Hon Nhan Khong Hanh Phuc Chuong 60 61 Om Khieng Len

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
  " Tôi rõ ràng trước khi đi đã đem thư thỏa thuận ly hôn ký qua đặt ở trên giường, chúng ta bây giờ sớm đã không phải vợ chồng! " Sở Ca trợn mắt trừng anh.

Thế nhưng là Lãnh Hi Trạch chỉ cười tà mị  một tiếng: " Ký qua? Ở nơi nào? "

" Tôi rõ ràng  đặt ở  phòng ngủ chúng ta ở trên giường! Không có khả năng anh không thấy được! "Sở Ca giải thích.

" Tôi chỉ nhớ rõ, bà xã của tôi hai năm trước không nói gì, liền không biết tung tích!" Lãnh Hi Trạch tiếp tục lấy bộ dạng xem kịch vui nhìn cô.

" Không có khả năng! " Sở Ca hồi tưởng đến, cô trước khi đi, tự mình đem phần thỏa thuận kia đặt trên giường lớn của bọn họ trong một hộp quà . Lo lắng anh sẽ không nhìn thấy, cô còn cố ý đặt ở rất rõ ràng vị trí bên trên.

Cô lại chợt nhớ tới hôm qua Lý Điệp đã nói.

" Thật ra Hi Trạch cùng cô ấy cũng chỉ là áp lực gia tộc bức bách mới cùng một chỗ, người anh ấy chân chính yêu tôi, tôi cũng không biết Sở tiểu thư là ly hôn mục đích gì, liền như thế vô căn cứ, cho nên tôi bây giờ muốn mau chóng tìm tới cô ấy, để cô ấy ký xong thỏa thuận ly hôn , như vậy, tôi cùng Hi Trạch mới có thể danh chính ngôn thuận cùng một chỗ ".

Chẳng lẽ nói, bọn họ thật chưa từng nhìn thấy bút ký thỏa thuận ly hôn của cô?

Sở Ca ngẩng đầu, lại vừa hay nhìn thấy anh mang theo nụ cười trào phúng,  đều làm cô không rõ ràng, anh nói đến cùng phải hay không thật.

Mưa bên ngoài càng rơi xuống càng lớn, mắt thấy mây đen đen nghịt đánh tới.

" Bất kể nói thế nào, giữa chúng ta đã thanh toán xong, tôi không hi vọng bởi vì quan hệ trước kia của chúng ta, mang đến người yêu hiện tại của chúng ta bối rối, dù cho trước kia tôi đã làm sai điều gì, xin Lãnh tổng giám đốc ngài giơ cao đánh khẽ!"    

 Sở Ca không muốn lại nói đến chuyện thỏa thuận ly hôn.

" Chỉ sợ chuyện cũng không có dễ giải quyết như vậy! Lãnh Hi Trạch nói xong, phối hợp ở trên một cái ghế ngồi xuống.

" Lãnh tổng giám đốc một ngày trăm công ngàn việc, hẳn không có rảnh rỗi xuống tận nơi nông thôn này để giải trí chứ ? Thừa dịp mưa còn không phải rất lớn, ngài mau trở về đi thôi, chúng ta nơi này nông thôn đường so ra kém hơn đường nhựa ở thành phố, vừa mới mưa sau bị nước ngâm liền khó khởi động xe ".

Sở Ca lúc này chỉ muốn đem anh tiễn đi.

" Em cũng đừng quên " , Lãnh Hi Trạch đảo mắt gian phòng ánh mắt thu hồi lại, " Nơi này cũng là nhà tôi! "

" Đây là nhà anh gì chứ! Anh cũng cho tới bây giờ chưa từng tới ! " Sở Ca bị anh làm cho tức giận đến bó tay rồi. Bọn họ đã từng kết hôn, anh cũng không chịu tới một lần, hôm nay lại còn có da mặt nói là nhà anh!

Nhìn dáng vẻ kia của anh một bộ địa chủ, Sở Ca không muốn cùng anh tranh chấp, chạy về gian phòng, lấy điện thoại di động ra bấm số Diệp Phi.

" Diệp Phi, anh chừng nào thì tới a? " Sau khi gọi được, Sở Ca không kịp chờ đợi hỏi, cô không muốn cùng Lãnh Hi Trạch hai người đơn độc ở cùng một chỗ a!

" Thực sự ngại quá Mạc Ly, công ty bên này anh còn đi không được, anh đã phái lái xe đón em, đoán chừng còn có hai giờ mới có thể đến ". Bên kia truyền đến thanh âmDiệp Phi xin lỗi.

" Không có việc gì, chỉ cần có người tới đón liền tốt, anh nhanh mau lên! "Sở Ca quan tâm nói. Chỉ cần có người tới đón, cô liền đã cám ơn trời đất.

" Em đang gọi điện thoại cho ai ? " Lãnh Hi Trạch không biết từ lúc nào đứng ở phía sau cô, làm cô giật mình kêu lên.

" Lãnh tổng giám đốc bình thường giáo dưỡng tốt như vậy, hẳn phải biết không nên tùy tiện nghe lén người khác nói chuyện a?" Sở Ca trầm mặt nói.

" Sở tiểu thư giáo dưỡng tốt như vậy, không phải cũng như thường chơi trò nói dối sao ? " Lãnh Hi Trạch phản bác.

" Anh ! " Sở Ca chán nản.  

*******************************

Chương 61 : Người đàn ông phúc hắc

 Lãnh Hi Trạch này đạo hạnh quá cao, cô chỉ là một con tôm nhỏ không phải đối thủ của anh!

Sở Ca bị chọc giận gần chết, lách qua anh, đi ra phía ngoài.

Thời tiết quỷ gì vậy a, mưa lớn như vậy! Nhìn xem bên ngoài mưa to lên, Sở Ca đi vào dưới mái hiên, nhìn xem bên ngoài mưa to, tâm tình càng thêm phiền muộn.

Mưa vẫn rơi hơn một giờ, lại vẫn không có muốn ý dừng lại.

Sở Ca đưa tay nhìn đồng hồ đeo tay một cái, không biết Diệp Phi phái tới lái xe lúc nào mới có thể đến a?

Đang nghĩ ngợi, trong túi điện thoại di động vang lên.

Sở Ca xem xét là dãy sốDiệp Phi , tranh thủ thời gian nhận: " Diệp Phi, có phải hay không lái xe nhanh đến a?"

" Thật ngại quá Mạc Ly ",  thanh âm Diệp Phi vẫn là lộ ra thật có lỗi, " Vừa mới lái xe gọi điện thoại tới nói, xe của hắn trên đường bị gián đoạn, đoán chừng một lát không đuổi kịp đi. Anh vừa phát hiện bên ngoài thật là lớn mưa, em bên kia thế nào, có phải hay không cũng mưa rất lớn a?"

" Ân, là thật lớn ". Sở Ca có chút không yên lòng trả lời.

" Vậy em có ở chỗ tránh mưa không ? Nhà em lâu như vậy không có người ở, hẳn là đều hoang phế đi? " Nghe được Sở Ca nói như vậy, Diệp Phi lại lo lắng.

" Không có, Vương thẩm cách mấy ngày đều sẽ tới quét dọn một chút, cho nên phòng còn cùng mấy năm trước giống như nhau ". Sở Ca nói.

" Vậy anh liền hơi yên tâm một chút ", Diệp Phi nhìn thấy thư ký lại thúc hắn, thế là còn nói, " Một hồi anh kết thúc liền lái xe tới đón em đi, trước khi như thế, treo máy a! "

Nghe bên kia truyền đến âm thanh bận, Sở Ca không thể không cúp điện thoại. Thở dài, xem ra cô còn phải đơn độc cùng Lãnh Hi Trạch lại đợi mấy giờ.

" Tình nhân của em làm sao không tới đón em? " Lãnh Hi Trạch dựa nghiêng ở trên khung cửa, hai tay ôm ngực nhìn cô. Anh cũng sẽ không nói cho nàng, anh đặc biệt để cho người ta đang trên đường tới đổ chút đinh!

" Anh ấy là vị hôn phu của tôi, không phải tình nhân! "Sở Ca lạnh lùng cải chính.

Lãnh Hi Trạch nói như vậy, làm cho Diệp Phi giống như  tiểu tam nam .

" Em có lão công rồi còn ở bên ngoài có nam nhân khác, không phải tình nhân là cái gì?"  Lãnh Hi Trạchtựa hồ tâm tình thật tốt.

Cô làm sao trước kia không có phát hiện công phu  đùa nghịch cũng như thế không có gì đột phá chứ?

Sở Ca không muốn cùng anh nhiều lời, đứng ở nơi đó tiếp tục xem mưa.

Bởi vì đêm qua cơ hồ chịu xem văn kiện suốt đêm, Lãnh Hi Trạch cảm giác một trận bối rối đột kích. Nghĩ đến cô cũng không thể đi tới chỗ nào đi, thế là liền trở lại trong phòng, tìm cái giường nằm xuống.

Mắt thấy trời càng ngày càng tối, thế nhưng là Diệp Phi lại vẫn không có tới.

Sở Ca lơ đãng nhìn thấy xe Lãnh Hi Trạch  dừng ở trong sân nhà bọn họ.

Cô quay đầu, mắt nhìn phương hướng Lãnh Hi Trạch, tên kia vừa vặn ngủ thiếp đi. Một ý nghĩ xông lên đầu.

Sở Ca rón rén đi đến bên giường Lãnh Hi Trạch .

Anh lúc này tựa hồ ngủ rất say, hô hấp đều đều.

Rất lâu đều chưa từng nhìn thấy dáng vẻ lúc anh ngủ, Sở Ca không khỏi ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát  tư thế anh ngủ.

Không giống với người đàn ông khác tiếng ngáy như sấm, Lãnh Hi Trạch ngủ thiếp đi sẽ trở nên rất yên tĩnh, phảng phất giống trẻ con. Trước kia cô thích nhất nhìn dáng vẻ anh ngủ say.

Cái mũi của anh vẫn là như hai năm trước như vậy thẳng tắp , đặc biệt là bờ môi, có một loại mê hoặc lòng người. Cô đã từng vô số lần huyễn tưởng qua cùng anh hôn sẽ là cảm giác gì.

Cô đều nghĩ chỗ nào chứ? Sở Ca lắc lắc đầu, đem trong đầu ý nghĩkhông nên có vứt bỏ. Hiện tại cũng không phải thời điểm cô thưởng thức soái ca  a, cô nhưng còn có chuyện trọng yếu hơn muốn làm ! Nếu là một hồi Lãnh Hi Trạch tỉnh, cô liền cái gì đều không làm được.

Nghĩ như vậy, Sở Ca một lần nữa đứng dậy.  

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip