Run away a.k.a Đi trốn
Đường đi ngày càng lắt léo xông xênh , xung quanh toàn là những đồng cỏ xanh ngát một màu . Vương Tuấn Khải ngồi ở ghế phụ , nhìn quang cảnh bên ngoài , thầm cảm thấy lo lắng .
- Nhẫn của tôi đâu ?
Nhớ đến chiếc nhẫn không rõ tung tích , Vương Tuấn Khải quay sang hỏi hắn . Thiên Tỉ im lặng điều chỉnh tay lái , một lát sau mới nhàn nhã đáp :
- Đem vứt rồi .
- Sao cậu dám ?
Anh tức giận .
- Sớm muộn anh cũng ở cùng tôi ... Hơn nữa ... Là người của tôi thì không thể mang trên mình thứ của kẻ khác .
Vương Tuấn Khải không nói thêm gì , đan hai tay trước ngực , thở khó khăn . Anh thực sự đang rất nhớ Vương Nguyên . Hạnh phúc tưởng chừng như vẽ ra trước mắt đột nhiên lại tan biến . Có khác gì việc anh một lần nữa mất trí nhớ đâu ? Lần này lại bị tẩy não .
- Không lỡ sao ? Đừng quên là đến tận bây giờ cậu ta vẫn còn lừa dối anh . Cậu ta dám nói dối rằng anh không cần tôi nữa , lúc đó tôi suy sụp lắm , nhưng khi anh bày ra vẻ mặt ngạc nhiên không hay chuyện gì đó thì tôi biết cậu ta lần nữa lại giở trò . Sao anh có thể yêu một kẻ như cậu ta mãi được chứ ?
Giọng nói che giấu kĩ càng cảm xúc đau thương vang lên đều đều , lọt thỏm giữa sự im lặng của chiếc xe vẫn đang lao đi . Vương Tuấn Khải chạm tay lên cửa kính có chút nắng sớm chiếu vào , tâm tư hỗn độn .
- Động lực nào để cậu làm thế với tôi ?
Không có câu trả lời .
- Đã hai ngày rồi , họ có lẽ đã bắt đầu tìm kiếm tôi . Nghi vấn hàng đầu sẽ là cậu , sau đó họ sẽ sớm phát giác ra chúng ta ... Đến lúc đó e là không kịp nữa ...
Dịch Dương Thiên Tỉ vẫn im lặng . Làm chuyện nghịch thiên dĩ nhiên sợ báo ứng . Lần này hắn đang thử vận may của bản thân . Nếu quả thực hắn đã trút bỏ sự nhút nhát của mình mà vẫn không được thương xót , hắn cũng sẽ cam lòng .
I'm singing in the rain , just singing in the rain
What a glorious feeling I 'm happy again ...
I 'm laughing at clouds so dark up above ...
- Cậu chuyển bài khác được không ?
Vương Tuấn Khải bóp trán , âm thanh vui tươi kia chẳng hề ăn nhập chút nào với hoàn cảnh hiện tại . Dịch Dương Thiên Tỉ đeo chiếc tạp dề in họa tiết cún con đứng trong bếp , đài đã được bật lên từ lúc 6h và đến bây giờ hắn vẫn không chịu ngưng lại cái bài hát khiến tâm trạng anh tồi đi mỗi phút mỗi giây kia . Hắn làm ngơ sự khó chịu đó , miệng còn khẽ hát theo lời của bài hát , có vẻ rất hả hê với sự khó chịu của anh . Vương Tuấn Khải buộc lòng phải đứng phắt dậy , tiến tới chiếc đài , định tắt nó đi nhưng hắn đã nhanh chóng ngăn anh lại .
- Anh không có quyền được tắt nhạc của tôi .
Anh bực tức gạt phắt tay hắn ra , chạy vào phòng ngủ và đóng sầm cửa lại . Hiện tại anh chẳng khác nào một tội nhân bị tra tấn . Là tra tấn về tinh thần . Hắn rõ ràng không còn là Thiên Tỉ của ngày trước . Thiên Tỉ của ngày trước lương thiện đơn thuần , sẽ không bao giờ biết đến những mánh khóe tàn nhẫn như vậy . Anh lấy gối bông bịt tai mình lại , bất lực nằm im .
9h tối .
Hắn lấy chìa khóa mở cửa phòng ngủ , thấy anh đã ngủ rồi thì bước vào . Một bên giường bị lún xuống , hơi thở của hắn phả lên mặt anh , gần gũi nóng rẫy . Hắn đưa mắt nhìn toàn thân anh , ý cười hắc ám hiện lên rõ ràng . Bàn tay nóng như lửa của hắn luồn vào lớp áo mỏng manh , hư hỏng lướt nhẹ qua bụng một cái , rồi những đầu ngón tay mới tìm đến đầu ngực nhỏ bé , cố ý tiếp xúc mờ ám .
Vương Tuấn Khải vẫn mê man ngủ , chỉ vô thức " ưm " nhẹ một tiếng . Hắn cười rộ lên , bàn tay vẫn mơn trớn từ tốn hai khỏa thịt nhỏ , chơi đùa một cách đầy khéo kéo . Hắn hạ môi xuống môi anh , hai làn môi tiếp xúc đơn thuần , nhưng lại khiến hắn thêm cuồng nhiệt . Thiên Tỉ trèo hẳn lên giường , vòng tay rắn chắc ôm lấy hai bên người ở dưới , hòng không cho anh có cơ hội chạy trốn .
Hắn cúi người hạ xuống cổ anh mấy cái hôn dịu dàng , rồi bất thần hắn há miệng cắn mạnh một cái . Cảm giác đau đánh thẳng vào trung khu thần kinh của não khiến cho Vương Tuấn Khải bừng tỉnh . Ánh mắt hãi hùng nhìn gương mặt kẻ đối diện . Hắn giống như ác quỷ , ánh mắt lẫn nụ cười vừa quen thuộc vừa phảng phất hương vị nguy hiểm .
- Cậu định làm gì ?
Anh phát hiện mình đang bị vây trong vòng tay chắc nịch , dù ít nhiều cũng đã mường tượng được việc sắp xảy ra với mình nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh , đối mặt hỏi hắn .
- Anh thuộc về cậu ta rồi nhỉ ?!
Hắn nhìn anh thâm trầm , lạnh lẽo cười .
- Cậu ...
- Dù thế nào thì ... tôi vẫn không bao giờ có thể trở thành cậu ta ...
- Đừng ... Tôi đói rồi .
Anh nắm một cánh tay của hắn , chân thật nói .
- Nếu tôi cho anh ăn rồi thì anh có cho tôi ăn lại anh không ?
Vương Tuấn Khải im bặt . Chung đụng cùng một chỗ , dục vọng của hắn có thể bùng phát bất cứ lúc nào . Anh không muốn chuyện đó xảy ra . Cảm giác ở cùng hắn - mặc dù là ép buộc , là bắt cóc , nhưng lại mang lại cho Vương Tuấn Khải cảm giác mình là kẻ bắt cá hai tay , một dạ hai lòng , sở khanh phản bội người mình yêu vậy . Ai sẽ hiểu cho cảm giác này của anh ? Anh thậm chí còn không biết mình sẽ và quay trở về như thế nào ...
- Sao ?
Hắn thách thức nhìn anh cười . Thiên Tỉ biết anh nghĩ gì . Và hắn cảm thấy khoái trá vô cùng . Giữ anh ở một chỗ , từ từ hành hạ , khiến anh phải chịu tất cả những gì mà anh đã làm với hắn . Hắn biết bản thân đang điên loạn . Phàm là tình yêu thì không nên có hận thù , nhưng hắn không sao buông bỏ được tình cảm của mình . Cả đời này , hắn sẽ chỉ sống chết với mình anh . Cho dù anh hận hắn , nguyền rủa hay tìm cách trốn chạy khỏi hắn thì hắn vẫn sẽ giữ anh ở lại ... Cho bằng được .
- Tôi không muốn ... Và cậu cũng thừa biết rằng chuyện này sẽ vào ngõ cụt nếu bị cưỡng ép mà ưm ....
Hắn hạ môi xuống một lần nữa , lần này hắn vào môi anh một cái thật mạnh , đến lúc được buông tha , cánh môi dưới đã sưng mọng rớm máu .
- Anh muốn tôi bạo hành anh , huh ? ... Mau ngoan ngoãn .
Hắn miết đi vệt máu vương trên khóe môi nhạt màu rồi đưa ngón tay vào miệng , cảm thụ hương vị của người mình thương . Vương Tuấn Khải bất giác cảm thấy buồn nôn , ghê tởm hắn . Dịch Dương Thiên Tỉ liếm xong , trở xuống giường bước ra ngoài . Anh thở hắt ra một cách nhẹ nhõm . Ở cùng hắn , không biết anh sẽ phải trải qua những điều kinh khủng nào nữa . Nhưng chưa kịp mừng vội , cửa phòng đã bật mở . Hắn mang đồ ăn đến tận giường cho anh . Vương Tuấn Khải không khách khí ăn sạch . Việc quan trọng bây giờ là không được tỏ ra sợ hãi hắn . Nếu càng tỏ ra sợ hãi chống cự , thú tính của hắn sẽ càng bộc phát . Hắn sẽ càng nắm được thóp mà dễ dàng khuất phục anh .
Ăn xong , Vương Tuấn Khải định ra ngoài phòng khách ngủ vì không muốn chung đụng với hắn . Nhưng Dịch Dương Thiên Tỉ không cho phép , hắn nhốt anh vào phòng ngủ , bản thân cũng theo vào luôn . Hắn đẩy anh ngồi xuống giường , bản thân cũng ngồi ở bên cạnh .
- Đưa tay của anh đây .
Anh khó chịu nhìn đi nơi khác . Hắn cười nửa miệng , giằng lấy tay anh bóp chặt cổ tay mảnh khảnh , luồn chiếc nhẫn vào ngón áp út bên trái của anh . Vương Tuấn Khải giật thót , tưởng hắn trả lại chiếc nhẫn mà Vương Nguyên tặng mình ; quay ngoắt lại nhìn chiếc nhẫn . Nhưng rồi ngay lập tức thất vọng ; kiểu dáng này hoàn toàn không giống với chiếc cũ .
- Sao ? Thất vọng vì nó không phải là chiếc nhẫn anh mong muốn à ...
Hắn cười lạnh .
- Anh sau này sẽ trở thành hôn phu của tôi .
Vương Tuấn Khải tức giận , ngay lập tức rút chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay , nhưng chưa kịp ném nó xuống sàn ; hắn đã giữ được tay của anh , khống chế nó ngoan ngoãn đặt xuống .
- Nếu anh không muốn cùng tôi ... thì hãy ngoan ngoãn đeo nó đi .
Hắn thì thầm ở bên tai anh . Vương Tuấn Khải đành nhẫn nhịn để cho hắn đeo lại nhẫn . Hàm ý của hắn anh không phải không biết . Anh không muốn chuyện chung đụng xảy ra . Vì như thế , anh sẽ là kẻ phản bội . Xong xuôi , hắn nằm lên giường , nhắm mắt lại ngủ .
- Hôm nay đến đây thôi , tôi mệt rồi . Nằm xuống và ngủ đi .
.
11/7/2017
Éc éc :v các thí có thấy nó ngày càng xàm hơm ?
<3 Py Levine <3
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip