"...do.. do bác tài xế! Xe vẫn chở con đi học bị hỏng phải đem sửa, sáng nay là bác tự mang chiếc xe này ra. Con thực sự không biết chuyện nghiêm trọng thế này. Hic... nếu mà con ngăn bác ấy lại. Lỗi ở con."
Vẫn chiêu thức cũ nhỉ? Cô nhớ lại kiếp trước cô ta nằng nặc đòi đi xe này. Tài xế và cô ngăn không được. Khi trở về bị ba bắt gặp, vì thương ả, cô đứng ra nhận tội rồi phạt đứng ngoài cổng suốt đêm. Sáng hôm sau vì dầm sương mà sốt cao. Vốn là chút bệnh nhẹ, hai mẹ con kia lại không gọi bác sĩ đến, đưa sai thuốc cho cô. Kết quả nửa tháng nằm trên giường bệnh.
Đời này, không cô thì định dùng tài xế làm đia đỡ đạn. Nhưng em gái à, cưng tính sai rồi~
Người tài xế không chịu đựng được, tháo chiếc huy chương trên áo mình xuống.
"Đây là huân huy chương trong một chiến dịch bồ đội mà tôi được trao thưởng. Tôi có một cái, lão gia đã khuất cũng có một cái. Tôi làm đồng đội với lão gia hai mươi năm trời, rời khỏi đội ngũ liền theo lão gia làm việc mười năm trời nữa. Lại nhìn thiếu gia lớn lên. Tôi là một phần của Lương gia. Vì dòng họ Lương bán mạng làm việc. Chưa bao giờ hổ thẹn, cũng chưa bao giờ chịu nhục nhã như thế này. Tôi đã cố khuyên cô chủ, vậy mà giờ thành người không nói lí lẽ rồi. Nếu thiếu gia nghi ngờ."
"Cháu chưa từng nghi ngờ chú."
Lương Khiêm vội cắt lời người tài xế lại. Hắn coi ông là trưởng bối để đối đãi, vốn dĩ muốn ông nhàn nhã hưởng tuổi già nhưng ông không có gia đình, một mực muốn ở lại làm gì đó cho Lương gia. Nên hắn mới sắp xếp chức vụ đưa đón Lam, Diễm đi học. Vậy nhưng con mình dám vu oan cho ông. Không khác gì lấy ân báo oán.
"Ba... con.. con." - Sự thật rành rành ra, cô ta nửa thẹn nửa giận đỏ tím mặt. Đến nước mắt giả trang cũng quên rơi.
Dì Ngọc núp một góc nghe ngóng, biết sự tình hỏng bét rồi. Ả vào trong bếp đeo tạp dề, đuổi hết người hầu đang nấu cơm ra. Sau đó đon đả chạy tới.
"Anh, con nó lỡ dại. Anh tha lỗi cho con đi. Một chiếc xe mà thôi. Hôm nay đích thân em xuống bếp, vào trong nếm thử chút tay nghề của em."
Hải Lam xem kịch đủ, lúc này mới nên tiếng.
"Dì à. Em ấy còn chưa nói xin lỗi một câu đoàng hoàng với bác lái xe và... bác Long nữa. Xe này ba rất quý, chưa từng đem ra sử dụng và cấm mọi người động tới vì đây là quà bác Long tặng. Bác ấy biết ba lúc rất thích Lam borghini phiên bản giới hạn màu trắng này nên mua tặng, nóng lòng tạo bất ngờ cho ba mà vội vã mang xe từ Úc về. Không ngờ nửa đường gặp tai nạn. Tuy xảy ra rất lâu rồi, lại là vết thương ba không muốn nhắc tới."
Cô đứng sau cùng, không ai thấy vẻ mặt tươi cười nhìn người gặp hoạ ngoài hai mẹ con kia. Dì Ngọc hết cách, cắn răng quỳ gối xuống.
"Anh à. Anh tha lỗi cho con gái chúng ta được không anh? Em là mẹ mà không dạy con tốt. Anh đánh anh trách thì cứ tính vào em. Con còn nhỏ. Hơn nữa nó là máu thịt của anh."
Tiểu bạch liên hoa lại không giữ vững được "phong độ" như vậy. Nhìn thấy mẹ tủi nhục quỳ xuống, ả vùng dậy kéo mẹ đứng thẳng. Minh Diễm thét lên.
"Một người đã chết từ đời nào mà thôi! Tại sao ba cứ làm quá lên vậy!! Mẹ không sai! Mẹ không cần quỳ!!! Con có phải con ba không?"
"Chát!!"
Đối xứng rồi nhé~ Hải Lam trong lòng hoan hỉ. Khuôn mặt cô ta vốn chỉ gọi là thanh tú, bây giờ thì.. bánh bao? Hay đầu heo đây? Thực muốn chụp ảnh gửi cho Mạnh Phong. Tuy không phải mỹ nhân, nhưng anh ta luôn có máu anh hùng chính nghĩa cơ mà.
"Anh!!! Đánh đủ rồi mà! Em xin lỗi! Con mau xin lỗi ba đi!!"
Cũng vờ ngăn hắn lại, Hải Lam "nói đỡ" cho hai người đang chật vật nằm trên nền đất.
"Ba đừng nóng nữa. Dì và em luôn ở nhà, có nhiều điều không biết. Thôi nha ba. Đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi. Con tin em đã rút được bài học, lần sau không dám thế nữa đâu."
"Luôn ở nhà, có nhiều điều không biết" - đây không phải là chửi mình ngu sao? Minh Diễm nắm chặt tay. Móng tay đâm vào da thịt, máu tươi rỉ ra nhưng chẳng thể so sánh với nỗi đau của sự nhục nhã.
Đúng lúc này, một làn khói đen khét lẹt bốc lên. Hình như là từ nhà bếp. Dì Ngọc nước mắt nước mũi không kịp lau, vội vã chạy vào.
"Em quên mất. Nồi thịt."
Lương Khiêm bóp bóp trán. Ăn uống gì nữa. Rốt cuộc ý thức được đẫn hai mẹ con này về nhà đồng nghĩa kéo theo một mớ rắc rối. Hắn bực bội kéo tay cô trở lại xe. Quay đầu rồi đi thẳng.
"Ba, cơm dì Ngọc làm cho ba thì?"
"Không nuốt trôi. Chúng ta đi nhà hàng."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip