Vo Truoc Gia Tren Troi Cua Tong Giam Doc Tap 2 Chuong 221 Ai Dong Den Pho Mat Cua Toi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Hàn Văn Kiệt nhàn nhạt đi vào phòng, thấy Daniel ôm Cẩn Nhu, anh mỉm cười nói: "Daniel tiên sinh, đây là bạn của anh sao?"

Daniel đặt Cẩn Nhu lên giường bệnh Hàn Văn Kiệt nói: "Tôi với vị tiểu thư này, trong lễ đính hôn của Hàn tổng giám đốc có gặp mặt một lần, vừa rồi lúc đi qua đường lớn, tôi nhìn thấy cô ấy ngất xỉu, nên đưa cô ấy đến bệnh viện".

Hàn Văn Kiệt mỉm cười nói: "Vậy sao?" anh nói xong, nhàn nhạt nhìn Cẩn Nhu, ánh mắt giống như chọc thẳng vào linh hồn người ta.

Cẩn Nhu lập tức cúi đầu, hít nhẹ mũi đỏ bừng, dùng bàn tay đầy máu tươi, lau nước mắt. . . . . .

Hàn Văn Kiệt nhìn cô, con ngươi đảo một vòng, chậm rãi đi qua, ngồi bên giường, cầm cánh tay chảy máu tươi của cô, hỏi: "Chuyện này là thế nào? Tại sao rút ống tiêm ra?"

"Vừa rồi vị tiểu thư này cảm xúc có chút kích động. . . . . ." Daniel cẩn thận nhắc nhở Hàn Văn Kiệt nói: "Anh phải chăm sóc tốt cho cô ấy."

Hàn Văn Kiệt liếc mắt nhìn Cẩn Nhu, mỉm cười, căn dặn y tá, nói: "Chuẩn bị khăn nóng. . . . . ."

Y tá lập tức đi vào phòng tắm, gỡ khăn lông trắng, nhúng nước ấm, vắt khô nước.

Hàn Văn Kiệt nhàn nhạt cầm lấy khăn nóng, lau máu tươi trên tay cô, nhẹ nhàng lau thật cẩn thận, mỗi một động tác đều gọn gàng, Cẩn Nhu nhìn thấy ánh mắt của anh, trong lòng phát lạnh, không nhịn được có chút sợ hãi. . . . .

Sau khi Hàn Văn Kiệt lau tay cho cô xong, bảo y tá lấy đồng phục bệnh nhân sạch sẽ, anh mỉm cười nhìn Cẩn Nhu nói: "Tại sao cả người lại ướt như vậy?"

Ánh mắt Cẩn Nhu hơi chớp. . . . . .

Daniel nhìn Hàn Văn Kiệt bất đắc dĩ cười.

Hàn Văn Kiệt nhìn cô một cái, có chút hiểu ra cười nói: "Chờ một lúc, y tá đem y phục sạch sẽ thay đi. . . . . ."

Anh vừa nói xong, dùng ngón tay đẹp rất thon dài, cầm một lọ thuốc sát trùng, vặn nắp, cầm lấy bô băng, nhúng nước sát trùng, nâng cổ tay Cẩn Nhu, nhẹ nhàng lau vị trí ống tiêm vừa rồi, nước có chút lạnh, Cẩn Nhu giật mình, cô ngẩng đầu lên nhìn anh. . . . . .

Hàn Văn Kiệt không để ý đến ánh mắt Cẩn Nhu, nhìn Daniel mỉm cười nói: "Daniel tiên sinh có phải rất bận rộn hay không? Tôi đã gặp anh 2 giờ rồi . . . . . ."

"Đúng vậy!" Daniel lập tức nói: "Có cuộc họp quan trọng khẩn cấp!"

Hàn Văn Kiệt gật gật đầu, khách khí cười nói: "Anh đi trước đi. . . . . . Vị tiểu thư này tôi sẽ chăm sóc tốt. . . . . ."

"Tốt lắm!" Daniel cảm tạ nhìn Hàn Văn Kiệt cười nói: "Cám ơn anh!"

Anh nói xong, nhìn Cẩn Nhu mỉm cười nói: "Hi vọng cô có thể chăm sóc tốt cho mình! Gặp lại sau!"

Daniel nói xong, cùng Sophie đi nhanh ra khỏi phòng bệnh.

Cẩn Nhu lo lắng nhìn Daniel, vừa định xuống giường, Hàn Văn Kiệt lại nhàn nhạt nắm tay cô, cầm lấy bông băng nói: "Đừng cử động. . . . . . Thân thể của cô vẫn còn chưa tốt lắm. . . . . ."

Cẩn Nhu khẽ cắn răng, bất đắc dĩ nhìn Hàn Văn Kiệt, thở phì phò, đành phải nhận mệnh ngồi trên giường!

Sau khi Hàn Văn Kiệt chăm sóc tốt cho Cẩn Nhu, liền đi ra khỏi phòng bệnh, hơi chút suy nghĩ, từ trong túi tiền, lấy điện thoại cầm tay ra, bấm số điện thoại Hạ Tuyết. . . . . .

Hạ Tuyết đang mặc quần áo tập yô-ga, nằm trên tấm thảm lót yô-ga, lúc cô nhẹ nhàng làm động tác duỗi thân, chuẩn bị cuộn thắt lưng, lại nghe điện thoại vang lên, cô sửng sốt, một tay nắm di động, vẫn nhẹ nhàng tập động tác, đầu cố gắng cúi xuống, dán trên sàn, mệt mỏi cười kêu: "Alo. . . . . . Bác sĩ Hàn. . . . . ."

Hàn Văn Kiệt vừa nghe đến giọng nói của Hạ Tuyết, không nhịn được nở nụ cười nói: "Cô đang làm gì, sao thở hổn hển như vậy?"

Hạ Tuyết cố ý ghé vào trên sàn, bắt chước giọng khàn khàn của sói xám lớn, cố ý nói: "Nơi này có một con mèo, đang nhìn anh đầy hấp dẫn, chậm rãi chậm rãi bò đến, nó muốn dùng ánh mắt xanh biếc mê hoặc anh. . . . . . Cho anh rơi vào bẫy rập của nó, nó sẽ ăn luôn linh hồn của anh. . . . . ."

Hàn Văn Kiệt bật cười nói: "Tôi đem mười cái móng vuốt của con mèo, cắt rụng, xem cô còn có thể bò đến hay không?"

Hạ Tuyết lập tức ngồi dậy, nhìn mưa bay ngoài cửa sổ sát đất, tức giận nói: "Như vậy rất tàn nhẫn?"

"Con mèo này không có việc gì sao lại ở nhà làm gì?" Hàn Văn Kiệt nhàn nhạt nói.

Hạ Tuyết thất vọng nói: "Tôi cũng không muốn a, nhưng Daniel có việc, vốn là tôi muốn cùng anh ăn cơm trưa !"

Hàn Văn Kiệt nghe Hạ Tuyết những lời này, ánh mắt hơi chớp, xoay người nhìn cửa phòng bệnh, có chút đau lòng, cười nói: "Đứa ngốc. . . . . . Cô đã thêm sáu tuổi nữa rồi, tại sao tính tình vẫn tùy tiện vậy? Cô không dễ dàng đi đến hôm nay, mắt nhìn thấy hạnh phúc, phải tích cực một chút, Daniel tiên sinh là người đàn ông tốt, phải biết quý trọng. . . . . . Nếu cô mất đi anh, cô sẽ hối hận . . . . . . Ít nhất ở trong mắt tôi, anh vô cùng hoàn hảo. . . . . ."

Hạ Tuyết nghe trong lời nói của Hàn Văn Kiệt có ý, ngạc nhiên nắm điện thoại, dựa bên giường, nhìn mưa bay ngoài cửa sổ hỏi: "Dường như anh có gì đó muốn nói với tôi ?"

Hàn Văn Kiệt mỉm cười nói: "Ở đây khác với nước Pháp, hiện tại cô là diễn viên, anh là con trai Tổng Thống, nắm giữ tài phú mạch máu Paris, là tổng giám đốc tập đoàn Toàn Cầu, các người trở về đều phải đối mặt với rất nhiều cám dỗ, mặc kệ là cô hay là Daniel tiên sinh, mọi việc đều phải chú ý, tranh thủ thời gian ở bên cạnh bạn trai, phụ nữ mặc kệ sự nghiệp tốt thế nào, có người yêu ở bên cạnh, phải biết quý trọng a. . . . . ."

Hạ Tuyết cười nói: "Anh yên tâm a! ! Đối với Daniel, tôi vô cùng yên tâm! ! Nếu nói trên thế giới này, có bất kỳ ai phản bội tôi, nhưng Daniel sẽ không phản bội tôi anh tin tưởng tuyệt đối, chúng tôi cùng một chỗ sáu năm rồi, anh luôn luôn cố gắng chăm sóc tôi và Hi bảo bối. . . . . . Nếu tôi nghi ngờ, tôi có thể bị thiên lôi đánh !"

"Cho nên cô phải càng quý trọng!" Hàn Văn Kiệt lại nhắc nhở nói: "Đừng hồ đồ, hủy đi hạnh phúc của mình".

Hạ Tuyết nghe những lời này, cười hỏi: "Không phải anh phát hiện anh ở bên ngoài, có hành động không đứng đắn chứ?"

"Không có!" Hàn Văn Kiệt mỉm cười nói: "Nếu tôi phát hiện anh có hành động không đứng đắn, tôi dùng 10 tấn thuốc mê, làm cho anh hôn mê, để cho anh ngủ ba ngàn năm. . . . . ."

Hạ Tuyết ha ha ha nằm trên mặt đất cười, hai chân càng không ngừng duỗi trên không trung, nói: "Vậy không được, tôi sẽ đau lòng! Nếu anh thật sự bên ngoài .........., không bằng dùng 10 tấn thuốc mê, làm cho tôi hôn mê đi! Tôi đỡ phải phiền lòng!"

"Nếu cô có móng vuốt, nhanh chóng đứng dậy, làm việc xong rồi, cùng bạn trai ăn một bữa cơm đi! Sáu năm rồi, cô trở về, ít nhất phải để cho tôi yên tâm. . . . . . Tôi muốn tận mắt nhìn thấy cô hạnh phúc. . . . . . Mà hạnh phúc phải không ngừng kéo dài. . . . . ." Hàn Văn Kiệt không yên tâm dặn dò.

"Biết rồi, biết rồi! Cắt! Tôi lập tức gọi điện thoại cho anh ấy! Tôi hẹn anh ấy buổi tối ăn cơm được chưa? Anh giống như anh trai tôi vậy!" Hạ Tuyết bất đắc dĩ cười.

Hàn Văn Kiệt nhàn nhạt cười, nói: "Tôi không phải anh trai cô, cô cũng không phải là em gái tôi! Cắt, còn có người muốn xem bệnh!"

Hạ Tuyết nắm điện thoại, đột nhiên cười, nhớ tới lời Hàn Văn Kiệt vừa rồi, tò mò bấm điện thoại Daniel. . . . . . Điện thoại đô đô vang lên, sau cùng điện thoại nối máy, Hạ Tuyết vừa định vui vẻ nói, lại nghe đến một giọng nữ khàn khàn mệt mỏi đáp nhẹ: "Alo. . . . . ."

Hạ Tuyết trừng mắt  

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip