quan hệ với quan lại, là hai tửu lâu lớn nhất trong thành. Bọn họ đi từ khi trời còn chưa sáng , trên đường lại tầm hai canh giờ, bây giờ nhìn sắc trời hẳn là hơn mười giờ sáng, còn chưa tới thời gian dùng cơm buổi trưa, lúc này khách ra vào tửu lâu cung không có nhiều, nhưng mà có thể nhìn thấy những người đó ăn mặc không bình thường, trên người Đường Xuân Minh cùng con trai đều là áo bông cũ, trong lòng hắn lo sợ đến lúc đó có khả năng sẽ không tiến vào cửa được.

"A Mẫu..." A Lâm cầm cái kẹo hồ lô mới được gặm một miếng nhỏ trong tay, không nỡ lập tức ăn hết, còn muốn thường xuyên chia sẻ cùng a mẫu, thấy a mẫu đứng bất động ở chỗ này, A Lâm tò mò giật giật tay mẫu.

Đường Xuân Minh ngồi xổm người xuống, dùng tay chỉ về phía hai phía tửu lâu, ôm lấy thân thể nhỏ bé của A Lâm nói: "A Lâm, hai nơi này, con thích nơi nào? Chọn một cái cho a mẫu, chúng ta đem đồ bán cho nhà hắn liền có thể kiếm được rất nhiều tiền."

Ngay tại thời điểm A Lâm vì a mẫu giao cho nhiệm vụ quang vinh mà vĩ đại mà khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại không biết nên chọn cái nào, bên trong Thính Cảnh Các, chưởng quỹ đang than thở,cái thời tiết này đối với tửu lâu cũng giống như thời điểm giáp hạt,chủ nhân vốn đã cẩn thận đặt một nhóm rau dưa mới từ phòng ấm đến, không ngờ đến nửa đường liền bị người chiếm, người chiếm là ai, còn không phải là là Minh Lan Cư đối thủ một mất một còn với Thính Cảnh Các, ai bảo bối cảnh của Minh Lan Cư cường hơn chủ nhân một chút, chủ nhân cũng chỉ có thể không nói gì tiếp tục tìm đến nguồn hàng cung cấp thay thế.

Lúc này, thanh âm tiểu nhị đang đứng đón khách ngoài cửa truyền vào bên tai chưởng quỹ: "Đi, đi, chủ nhân của chúng ta không có ở đây ngươi trả kiểu gì a, Thính Cảnh các chúng ta nói không thu là không thu, không phải là người nào cũng có thể đến được Thính Cảnh Các chúng ta ."

"Tiểu Xuyên Tử, có chuyện gì vậy?" Chưởng quỹ trong lòng phiền muộn, nghe được thanh âm huyên náo của tiểu nhị lại càng buồn bực, tức giận quát lớn.

"Chưởng quỹ , " tiểu nhị đi tới vẻ mặt đau khổ nói, "Còn không phải là thư sinh kia lại tới nữa sao, lần trước không phải là chủ nhân nói hắn không đủ tư cách tiến vào Thính Cảnh Các chúng ta sao? Mẹ nó còn không tin, nhất định phải bảo chủ nhân của chúng ta xem lại một chút." Thính cảnh Các vì tạo một bầu không khí văn nhã, thu thập không ít thơ từ thư họa treo ở trên tường, một ít thực khách không thiếu tiền cảm thấy đi vào lượn một vòng đều có thể cảm nhận chút khí tức văn nhân, mà người có thân phận cũng cảm thấy tửu lâu này đẳng cấp không tồi, xứng với thân phận cùng địa vị của bọn họ.

Hết chương 20

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip