13 ~ 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 13: Lý Phong

Lý Phong đứng trước căn phòng cũ, trong tay cầm hai tờ giấy đã ố vàng, nhìn đến khoảng sân bị phá hỏng gần như hoàn toàn không còn nhìn ra bộ dáng như trước khi cha mẫu còn sống, hàn khí trên người từng trận từng trận tỏa ra, khiến cho người đứng bên cạnh hắn là tên to con không ngừng nổi da gà muốn trốn đi.

Bị hàn khí của đại ca ảnh hưởng cũng không thể làm gì khác hơn là chịu đựng, nhưng sắc mặt những người khác hắn cũng không cần phải nhìn, mắt trừng lớn, nhìn về phía hai người Lý Đại Phát tức giận nói, "Nhìn gì vậy? Còn không mau chuyển đi, có phải là muốn nếm thử quả đấm của ta?"

Hai người Lý Đại Phát vừa nhìn thấy tên to con giơ nắm đấm lên liền sợ đến cả người run rẩy, run cầm cập nói, "Chúng ta chuyển ngay, lập tức chuyển ngay." Vốn còn hi vọng đường đệ có thể nói vài câu hay, nhưng thấy từ đầu đến cuối đường đệ đều tùy ý để cho tặc hán này này hoành hành, ở Lý gia phát ngôn bừa bãi, nhưng bọn họ hiện giờ cũng chỉ có thể ôm nỗi hận tăng nhanh động tác trên tay.

Lúc người khác nói chuyện với Lý Phong, Lý Phong liền trả lời, "Dư Mộ là quan trên của ta, chuyện của ta cũng do hắn làm chủ, giao thiệp với lũ man di lâu, tính tình của hắn cũng không tốt, ta không muốn cho hắn đến, nhưng hắn lại muốn xem tình huống trong nhà của ta, xin mọi người thứ lỗi." Nghe vậy những người này đều cảm thấy lạnh người, bọn họ lúc này mới nhớ tới, Phong tiểu tử cũng trường kì giao thiệp với lũ người man di, trong tay dính máu không biết bao nhiêu người, cho rằng Phong tiểu tử vẫn là tiểu hán tử tính tình thật thà như trước kia? Tức khắc liền từ bỏ ý đồ khuyên nhủ.

Chết tiệt, tại sao không để tên chó chết này chết trên chiến trường đi! Đây là suy nghĩ của cả một nhà Lý Hạ Căn.

Chờ đến khi hai người Lý Đại Phát đều đi, tên to con biến sắc mặt, lộ ra một nụ cười ngu ngơ, "Đại ca, được rồi, bọn họ đều đi, sau này nơi này đều là của đại ca, đại ca, việc này ta làm có được không, nếu đại ca không ngăn ta lại, ta khẳng định sẽ đem toàn bộ gia đình này đánh một trận." Con mẹ nhà nó, dám đối xử với đại ca như vậy, nên đem những người này ném tới chỗ bọn man di để bọn họ nếm thử cảm giác.

Phi phi, hắn mới không phải là cấp trên của đại ca, đại ca là lão đại của hắn đấy có được hay không.

"Từng thứ từng thứ, nếu như không phải là nhìn thấy bọn họ lại phiền lòng, dù thế nào cũng phải bắt bọn họ đem nơi này dọn dẹp sạch sẽ." Dù là hán tử thô lỗ, tên to con nhìn thấy căn nhà bị chà đạp thành dáng vẻ như vậy cũng cảm thấy vô cùng ghét bỏ, cứt gà từ năm cũ còn lưu lại dưới đất, còn có một đống đống rất có khả năng là do con người để lại, phần đất vốn để trồng rau đều là cỏ dại khô héo, những đồ vật linh tinh đâu đâu cũng có, nhưng mà nhìn thấy đại ca xắn tay áo chuẩn bị làm việc, tên to con cũng không thể rớt lại phía sau, cùng nhau thu thập cái sân bị tàn phá này.

Thôn dân đi ngâng qua nhà Lý Phong thấy có người không ngừng vứt đồ vật ra bên ngoài, vốn còn muốn đi xem xem có thể nhặt được một số thứ hữu dụng hay không, nhưng kết quả lại thấy một chút đồ cũng không có, cái chăn đen xì còn có cả mốc, nồi sắt cũng có một tầng bẩn dày, còn nhìn thấy cả sâu bò bên trong, người xem đều cảm thấy buồn nôn, ca nhi này sao lại như vậy khiến cho người khác không có cách nào nói rồi.

Tên to con cũng thu thập đến buồn nôn, sau này dù cho cả đời hắn đều ở một mình, hắn cũng tuyệt đối không muốn một ca nhi như vậy, lại liếc mắt nhìn nhà bếp, xoay người chạy đến phòng chính, kêu lên, "Đại ca, nhà bếp kia căn bản không thể dùng, bằng không đập đi xây lại một lần nữa. Đại ca, ta nói a, ngươi coi như là không muốn ở trong thành muốn trở về nơi này nhưng cũng không nhất quyết phải ở căn phòng rách nát này đi, còn không bằng ngươi trước hết ở trong thành một thời gian, chỗ này để cho người ta phá đi toàn bộ rồi lại xây dựng một căn nhà ngói to lớn thoáng mát, ở cũng phải ở nơi thoải mái chút a."

Lý Phong đang xé giấy cửa sổ, để cho gió thổi vào, cũng là loại bỏ cái mùi hôi thối trong phòng, cũng không quay đầu lại nói, "Nếu như ngươi không chịu được thì trở về thành là được, cái này còn thoải mái, đã quên những năm tháng ở Phương Bắc rồi sao?"

Nhưng mà sau đó lại bổ sung, "Nhà bếp thì xây lại đi, mấy gian phòng này thì tìm người tu sửa lại một chút, hiện tại vừa vặn nông nhàn. thời điểm mọi người trong thôn đều rảnh rỗi, đợi lát nữa ta đi tìm đại bá nói chuyện một chút, chờ đến khi làm xong rồi thì lên trấn trên mua ít gia cụ về."

Tên to con mừng rõ hét lên được, không cần tiếp tục thu dọn căn nhà bếp kia, tiến đến bên người Lý Phong cùng hắn dọn dẹp, nói đến một ít chuyện linh tinh mà hai ngày nay hắn nghe được ở trong thông, "Đại ca, ngày chúng ta trở về không phải là có náo nhiệt sao, ngươi biết xảy ra chuyện gì không? Tuy nói trong thôn ta có cực phẩm thân thích này, nhưng cũng có ca nhi ghê gớm, nghe nói hán tử đã chết của ca nhi kia tên là Triệu Đại Hổ, đại ca ngươi biết người này không?" Giống như là đã gọi quen "Chúng ta", "Thôn ta".

Tên to con thích xem trò vui yêu thích bát quái, không phải ngày đầu tiên Lý Phong biết được, nhưng mà Triệu Đại Hổ này hắn đúng là biết, kinh ngạc nói, "Hắn chết rồi? Năm đó còn cùng nhau chơi đùa trong thôn, chết như thế nào?"

Tên to con nhất thời giống như hiến vật quý đem những tin tức nghe được đều nói cho Lý Phong, Lý Phong nghe được lông mày cũng nhíu lại. Thời điểm hắn rời thôn Bình Sơn Triệu lão hán đã không còn, nhưng Triệu lão ma cũng không nhẫn tâm cùng bất công như bây giờ, Triệu lão tam kia hắn cũng biết, là tên rất được sủng ái, sau khi đến học đường liền giương cằm lên một bộ tư thái ta với các ngươi không giống nhau, không nghĩ tới qua mấy năm lại càng tự mãn, từ những lời của Dư Mộ hắn có thể xuyên thấu qua hiện tượng nhìn thấu bản chất, một học trò cực kì dối trá vô liêm sỉ, những võ nhân như bọn họ cực kì căm ghét loại nhã nhặn bại hoại này.

"Không nghĩ tới Triệu Đại Hổ lại là người như vậy, bây giờ hắn không còn cũng coi như tốt hơn cho ca nhi kia một chút." (*Vợ của anh đấy, chồng cũ không còn chẳng quá tốt cho anh còn gì ~*) Mấy năm phấn đấu trên chiến trường đã tôi luyện khiến cho tâm địa của hắn trở nên lạnh lẽo, đối với cái chết của người bạn từ bé Triệu Đại Hổ cũng không có để nhiều ở trong lòng, tuy rằng không tận mắt nhìn thấy tình cảnh lúc đó, nhưng trong lòng Lý Phong lại mang kính ý đối với ca nhi có cam đảm dám tách ra kia, nếu như không như vậy, theo như tính tình cùa mấy người nhà kia chỉ sợ ca nhi kia cùng hài tử đều không có kết quả tốt, để cho bọn họ phòng bị, lần sau nói không chừng liền thực sự bị đem bán, đến lúc đó nói là ca nhi tự nguyện, ai cũng không tìm được nhược điểm của bọn họ, trong lòng Lý Phong liền bắt đầu cảm thấy không thích mấy người Triệu gia cùng Triệu lão tam.

"Đúng vậy, " được đại ca đồng ý, tên to con càng hứng thú hơn, miệng nhếch lên chuẩn bị thao thao bất tuyệt, "Nghe nói ca nhi kia từ nhỏ đã biết viết chữ thông văn , làm một quyển sổ sách khiến cho mọi người cũng không biết nói gì, người lớn lên cũng xinh đẹp, chính là đáng tiếc bên người dẫn theo một đứa nhỏ trong bụng lại còn một đứa nữa, bằng không..."

"Câm miệng!" Lý Phong nhíu mày quát mắng, "Danh tiếng ca nhi nhà người ta còn cần ngươi nói ? Còn như vậy liền khâu mồm lại nhanh chóng trở về cho ta." Nói xong cũng nhanh chân đi ra ngoài.

Tên to con bị mắng , rụt lại, thật là, hắn cũng chỉ ở trước mặt đại ca nói một chút, trước mặt những người khác hắn vẫn rất giữ mồm , muốn duy trì hình tượng lãnh khốc của mình, thấy đại ca muốn đi ra ngoài, vội vã tới hỏi: "Đại ca ngươi muốn đi đâu?" Cũng không thể bỏ mặc tiểu đệ là ta a.

"Ta đi mua mấy cây chổi trở về." Vừa mới dứt lời người đã ra sân, tên to con nhận mệnh liền tiếp tục quét dọn.

Mặc dù rời khỏi mấy năm, nhưng bố cục trong thôn căn bản không thay đổi, Lý Phong biết được đến gia đình nào là có thể mua được chổi. Đi trên đường không khỏi nghĩ đến những gì tên to con nói, không tự chủ được ngẩng đầu hướng về phía nhà ca nhi kia nhìn mấy lần, ngược lại cũng cách nhà hắn không xa, tuy nói kính nể dũng khí của ca nhi, nhưng ca nhi muốn chống đỡ môn hộ cũng không phải dễ dàng.

Lý Phong nhíu nhíu mày, vị trí kia đối với một ca nhi mang thai cùng với một tiểu ca nhi ba tuổi không an toàn, nhưng mà một hán tử độc thân như hắn cũng không có tư cách để nói cái gì, bằng không chỉ sợ bại hoại danh tiếng của ca nhi nhà người ta.

"Thiết thúc, ta muốn mua cái chổi ." Đi tới ngoài sân một hộ gia đình, Lý Phong giương giọng kêu lên.

"A, là Phong tiểu tử a, mau vào đi, không nghĩ tới ngươi còn nhớ những thứ này, còn nói muốn mua cái gì, cứ cầm lấy đi, vốn không đáng mấy đồng tiền." Một hán tử trung niên mở cửa đón Lý Phong đi vào.

Lý Phong quen cửa quen nẻo đi đến chỗ thường để chổi chọn mấy cái, xoay người liền đem tiền đã chuẩn bị kĩ lưỡng thả xuống ghế, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Thiết thúc, ta đi, chờ ta thu thập xong nhà liền đến thăm ngươi." Sau khi cha mẹ hắn qua đời Thiết thúc từng chăm sóc qua hắn, khi thấy hắn trở về cũng không ngừng rơi nước mắt.

"Ai, thật là , ai nha, Phong tiểu tử, không phải nói không cần tiền sao?" Hán tử trung niên vừa quay đầu liền nhìn thấy mấy miếng đồng được để lại, vội vã đuổi theo hô, nhưng Lý Phong chân dài nên đã đi xa, hán tử trung niên chỉ đành thở dài lắc đầu một cái, không nghĩ tới mấy năm trôi qua, Phong tiểu tử vẫn còn nhớ giá tiền chổi của hắn, một văn không nhiều cũng không ít, tiểu tử thật là có tâm.

Lý Phong sau khi đem chổi trở về giao cho Dư Mộ liền rời đi, một đường hướng về phía nhà của Lý Chính. Nhà của Lý Chính ở trung tâm thôn, phải xuyên qua gần nửa thôn, trên đường cũng thường xuyên gặp người khác, không ít người thấy hắn liền tránh, Lý Phong nhìn thấy cũng không lộ ra một chút thần sắc nào. Hắn biết người mình đầy sát khí dung mạo liền đáng sợ, nhưng đối với hắn mà nói, có thể sống từ Phương Bắc trở về đã là vạn hạnh, ý kiến của người khác đối với hắn như thế nào hắn đã sớm không thèm để ý.

Đến nhà Lý Chính không cần chờ đến khi hắn gọi cửa, cửa viện liền được mở ra từ bên trong, đi phía trước là một ca nhi xa lạ, phu lang Lý Chính đi phía sau hung hăng nói với hắn: "Minh ca nhi ngươi thật là, tình cảnh của ngươi như thế nào chẳng lẽ chúng ta lại không biết, có thể giúp được đương nhiên sẽ giúp ngươi đầu tiên, lại cũng thực sự không ảnh hưởng gì đến chúng ta, nếu như thực sự đến thời điểm ngày mùa, ngươi dù cho có cầu ta ta cũng phải suy nghĩ lại một chút. Ngươi ta, đem đồ trong tay nắm chặt một chút, suy nghĩ nhiều cho mình cùng đứa nhỏ A Lâm một chút, chỉ có lần này, nếu như lần sau còn như vậy ta liền không cho người vào cửa."

"Ta biết rồi, cái này còn không phải là do Lý Chính đại thúc khổ cực chạy đến nha môn giúp ta một chuyến, ta dù thế nào cũng phải đến nói một tiếng cảm ơn a, nếu không phải là thân thể không cho phép đáng nhẽ ta nên cùng Lý Chính đại thúc đi một chuyến mới phải . Ồ, Trầm phu lang, ngươi có khách tới cửa, ta liền xin phép." Vừa thấy có người đến, Đường Xuân Minh vội vã tăng nhanh bước chân tránh ra, một chuyến đưa lễ dễ dàng sao, khuyên can đủ đường cuối cùng cũng coi như là lưu lại, bằng không hắn thật sự là không biết làm sao.

Nhưng mà hán tử kia thật nghiêm túc, gương mặt kia, dáng vẻ như người sống chớ gần, nhưng mà thật hâm mộ a, người này nắm giữ một thể trạng hắn vô cùng hâm mộ, nuốt một ngụm nước bọt, quên đi, hai đời hắn đều vô duyên với thể trạng này.

"A, là Phong tiểu tử a, mau mau vào, thật là khéo, đương gia, Phong tiểu tử đến rồi. Phong tiểu tử nhất định là tìm đại bá của ngươi có việc đi, trực tiếp đi tìm hắn đi." Trầm phu lang vô cùng bận rộn, một mặt bắt chuyện Lý Phong một mặt vẫn chưa yên tâm căn dặn Đường Xuân Minh , "Minh ca nhi, trên đường ngươi cẩn thận một chút, mặt đất có thể trượt, chuyện dê kia, ta đã nhờ người đi hỏi, thật là có dê mẹ mới đẻ được vài con, sáng nay rảnh rỗi ta liền đi xem một chuyến."

Đường Xuân Minh nghe thấy Trầm phu lang gọi người kia là Phong tiểu tử mới ý thức được người kia là ai, đầu vừa mới quay lại lại nhịn không được lại xoay qua liếc mắt nhìn, cái gì đây, cái này mà kêu là hủy dung, nhìn qua càng cảm thấy có cá tính, đây mới gọi là nam nhân có được hay không. Liếc mắt nhìn liền rời mắt, hướng về phía Trầm phu lang phất tay một cái, "Vậy ta an vị ở nhà chờ a, ngươi đón tiếp khách khí đi."

Không chỉ có Đường Xuân Minh hiếu kì trong lòng, Lý Phong nhìn cũng đoán được thân phận của người này, trong lòng cũng vô cùng hiếu kì, ai bảo Dư Mộ lắm mồm không ngừng lải nhải bên tai hắn lại kính nể cách làm của ca nhi này như thế, trước chỉ là lướt qua bây giờ mới nhìn thẳng, dư quang không ngừng đánh giá một phen, Dư Mộ nói cũng không sai, trong thôn tướng mạo của người này cũng được xem là đỉnh cấp, nhưng mà thân thể quá đơn bạc, hắn nhìn cũng lo lắng không biết người này có thể trở về nhà thuận lợi hay không.

Qua mấy câu nói cũng nhìn ra được người này tính tình khác sảng khoái, không quá phù hợp với lời đồn, càng phù hợp với hình tượng dám cầm quyên sách hướng về phía Triệu gia tính sổ hơn, cũng không thấy bộ dáng sa sút phiền muộn. Nghĩ đến trước đó Triệu lão ma muốn đem ca nhi như vậy tái giá cho một hán tử hơn bốn mươi tuổi chân thọt, lại vì mười lăm lượng bạc, Lý Phong nhịn không được cảm thấy tức giận thay cho hắn.

"Ừ, ngày cũng sắp trở nên lạnh hơn, Phong tiểu tử nhanh vào ta đóng cửa lại." Đường Xuân Minh đã đi xa, Trầm phi lang bị đông cứng, cho rằng trời đột nhiên trở lạnh rồi.

Lý Phong theo Trầm phu lang đi vào sân, Lý Chính đã đi ra đón, lộ ra nụ cười hỏi: "Phong tiểu tử có chuyện gì sao? Trong nhà có gì ăn không ? Nếu không liền mang bạn của ngươi đến nhà đại bá đi, dù sao cũng chỉ thêm hai cái bát hai đôi đũa thôi." Tuy rằng đã lấy đất về, nhưng chờ đến khi ruộng có thể sản xuất được cũng cần thời gian, Lý Chính cũng không hiểu rõ về tình huống của Lý Phong hiện tại, lo lắng hắn không được ăn cơm, cho nên nói như vậy. Nếu như nói quan hệ của hai nhà, a gia Lý Chính cùng a gia Lý Hạ Căn là Lý Tòng Thụ là anh em ruột, Tòng Thụ mất sớm, Lý Phong vừa mới trở về, Lý Chính cảm thấy chính mình phải có trách nhiệm quan tâm đến hắn một chút.

Trên mặt Lý Phong hơi hòa hoãn, khóe miệng nhếch lên, giống như là muốn cười, nhưng có lẽ là do không quen nên cơ bắp trên mặt xơ cứng, khiến cho người khác chỉ cảm thấy khóe miệng hắn giật giật một chút, "Đại bá không cần lo lắng, mấy năm qua ở bên ngoài vẫn là tích góp được một chút của cải, không cần làm phiền đại bá sao , nhưng mà có chuyện cần nhờ đại bá giúp ta thu xếp một chút. Gian nhà kia của ta hiện tại không thể ở, cần nhờ đại bá sao giúp ta sửa chữa một chút, mấy ngày nay ta dự định cùng Dư Mộ lên trấn trên ở một thời gian, chờ đến khi làm xong thì về."

Tính tình của Lý Đại Phát như thế nào Lý Chính cùng phu lang hắn sao lại không biết, ca nhi kia cũng được nuôi đến lười biếng, cùng một dạng với a mẫu hắn, hơn nữa trước đã có người ở, thực sự là cần phải tu sửa một chút, liền gật đầu đáp, " Vừa hay lúc này thời điểm nông nhàn hán tử nhiều, ta giúp ngươi tìm mấy người chịu khó, chỉ cần mấy ngày liền làm được, nếu như ở trên trấn không tiện liền đến nhà đại bá, hai tiểu tử nhà ta đều ở trên trấn, trong nhà cũng rộng rãi."

"Được rồi, có chuyện liền vào nhà bàn bạc, ở bên ngoài không thấy lạnh sao?" Trầm phu lang thấy đương gia nhà mình đứng cùng người nói chuyện trong sân, lườm hắn một cái gọi người vào nhà, rót chén trà nóng, nhà bọn họ thường lui tới thị trấn, trong nhà cũng có vài đồ thường dùng để đãi khách.

Lý Phong bởi vì còn muốn nói chuyện tiền công, cũng không từ chối liền đi vào nhà, liếc mắt liền thấy trên bàn có để ít bánh ngọt, nói vậy chính là do ca nhi vừa nãy đưa tới . Chờ đến khi thảo luận xong chuyện tiền công cùng những chuyện liên quan, Lý Phong liền rời đi.

"Ai, Phong tiểu tử sống cũng thật không dễ dàng." Trầm phu lang ngồi ở trên giường than thở, dưới cái nhìn của hắn Lý Phong không có xây lại nhà mà chỉ là sửa sang lại một chút, chỉ sợ mấy năm qua của cải tích góp cũng không có nhiều, sau này làm sao mới có thể cưới được phu lang.

"Ngươi cũng đừng quá nhạy cảm, ta thấy a, việc này chưa chắc, vị quan trên cũng là bằng hữu của Phong tiểu tử kia vừa ra tay liền móc ra mười lượng bạc, hơn nữa công phu trên tay liền thâm sâu, không phải là hán tử bình thường, nói không chừng là quan võ a, có quan trên là bằng hữu như vậy chiếu cỗ Phong tiểu tử, sau này không chắc Phong tiểu tử sẽ như thế nào đây." Lý chính đập đập đầu thuốc vào cột, lại rít thêm hai phát.

Trầm phu lang cười nhạo một tiếng: "Còn không phải là chuyện Lý gia các ngươi, ta chỉ là đau lòng Phong tiểu tử, nhỏ như vậy liền bị người ta đưa đến chiến trường."

Vừa nói như thế Lý Chính cũng đau đầu, người lo lắng ở giá gia cũng không ít, may mà Phong tiểu tử cũng là những trưởng lão trong tộc nhìn từ nhỏ đến lớn, sẽ không thiên vị nhà Lý Hạ Căn, bằng không nếu như thay đổi là người họ khác, còn không biết sẽ có kết quả như thế nào a. Lại như trước kia chuyện Minh ca nhi cũng chỉ là chuyện Triệu gia, vì vậy hắn mới có thể đứng ra nói lời công đạo, lời của Lý Chính hắn đối với tam thúc công vẫn có chút phân lượng, hơn nữa người nhà họ Đường đứng ra mới có thể đem chuyện giải quyết viên mãn.

Lý Chính không khỏi càng kỳ vọng hơn đối với hai đứa con, chỉ cần hai người bọn họ có một người thi đỗ tú tài, hắn ở trong thôn cùng Lý gia có thể nói là nói một mà không người dám nói hai .

Trầm phu lang thấy vậy thì thôi, hắn cũng biết đương gia nhà mình đau đầu chuyện toàn nhà Lý Hạ Căn, loại sâu mọt như thế, bình thường có chuyện gì là lôi Lý gia ra nói chuyện, thật giống như Lý gia ghê gớm lắm, người như thế chỉ thuần túy là bại hoại danh tiếng của Lý gia.

Tác giả có lời muốn nói: ấn tượng ban đầu của tiểu công đối với tiểu thụ

Tiểu công: Đại Hổ không xứng với ca nhi như vậy

Còn gì nữa không? Chỉ như vậy sao?

Tiểu công cau mày: quá gầy, nên cố gắng có thêm chút thịt.

Còn gì nữa không còn gì nữa không? Không có cái gọi là nhất kiến chung tình sao ?

Tiểu công thả hơi lạnh: ta là người tùy tiện như vậy sao? Hơn nữa ca nhi nhà người ta vừa mới thủ tiết tang phu!

=.='

.


Chương 14: Nuôi dê

Đường Xuân Minh đi ở trong thôn, thỉnh thoảng hướng về những người đi đường chào hỏi qua, miễn là những người trong ký ức có quen biết hắn hắn đều chủ động chào hỏi, dù thế nào, hắn sinh hoạt ở nông thôn, vậy thì không thể quá xa cách với người ở nông thôn này. Chắc chắn trước đây Minh ca nhi có chút ngại ngùng không giống hắn hiện tại rất lạc quan, bởi vậy có mấy người nhìn thấy hắn chủ động chào hỏi thì sửng sốt một lúc sau đó mới trưng ra khuôn mặt tươi cười.

Kỳ thực, hầu hết người dân trong thôn đều rất mộc mạc , hắn nhớ tới khi còn bé, thường thường bưng bát ăn cơm đi chơi, những người quen biết hắn đều sẽ trực tiếp gọi hắn đến nhà cùng ăn cơm, dù cho sau này chịu ảnh hưởng của thành thị đều đóng kín cổng cao tường mà sống, quan hệ của thôn dân so với cư dân thành thị lạnh lùng vẫn là tốt hơn nhiều.

Sinh sống trong thành thị một thời gian, hắn vẫn rất yêu thích không khí của nông thôn.

Bây giờ hắn ở đây cũng coi như có hộ khẩu đơn độc, cái này chứng minh từ đây hắn liền thoát khỏi quan hệ với Triệu gia ở thôn tây, nhưng mà đáng tiếc, con trai Triệu Lâm cùng đứa trong bụng không thể theo họ Đường của hắn, vẫn phải theo họ Triệu, chính là nói, con trai của hắn vẫn được tính là người của Triệu gia, trừ phi sau này hắn tái giá phu gia đồng ý tiếp nhận liền có thể theo họ của phu gia, hoặc là Đường gia bên thôn Trấn Sơn kia đồng ý tiếp thu cho phép tiến vào gia phả.

Nhưng mà Trầm phu lang đã từng khuyên hắn, nếu như chỉ có một tiểu ca nhi là Triệu Lâm thì không sao, nhưng nếu như đứa bé trong bụng hắn là tiểu hán tử, nếu như sau này muốn vào học đường tham gia khoa cử thì không thể không để ý những thứ này. Trong lòng Đường Xuân Minh chỉ có thể thầm mắng tư tưởng bảo thủ của cái xã hội cổ đại này, cũng may mặc kệ là họ Đường hay họ Triệu cũng đều là con trai của hắn.

Trở lại nhà của mình vừa mới đẩy cửa viện ra, hắn liền nhìn thấy con trai ngoan ngoãn đang ngồi xổm cạnh cửa, nhìn thấy hắn đi vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nở nụ cười vui mừng, đứng lên mềm mại kêu, "A mẫu, người về rồi a."

"Ai, con trai ngoan, đang đợi a mẫu sao, sao không chơi cùng bọn Đại Mao?" Trái tim Đường Xuân Minh nhất thời hóa thành nước mềm mại đến rối tinh rỗi mù, nói xong liền cúi đầu ôm lấy con trai.

"Không muốn, Tú a sao nói a mẫu có tiểu đệ đệ, không thể lại ôm A Lâm ." Dù không muốn nhưng vẫn tránh khỏi hai tay của hắn, khuôn mặt nhỏ cẩn thận nhìn chằm chằm cái bụng của Đường Xuân Minh.

Tay Đường Xuân Minh giơ ra nhất thời cứng lại giữa không trung, tươi cười trên mặt cũng rơi mất, có cần phải lúc nào cũng nhắc hắn hiện thực tàn khốc như vậy hay không, con trai ngoan à đao của con đáng nhẽ nên thời thời khắc khắc hướng về phía kẻ thù đích thực của chúng ta mới đúng. Trong lòng hắn thở dài, tay đã giơ ra chỉ đành bóp bóp khuôn mặt cuối cùng cũng đã có chuyển biến tốt của con trai "Đi nào, vào nhà cùng a mẫu, không cần nghe Tú a sao của ngươi, a mẫu thích ôm A Lâm."

"Ai yêu, hai mẹ con nhà các ngươi thật là thân thiết a, A lâm nói nhất định phải chờ ngươi trở về nhà, Đại Mao Nhị Mao gọi hắn ra ngoài chơi cũng không chịu, thật là làm ta đố kị a. Được rồi, ngươi về rồi ta cũng nên về thôi, không quấy rầy các ngươi thân thiết ." Trương Tú đứng trước cửa phòng cười trêu gọi, Đường Xuân Minh tới nhà Lý Chính liền đem con trai giao cho Trương Tú trông coi.

Tiễn Trương Tú ra cửa viện, Đường Xuân Minh mang theo con trai đi xem hai con gà mái, trước khi hắn đến nhà Lý Chính liền nghe được tiếng gà kêu, hoài nghi là có phải là gà đẻ trứng hay không, tuy nói trời lạnh gà sẽ không chịu đẻ trứng, nhưng mấy ngày hôm nay hắn nuôi như thế nào a, không chỉ có uống nước suối pha loãng trong không gian, ngay cả ăn cũng là lấy cỏ mọc từ trong không gian ra băm cho ăn, thậm chí còn có thêm gạo trước đây trồng không gian, hai con gà mái quả nhiên là tranh nhau ăn, cho bao nhiêu đều lập tức ăn sạch, điều này cũng khiến cho Đường Xuân Minh không sợ bị người khác phát hiện.

Lúc đó Trương Tú vừa vặn lại đây, hắn còn chưa kịp kiểm tra, lúc này mới nhớ tới liền đến chuồng gà ló đầu vào nhìn, ai yêu, trên cỏ lót hiện đang nằm hai quả trứng gà, Đường Xuân Minh vui mừng, " Con trai a, chúng ta rốt cuộc có trứng gà của mình ăn rồi, buổi trưa ta làm trứng gà chưng cách thủy cho con ăn." Trước kia ăn trứng gà đều là từ nhà người khác đưa, có nhà Lý Chính, có bên Trương Tú, còn có các ca nhi quen biết như Vương Mạc đưa tới, nhưng mà hắn cũng lo lắng ăn xong sẽ không còn, còn phải đi mua trứng gà sao? Bị người nhìn thấy khẳng định sẽ có người nói, hiện tại vào lúc này hắn mới không làm chuyện rủi ro như vậy, cũng bởi vậy, mấy ngày nay hắn mới liều mạng cho gà mái ăn, rốt cuộc cũng không phụ sự kì vọng của hắn.

Vì khao hai con gà mái, Đường Xuân Minh lại đi đến chỗ đựng thức ăn đổ thêm ít nước suối cùng với ít gạo, dùng lực lượng tinh thần thu hoạch ít rau bên trong, có thứ tốt không cần hắn gọi hai con gà mái liền vội tranh nhau cướp ăn, Đường Xuân Minh lấy trứng gà còn mang theo nhiệt độ ra, đem một quả cho con trai cầm.

Hai ngón tay nhỏ bé của Triệu Lâm hợp lại cẩn thận cầm, cũng rất vui vẻ, a mẫu chưng trứng gà ăn rất ngon, hưởng ứng nói, "A mẫu, A Lâm muốn ăn trứng gà chưng." Trước đây hắn dù muốn ăn cái gì cũng không dám nói, nhưng mà hiện nay mỗi ngày đều được Đường Xuân Minh nuôi ăn ngon ăn no, lá gan cũng lớn chút, đương nhiên cái này còn giới hạn ở mức Đường Xuân Minh phải nói trước.

"Được, sau này có trứng gà đều cho A Lâm lấy, chỉ cần có trứng a mẫu liền chưng cho A Lâm được không, chờ đến khi lấy gà con trở về cũng giao luôn cho A Lâm, sau này tích góp tiền riêng cho A Lâm." Đường Xuân Minh phất tay mang theo nhi tử nhanh chân hướng về phía phòng bếp, lại vừa miêu tả mỹ cảnh cho con trai.

"Nhất định mỗi ngày A Lâm đều đến xem." Tiểu ca nhi Triệu Lâm theo sát bước chân của a mẫu , cười đến con mắt đều sắp híp thành một đường. Tiểu ca nhi còn không hiểu được cái gì là tiền riêng, nhưng hắn cảm nhận được hắn có thể giúp a mẫu , nuôi gà còn có thể có trứng gà sau này ăn không hết, có thể đổi lấy tiền.

Trong phòng còn có hai con ngỗng nhỏ màu vàng mà Đại Sơn lên trấn trên kiếm được, nhiệt độ bên ngoài dù thế nào cũng thấp hơn, vì vậy sau khi mang về Đường Xuân Minh liền nhanh chóng cho uống chút nước suối cùng thả vào trong phòng, đến buổi tối liền trực tiếp mang vào không gian, ban đầu Trương Tú còn lo lắng có thể sống được hay không, không nghĩ tới so với lúc mới ban đầu còn có sức sống hơn. Nhưng mà gà con các loại còn phải chờ đến khi trời trở nên ấm áp hơn, nhưng mà Trương Tú đã giúp Đường Xuân Minh tìm nhà chuyên môn ấp gà con đặt năm mươi con, sẽ chờ đến khi gà con nở ra liền có thể mang về được.

Sau khi vào phòng A Lâm liền ngồi xổm trước lồng trúc xem hai con ngỗng nhỏ, Đường Xuân Minh ngồi ở trên giường đếm số ngân lượng còn lại, tiền không đủ tiêu a, chỉ có vài ngày liền bỏ ra gần ba lượng bạc, còn tiền bốc thuốc, tiền đặt cọc mua ngỗng con cùng gà con, lễ đưa đến nhà Lý Chính cũng cần dùng tiền a, hơn nữa còn có dê sẽ mua về nữa, mười mấy lượng bạc này còn có thể dùng được trong vòng bao nhiêu lâu a? Hắn thực sự phải đi thị trấn một chuyến, các loại cây trồng trong không gian đã sắp được rồi a, thời tiết này mà bán rau trên trấn trên thực sự là hốt bạc về, nhưng mà không một ai tán thành quyết định này của hắn, mãi đến tận tháng ba thai nhi mới ổn định hắn mới được ra khỏi cửa xa xa một chút, khiến cho hắn dù có nhiều biện pháp hơn nữa cũng không thể để bạc từ trên đầu mình rơi xuống.

Nuôi gà cùng nuôi dê đều là ý kiến không tồi, cái thời đại này nhà nuôi súc vật quy mô lớn không nhiều, vì sao, nuôi quy mô lớn sẽ dễ dàng sinh bệnh, một khi dịch bệnh bùng phát súc vật đều chết rất nhiều cuối cùng chỉ có thể bù đến mất sạch của cải, nhưng Đường Xuân Minh có không gian trong tay căn bản không sợ, dựa vào thủ đoạn như vậy làm giàu cũng không gây sự chú ý, bằng không giải thích thế nào về chỗ bạc xuất hiện.

Hơn nữa nuôi dê mới tốt, vừa nghĩ tới dê trong đầu hắn liền nghĩ đến hàng loạt món ăn mỹ vị làm từ dê, thịt dê kho, dê nướng, thịt dê xỏ xâu, thịt dê tự nhiên... Không thể nghĩ tiếp nữa, điều này làm cho người không có thịt không vui nhưng sau khi xuyên đến nơi này vẫn chưa ăn được nửa miếng thịt nào, quay đầu lại nhìn con trai, may mà con trai không ngừng nhìn chằm chằm vào con ngỗng nhỏ, không chú ý tới, xoa xoa một chút. Nhưng mà bởi vì đại nghiệp ăn thịt, dê này hắn nhất định phải nuôi, cho dù trong thời gian ngắn không nhìn thấy lợi ích, nhưng đời trước có không ít nơi đem dê trở thành hàng hiệu.

&&&

Chuyện Lý Phong sửa nhà Đường Xuân Minh cũng biết , không gì khác, đứng ở cửa nhà hắn liền có thể nhìn thấy căn nhà bên kia đầy ắp người bận rộn.

Trương Tú nói với hắn: "Ngươi không biết thôi, Phong tiểu tử đưa ra tiền công làm một ngày là mười lăm văn, tuy nói không bao cơm, nhưng làm việc ở nơi này đều bằng làm công hai ngày ở nơi khác, nhưng đáng tiếc Đại Sơn nhà ta đã sớm làm việc trên trấn, bằng không cũng có thể giúp Phong tiểu tử sửa nhà rồi."

Đường Xuân Minh tức giận lườm hắn một cái, nói, "Việc này có thể làm được mấy ngày? Đại Sơn nhà ngươi làm việc trên trấn trên cũng phải gần tháng, tính ra tiền công bên kia càng nhiều, hay vẫn là do ngươi đau lòng Đại Sơn nhà ngươi đi sớm về trễ?"

"Ai nha, hiện tại cái miệng này của ngươi, " Trương Tú xấu hổ tiến đến nhéo gò má của Đường Xuân Minh, "Thực sự là cái gì cũng dám nói." Nhưng mà Trương Tú cũng không dám huyên náo quá phận quá đáng, dù sao còn phải cân nhắc đến tình trạng cơ thể của Đường Xuân Minh, hắn cũng chỉ nói như vậy, nếu như thật sự để cho Đại Sơn trở về không chỉ mình hắn, chính Đại Sơn cũng không nỡ, kiếm được chút tiền cũng đâu dễ dàng, vì vậy bây giờ hắn đối với tình huống của Minh ca nhi cũng có chút bận tâm, trái với bộ dáng không chút bận tâm nào của hắn, Trương Tú thực sự là người vô cùng sốt ruột.

Độ quan tâm của Đường Xuân Minh đối với nhà Lý Phong cũng không cao, bởi vì Trầm phu lang đã đem dê mẹ mang trở về, một dê mẹ lại thêm ba con dê nhỏ, hắn tổng cộng bỏ ra hai lượng bạc, lấy bạc thì thịt cũng đau một trận. Nhưng mà Trầm phu lang cũng là một người nhiệt tình, hắn không chỉ đem dê dắt tới, mà còn lo chỗ Đường Xuân Minh không có cái cho dê ăn, còn lấy một ít cỏ cùng những thứ khác từ bên nhà nuôi dê kia đến cho hắn, cùng hỏi rõ một chút đều cần chú ý khi nuôi dê hộ Đường Xuân Minh, từng cái từng cái đều nói rõ cho hắn, chỉ sợ Đường Xuân Minh không nuôi tốt liền phí hai lượng bạc làm vốn này.

Trước đó, Đường Xuân Minh liền đem chuồng lợn nhà mình sửa lại một chút làm chỗ nuôi dê, đem bên trong cố gắng quét dọn sạch sẽ, tung vôi sống một lượt, lại làm cỏ khô mềm mại chỗ bên trái chuồng. Khi hắn làm những thứ này Trương Tú đúng bên cạnh run như cầy sấy, muốn đoạt lấy việc nhưng Đường Xuân Minh không chịu, nói sau này chẳng lẽ việc gì cũng phải nhờ Trương Tú, chờ đến khi Đường Xuân Minh làm xong cũng chỉ ra một thân mồ hôi cũng không có tình huống dị thường nào khác lúc này Trương Tú mới đem trái tim thả lại trong bụng.

Sau khi dê được mang về Đường Xuân Minh đặc biệt đốt một chậu than cho dê mẹ cùng ba con dê con tắm sạch một chút, Trầm phu lang nhìn thấy Đường Xuân Minh làm việc cẩn thận thu thập cũng sạch sẽ liền đỡ lo không ít.

"Cái nhà kia đã nói rồi, muốn dê mẹ nhiều sữa, có thể cho nó ăn chút đậu tương, trong nhà nếu như không có đậu tương thì đến chỗ ta lấy chút, biết chưa, nó ăn cũng không được bao nhiêu." Trầm phu lang chỉ lo Đường Xuân Minh lại mang theo đồ đến cửa, cố ý dặn dò.

"Được rồi, trong nhà còn có chút, nếu như không đủ ta nhất định sẽ qua lấy, tuyệt đối sẽ không khách khí." Đường Xuân Minh nhấc tay bảo đảm nói.

"Được rồi, ta đi trước , nếu như ngươi có chuyện gì không hiểu có thể bảo ta, ta lại đi hỏi rõ ràng, đem dê nuôi thật tốt trong nhà cũng có thêm chút thu nhập." Trầm phu lang nói xong lại vội vã đi, bên chỗ Phong tiểu tử tuy nói không bao cơm, tuy nhiên vẫn cần phải có người nhìn một chút, đun chút nước làm ít bánh màn thầu, ăn no mới có sức làm việc.

Tiễn Trầm phu lang đi Đường Xuân Minh trở lại chuồng dê, A Lâm dựa theo hắn căn dặn đem dê con cách khá xa lại đây, nhìn thấy A Mẫu trở về liền chỉ vào ba con dê nhỏ dựa vào nhau nằm trên đống rơm, hai con mắt phát sáng nói: "A Mẫu, dê con."

"Đúng, dê con, còn có dê mẹ, sau đó A Mẫu mỗi ngày đều vắt sữa dê cho A Lâm uống, đem A Lâm nhà chúng ta nuôi đến trắng mềm ." Đường Xuân Minh nhìn ra được con dê mẹ này rất khỏe mạnh, sữa cũng rất đủ, vú nặng trình trịch , đều sắp kéo dài tới mặt đất .

"Sữa dê? A Mẫu, có ngon như trứng gà chưng không?" Dần dần đã bị nuôi đến có khuynh hướng ăn vặt - A Lâm liếm liếm môi hỏi a mẫu.

"Đương nhiên uống ngon, đến, ngày hôm nay A Mẫu liền vắt chút sữa dê cho A Lâm uống thử."

Đường Xuân Minh chuẩn bị chậu gỗ chuyên để cho dê ăn, đổ chút nước suối rồi đưa đến trước mặt dê mẹ, mới vừa mang trở về thay đổi chỗ ở xa lạ, dù là súc vật cũng sẽ cảm thấy bất an , vì vậy trước tiên cần dùng nước suối động viên nó, khiến nó không bài xích mình tiếp cận thậm chí là vắt sữa. Ngay cả A Lâm cũng yêu thích mùi vị của nước suối, tại sao dê mẹ lại không bị hấp hẫn được, cúi đầu gần chậu gỗ ngửi một cái rồi lại ngẩng đầu nhìn Đường Xuân Minh, cuối cùng không nhịn được liền uống, ba con dê nhỏ khác, Đường Xuân Minh cũng cho uống chút nước suối, thời tiết có chút lạnh, dù thế nào cũng không thể để dê con sinh bệnh.

Nhìn dê bắt đầu uống nước, Đường Xuân Minh thử sờ sờ đầu vú nó, nhưng mà không dám để cho A Lâm tiếp cận, vẫn cứ để hắn tránh xa một chút. Dê mẹ chỉ là ngẩng đầu lên "Mị mị" kêu một tiếng liền lại cúi đầu uống nước , Đường Xuân Minh lại nhân cơ hội cho nó ăn thêm một chút rau xanh trong không gian, mà Triệu Lâm tiểu ca nhi đứng cách đó không xa thấy bản lĩnh thỉnh thoảng lại biến ra được đồ vật của a mẫu không ngừng sùng bái nhìn, a mẫu nói đây là bản lĩnh của thần tiên, không thể nói ra ngoài, nói ra sẽ bị thần tiên lấy mất bản lĩnh của a mẫu, nhưng mà a mẫu thật lợi hại a, sẽ không còn ai có thể bắt nạt a mẫu cùng nó đúng không.

Dê mẹ rất ôn thuần, không hề động đậy mà tùy ý để cho Đường Xuân Minh hành động, Đường Xuân Minh lại đem vú dùng vắt sữa rửa sạch sẽ, lúc này mới nắm lấy bắt đầu vắt sữa. Mới đầu có chút ngượng tay, dê mẹ chỉ kêu to "Mị mị", ai bảo Đường Xuân Minh chỉ có ký ức khi còn bé, lớn lên liền không còn làm nữa, sau khi có không gian mấy năm đó mặc dù hắn có ăn thịt dê, nhưng vắt sữa cái gì đó đều để cho người khác làm, hắn năm đó chỉ thuần túy là hưởng thụ sinh hoạt, làm sao thoải mái là được, đáng đời khiến cho cha hắn trong mộ cũng không vừa mắt.

Cũng may chỉ trong chốc lát liền tìm đúng cảm giác, sữa theo động tác của hắn ào ào chảy vào trong bồn, vắt được hơn nửa bồn mới hết. Đường Xuân Minh đổ một phần ba vào bồn nuôi dê con, còn lại đưa vào trong bếp đổ vào cái nồi đã chuẩn bị kĩ, đốt chút lửa rồi bắc nồi đun sữa dê.

Triệu Lâm vẫn đi theo bên người a mẫu bám lấy góc áo của a mẫu, Đường Xuân Minh cũng không chê hắn vướng chân vướng tay, đi đến chỗ nào cũng đều mang theo, sữa dê có mùi tanh khí nồng, không có mấy người có thể chịu được, nhưng mà Đường Xuân Minh biết rõ một số phương pháp loại bỏ mùi tanh, ví dụ như bỏ thêm lá trà, hoa lài, còn có bột hạnh nhân vào đun cùng, nhưng mà trên tay hắn không có bột hạnh nhân, nhưng hai loại trước đó trong không gian hắn còn lại một ít, cảm tại tính năng chứa đựng của không gian được phát hiện, bên trong ngay cả tiền mặt cũng có, nhưng mà hiện tại chỉ là một đống giấy vụn, Đường Xuân Minh nhìn thấy cùng cảm thấy đau lòng, mà hai thứ đồ kia cũng bởi vì hắn thích uống trà hoa lài, bên trong trà thả mấy cánh hoa lài đặc biệt thơm.

Lấy chút hoa lài bỏ vào bên trong sữa dê cùng đun, dần dần mùi hoa lài tỏa ra thơm mát, mùi sữa thơm cũng bắt đầu dày đặc hơn.

"A Lâm, xem Đại Mao Nhị Mao có ở nhà không? Cũng kêu đến đây đi." Sữa dê mẹ không nhiều, chỉ có thể để ba đứa nhỏ uống chút, còn Đường Xuân Minh, nuốt ngụm nước bọt, quên đi, để ba đứa nhỏ uống đi, lần sau liền đến phiêm mình.

"Vâng ạ, A Mẫu."

Đường Xuân Minh ở nhà đợi một hồi lâu cũng không thấy a Lâm trở về, liền rút củi chỉ đủ để giữ cho sữa dê được ấm, trong lòng Đường Xuân Minh có chút bận tâm, nhà hắn cách nhà Trương Tú cùng không xa, vài bước liền đến, A Lâm không phải là chưa từng đến, nhưng mà vẫn không trở lại hắn liền không an lòng . Mở cửa viện liền muốn đi ra bên ngoài xem xem, liền nhìn thấy một đứa bé chạy tới, nhìn thấy hắn liền kêu to: "Đường a sao, nhanh, Đại Mao bảo con đi gọi người, Lâm ca nhị bị Triệu Đống bắt nạt ."

"Cái gì? !" Đường Xuân Minh vừa nghe liền nổi trận lôi đình, Triệu Đống là ai? Triệu Đống chính là tiểu tử của Triệu lão đại cùng Vương Xuân Hoa, đều là hán tử mười một tuổi, lại bắt nạt tiểu ca nhi mới ba tuổi nhà hắn, coi Đường Xuân Minh hắn là người chết hay sao? Hắn ngay cả Triệu lão ma cũng không sợ, còn sợ cái tiểu hán tử hay sao?

Đường Xuân Minh xoay người liền vào phòng cầm chày giỗ dùng để giặt quần áo đi ra cửa: "Dẫn đường cho ta, A Lâm nhà ta ở chỗ nào? Nhanh."

Tiểu tử kia là thường xuyên chơi đùa cùng Đại Mao , Đại Mao Nhị Mao không dám đi ra, liền gọi tiểu tử này tới báo tin. Tiểu hài này vừa nhìn thấy bộ dáng hùng hổ của Đường Xuân Minh, sợ hết hồn, cái gì cũng không dám nói liền nhanh chóng chạy trước dẫn đường, Đường a sao thật đáng sợ a, cầm chày gỗ muốn đi đánh Triệu Đống sao?

Hết chương 14

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip