Chương 66 - 67 : Buổi tối khó ngủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
" Hắt xì! " Sở Ca rất hợp thời mà hắt xì một cái thật to. 

" Cởi quần áo! " Bất thình lình, Lãnh Hi Trạch vậy mà nói một câu như vậy.

"A?" Sở Ca tưởng rằng mình nghe lầm.

" Tôi nói em cởi quần áo! " Lãnh Hi Trạch lại lặp lại một lần.

" Anh muốn làm gì? " Sở Ca cảnh giác hai tay ôm ở trước ngực.

" Chẳng lẽ em nghĩ cứ như vậy ẩm ướt lạch cạch lên giường đi ngủ? " Nhìn thấy Sở Ca một mặt dáng vẻ phòng bị ,  Lãnh Hi Trạchliền tức giận, nhưng anh vẫn là nhịn được.

" Không cần! Nơi này chỉ có một cái giường, anh ngủ được rồi! Ta không buồn ngủ, ngồi một hồi  trời đã sáng! " Sở Ca vội vàng nói.

" Tôi là đàn ông, làm sao lại muốn phụ nữ nhường giường cho tôi! " Lãnh Hi Trạch ngữ khí mãi mãi cũng băng lãnh như vậy .

" Vậy anh dự định ngồi một đêm sao? " Sở Ca lại hỏi.

" Tôi có nói qua tôi không giường ngủ sao? " Lãnh Hi Trạch trả lời để Sở Ca lần nữa lâm vào mâu thuẫn.

" Vậy tôi vẫn ngồi a!"  Sở Ca nghĩ nghĩ, nói.

" Chúng ta đã từng chung giường ba năm, đến bây giờ em lại xấu hổ? "  Lãnh Hi Trạch bỗng nhiên đem mặt bu lại, trong giọng nói có một tia mập mờ.

Anh không nói, cô ngược lại không sai biệt lắm nhanh quên bọn họ đã từng còn cùng giường qua. Sở Ca ở trong lòng cân nhắc lấy, đến cùng biện pháp này có thể thực hiện hay không.

"Hắt xì! " Đang nghĩ ngợi, cô lại không phụ sự mong đợi của mọi người hắt hơi một cái.

" Tôi cho em hai lựa chọn, em muốn tự mình cởi ? Hay là tôi giúp em cởi? " Lãnh Hi Trạch nhìn cô, hơi thở ấm áp đánh vào trên mặt Sở Ca .

" Tôi...... Tôi vẫn là tự mình cởi! " Sở Ca nghĩ nghĩ, cảm thấy  Lãnh Hi Trạch hoàn toàn sẽ nói đến làm được, thế là còn nói, " Vậy cũng có thể trước tên xin xoay người sang chỗ khác không ? "

Mong đợi nhìn Lãnh Hi Trạch ,  muốn để anh xoay người sang chỗ khác, thế nhưng là cô đợi trọn vẹn hai phút,  Lãnh Hi Trạch cũng không có chút nào muốn xoay người sang chỗ khác.

Ai! Cô vậy mà hướng  Lãnh Hi Trạch đưa yêu cầu! Lãnh Hi Trạch sẽ đáp ứng mới là lạ! Sở Ca chán nản thở dài, trên giường cầm đầu chăn mỏng đem thân thể của mình che lại, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí đem quần áo ướt cởi ra.

Lo lắng bị Lãnh Hi Trạch thấy cái gì không nên nhìn, Sở Ca tranh thủ thời gian chạy tới trên giường, dùng chăn mỏng đem toàn thân của mình đều gói kỹ lưỡng.

Ngay lúc Sở Ca không biết hẳn là vờ ngủ hay là nghĩ chút chủ đề đến trò chuyện , Lãnh Hi Trạch cũng bắt đầu cởi y phục trên người anh.

" Anh...... Anh làm gì! " Sở Ca phản xạ có điều kiện ngồi dậy, cảnh giác nhìn anh.

" Đem quần áo ướt cởi ra, làm sao, chẳng lẽ em còn để cho tôi mặc quần áo thấm ướt qua đêm?"  Lãnh Hi Trạch bất mãn nhìn về phía cô, tựa hồ lại nghĩ tới thứ gì, anh quỳ một gối xuống tại trên mép giường, thân thể hướng về phía cô nghiêng lấy, " Chẳng lẽ nói, em là đang chờ mong một ít chuyện khác? "

Nhìn thấy ánh mắt anh đen nhánh như mực , Sở Ca cảm giác trên mặt thiêu đến nóng bỏng: " Anh nghĩ đến đi nơi nào, tôi tuyệt đối không có nghĩ như vậy! "

Nhìn thấy cô bởi vì xấu hổ giận dữ mà mặt đỏ lên, Lãnh Hi Trạch tựa hồ rất hài lòng biểu hiện như vậy của cô, xoay người, anh đem quần tây cũng cởi ra.

Còn tốt trên giường có hai đầu chăn mỏng. Sở Ca đem một cái khác  vào bên cạnh.

 Lãnh Hi Trạch cũng không nói gì thêm, đem chăn mỏng chống ra đắp lên trên người liền nằm xuống.

Không khí tựa hồ cũng đọng lại, ngoại trừ tiếng mưa rơi cùng tiếng tim cô đập, Sở Ca cảm giác không còn thanh âm khác .

Nhắc tới cũng kỳ quái, kết hôn ba năm, rõ ràng mỗi ngày đều là như hôm nay như vậy ngủ ở trên một cái giường, thế nhưng là vì cái gì cô cảm thấy hôm nay đặc biệt xấu hổ chứ? Sở Ca cắn môi nghĩ đến.

Xem ra hôm nay nhất định là một đêm không ngủ!

*********************

Chương 67 :  Trò đùa dai

Sự thật chứng minh, hết thảy đều là cô suy nghĩ nhiều, còn không có qua bao lâu, cô liền nặng nề ngủ thiếp đi.

Sáng sớm ngày thứ hai.

Mưa đã tạnh , bởi vì nguyên nhân mưa to , không khí lộ ra tươi mát. Mấy  chim nhỏ đầu cành vui sướng hát ca.

Lãnh Hi Trạch khẽ nhíu mày một cái, chậm rãi mở hai mắt ra.

Sở Ca mặt cách anh chỉ có mười mấy centimet .

Cô nghiêng thân thể, mặt hướng phía bên anh nằm. Không biết có phải hay không là mộng đẹp, khóe miệng của cô còn mang theo ý cười nhợt nhạt.

Chưa từng có chú ý tới dáng vẻ lúc ngủ của cô, thì ra  tướng ngủ cô đúng là như vậy. Lãnh Hi Trạch đột nhiên cảm giác được ba năm kia thật hoang phí.

Nhìn thấy nét mặt lúc ngủ của cô ,  anh nhẹ nhàng đem đầu dời về phía cô , ở trên trán của cô đặt nụ hôn nhẹ một chút.

Sở Ca tựa hồ ngủ được rất sâu, hoàn toàn không có dấu hiệu muốn tỉnh . Lãnh Hi Trạch bỗng nhiên dâng lên một loại ý nghĩ trò đùa quái đản.

Anh cẩn thận mà đem cô ôm đến trong ngực của mình, lại nhẹ nhàng nâng lên cánh tay của cô phóng tới ngang hông của mình. Không biết như vậy tỉnh lại, cô sẽ có phản ứng như thế nào đây? Lãnh Hi Trạch ở trong lòng nghĩ đến.

Đây là anh sống đến hai mươi tám năm , lần đầu tiên có ý nghĩa đùa quái đản.

Sở Ca cảm giác được có cỗ hơi thở ôn nhuận  đánh vào trên người mình, ngứa một chút, nhưng lại rất dễ chịu.

 Ngủ một giấc này thật thỏa mãn a! Sở Ca mỉm cười mở to mắt.

Lại phát hiện Lãnh Hi Trạch cùng mình ở giữa khoảng cách chỉ có không đến mười centimet! Mà tay của cô lại vẫn ôm thật chặt anh!

Nhất làm cho cô tuyệt vọng là, Lãnh Hi Trạch lúc này chính mở to hai mắt, nhìn chằm chằm cô!

" A! " Sở Ca nhất thời không có kịp phản ứng, một cước hướng anh đá tới.

Lãnh Hi Trạch hoàn toàn không ngờ rằng cô sẽ có phản ứng như vậy, một chút phân tâm, bị cô đá xuống dưới giường.

Người phụ nữ chết tiệt này, cô cũng dám đá anh!!

Lãnh Hi Trạch nổi giận từ dưới đất bò dậy.

" Sở Ca, em muốn chết có phải hay không! Sáng sớm đem tôi  đạp đến trên mặt đất làm gì!! "

 Lãnh Hi Trạch tức giận đang ở trước mắt.

Sở Ca lúc này mới nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua , liên tục hướng anh nói xin lỗi: " Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý ".

" Không phải cố ý? Không phải cố ý em có thể đem tôi đá xuống giường! " Lãnh Hi Trạch giận dữ. Đời này anh cho tới bây giờ không có bị phụ nữ xuống giường qua!!

Sở Ca thật không biết làm như thế nào giải thích mới tốt nữa, cô hai tay chăm chú níu lại chăn mỏng, hai mắt hoảng sợ nhìn anh.

Lãnh Hi Trạch phát điên lung tung xoa tóc của mình, thật đúng là anh tự làm tự chịu, sáng sớm làm cái gì đùa ác, cuối cùng bị thương lại là mình!!

Thẳng đến hai người đều mặc quần áo đi ra lều lề, Lãnh Hi Trạch mặt còn một mực hiện lên trạng thái khối băng .

Sở Ca vốn định cùng anh nói xin lỗi, nhưng nghĩ nghĩ, liền để anh một mực hận cô cũng tốt, dù sao cô cũng không muốn sẽ cùng anh có bất kỳ lí do gặp nhau.

Hai người trầm mặc đi đến vũng bùn đường cái.

Xa xa, liền thấy thật nhiều chiếc xe dừng ở chỗ ngọn núi đất lở xảy ra ngày hôm qua. Còn có xe đào đang không ngừng dọn dẹp lộ diện.

Xe Lãnh Hi Trạch bị chôn chung quanh, còn có mấy chục lính phòng cháy đang toàn lực dùng công cụ dọn dẹp bùn đất cùng hòn đá.

" Sở Ca!! " Xa xa, Diệp Phi liền phát hiện Sở Ca, ném trong tay cái xẻng, liền chạy vội tới cô.

Cơ hồ là anh dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến bên người Sở Ca , nhìn thấy cô còn rất tốt đứng ở trước mặt mình, anh ta kích động một tay lấy nàng ôm vào trong ngực.

" Anh cho là anh sẽ không còn được gặp lại em! " Diệp Phi chăm chú mà đem cô ôm vào trong ngực, giống như là đạt được một vật quý báo vừa tìm lại.

" Em không sao a, em đây không phải còn rất tốt sao? " Gặp Diệp Phi cảm xúc kích động, Sở Ca đưa tay vỗ phía sau lưng của anh ta an ủi.

Một bên Lãnh Hi Trạch nhìn trước mắt hai người ôm nhau, mặt âm trầm đến kinh khủng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip