21 Muoi Gio Toi Ngay Thu Sau Hai Ly 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Cứ như vậy, hoạt động hai ngày đón người mới đến cũng xong, Vũ Dung và Chu Thục Quyên không thấy cũng không xuất hiện trong nhóm chụp ảnh, mặc cho Từng Minh Huy tới khuyên các cô thế nào, cũng không thể thay đổi quyết định của hai cô. Cuộc sống Tất Duy Lân cũng giống hai cô, không hề gặp, cũng không hề có tin tức của anh.

Giờ Chu Thục Quyên đang tham gia vào nhóm ghi ta, Vũ Dung vất vả lắm cũng tìm được cậu học trò nhỏ để dậy thêm, cuộc sống đại học của hai người đã bắt đầu đi vào qui luật.

Qua một tuần, lại là đêm thứ Sáu, Vũ Dung theo La Tư Phúc trên đường ra khỏi biệt thự, lúc này đã hơn chín giờ, cô vừa mới dạy thêm xong, giờ chuẩn bị đi đón xe buýt về ký túc xá. Gió đêm nhẹ thổi, trên đường người đến người đi, như thể toàn bộ là trai gái đi tìm vui, nhưng Vũ Dung cũng không cảm thấy cô tịch, thậm chí cô còn rất thích cảm giác thanh bình này.

Đang đi, một chiếc ô tô màu đen đột nhiên dừng lại bên cạnh cô, khiến cô chú ý.

Cửa kính xe mau chóng hạ xuống, một giọng nói lạnh lùng vang lên, “Lên xe.”
Vũ Dung kinh ngạc trợn to mắt, bởi vì người đó đúng là người đã một tuần không thấy Tất Duy Lân! Ông trời ơi, tên quỷ này vì sao mãi mà âm hồn không tiêu tan? Chỉ cần thấy anh, cô chắc chắn chẳng gặp phải chuyện gì tốt.

Cô ngây ra một lúc, lập tức quyết định đi về phía trước, không thèm để ý tới.
Xe của anh chậm rãi đi theo, tiếp tục nói,“Tôi có cái này cho em xem, em mà không xem sẽ hối hận đấy.”

“Tôi nhìn tôi mới hối hận ý!” Cô nhịn không được đáp lời.

Chiếc xe đằng sau bắt đầu ấn còi, Tất Duy Lân không thèm để ý, vẫn thong thả đi như trước,“Chúng ta mà cứ đi chậm như vậy thì có thể làm cho cả cái tỉnh Đài Bắc này tắc đường mất.”
Cô lườm anh một cái,“Anh đừng có mà làm loạn, tôi không lên xe đâu. Tiếng còi càng lúc càng lớn, dòng xe bị tắc càng lúc càng nhiều, cảnh sát giao thông rốt cục cũng đi tới, thoạt nhìn tức giận tận trời,“Làm cái quỷ gì thế? Lên xe thì lên xe đi, đừng có mà ở đây làm tắc nghẽn giao thông!

“Tôi…… Tôi……”

Vũ Dung còn chưa kịp giải thích, Tất Duy Lân đã mở miệng nói:“Cảnh sát tiên sinh, bà xã tôi không muốn tha thứ cho tôi, cũng không chịu theo tôi về nhà, tôi làm sao yêu cầu cô ấy đây?”

Cảnh sát nghe xong, lập tức chuyển hướng sang Vũ Dung nghiêm nghị nói :“Tiểu thư, hai người muốn ầm ỹ cái gì thì về nhà mà ầm ỹ! Còn giờ thì, cô nhanh lên xe cho tôi, tôi cho hai người một phút phải rời khỏi đây.”

“Tôi với anh ta không phải loại quan hệ này!” Vũ Dung dùng sức lắc đầu phủ nhận.

“Làm ơn lên xe đi, về nhà rồi cùng thảo luận lại quan hệ của các người sau!” Cảnh sát giúp cô mở cửa xe, dùng một đôi mắt như muốn giết người trừng cô .
Vũ Dung mắt thấy mình không còn lựa chọn, đành phải cắn răng lên xe.
“Vô cùng cảm kích!” Tất Duy Lân cảm tạ anh cảnh sát, nhanh chóng phóng xe ra khỏi hiện trường.

“Anh rốt cuộc muốn gì? Tôi muốn xuống xe.” Vũ Dung vừa lên xe đã muốn xuống.
“Tôi chỉ là muốn cho cô xem vài thứ, xem xong rồi về thôi.” Vẻ mặt của anh quay lại sự lạnh lẽo, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cô lấy một cái, toàn bộ tinh thần chuyên chú vào điều khiển xe.

Vũ Dung lại nhận thấy trong mắt anh lóe lên tia kì lạ. Như thể là đang chờ mong có chuyện phát sinh vậy.

Xe đưa bọn họ tới một khu dân cư, chậm rãi lăn vào bãi đỗ xe.

“Đây là đâu?” Vũ Dung nhịn không được hỏi.

“Nhà của tôi.” Anh chỉ nói hai chữ này, rồi lập tức dừng xe lại.

Vũ Dung nháy mắt trong lòng dâng lên một chút hoảng sợ, sao cô có thể ngu ngốc theo anh đến đây vậy? Đây há chẳng phải là chui đầu vô lưới sao? Cô lập tức mở cửa xe muốn chạy trốn.

“Cứu mạng!” Vũ Dung kêu lớn, nhưng trong bãi đỗ xe không có đến một người.
Tất Duy Lân chỉ chạy hai bước, đã kéo cô tới trước ngực, dùng sức bắt lấy hai tay của cô, bức cô đi vào thang máy, ấn nút tầng 13.
“Buông! Cái tên tiểu nhân vô sỉ này!” Trong thang máy, Vũ Dung vẫn giãy dụa không thôi, cô không tin quản lý lại không phát hiện một cảnh tượng như vậy.

Nhưng Tất Duy Lân chỉ thản nhiên nói một câu,“Đừng có choáng, đây là khu trung cư lớn của nhà chúng tôi,tất cả bảo vệ đều nhận ra được tôi, không ai sẽ đến cứu em đâu.” (Cam: Ông này hoá sói rồi!)
Cô ngây dại, trời, hoá ra đây là phạm vi của anh ta!
“Đinh!” một tiếng, tới tầng 13.

Anh lôi kéo tay cô, đem cô kéo vào cánh cửa duy nhất, bên trong là một nơi rộng rãi, có thể nhìn ra được là kiểu thiết kế sang trọng, thưởng thức không giống như bình thường. Nhưng ….. Hình như không có người khác ở trong này, chẳng lẽ phòng lớn như vậy chỉ có một mình anh ta ở?

“Lại đây.” Tất Duy Lân tiện tay đặt chìa khóa lên sô pha, lôi kéo cô vào phòng ngủ.

“Đợi chút, anh dẫn tôi tới chỗ này làm gì?” Cô bối rối dừng bước.

“Tôi nói rồi, tôi muốn cho cô xem cái này.” Giọng anh không chút cảm tình nói, mở cửa phòng ngủ ra.

Cửa vừa mở ra, Vũ Dung liền thất thần , mở to hai mắt nhìn không thể nói. Bởi vì, trong phòng ngủ bốn vách tường, bao gồm trần nhà, tủ quần áo, cửa sổ, tất cả đều có những bức ảnh lớn, mà người trong ảnh là cùng một cô gái, đang nằm, lộ ra trọn vẹn nửa thân trần. Mà người đó …… lại chính là cô !

Tuy rằng, mỗi một bức đều là ảnh chụp mê ly mà mộng ảo, không có một tia mang ý tình dục, chỉ là…… Mặc cho xinh đẹp thế nào, làm cho người ta tán thưởng thế nào, cô vẫn không thể chấp nhận mình là nữ nhân vật loã thể đó!
Anh nhìn dáng vẻ cô trợn mắt há hốc mồm, phát ra tiếng cười nhỏ đắc ý,
“Hẳn là một tác phẩm đẹp nhỉ? Đến tôi còn cảm thấy vừa lòng nữa là.”

“Anh vậy mà …… đây…… Đây là cái gì…… chuyện xảy ra lúc nào?” Cô nói không ra tiếng, đây là một sự thật đả kích quá lớn, dù là ai đi chăng nữa cũng không thể chấp nhận được, cô chưa té xỉu là một kì tích đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip