Ta Tro Thanh Nguoi Cua Ke Thu Chuong 11 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Một đường sóc nảy rốt cuộc cũng đến được khách sạn, Hà Phong mệt mỏi chỉ muốn tắm sạch rồi lên giường hảo hảo ngủ một giấc. Không nghĩ tới soát thẻ phòng xong, đá cửa vào phòng, đập vào mắt là một mảnh màu tím, Hà Phong khiếp sợ nhìn cả căn phòng, toàn bộ đều là màu tím, cả một cái giường tình yêu lớn nằm ở giữa phòng, Hà Phong kéo kéo màn giường bằng đăng ten đang buông rũ xuống, chết tiệt, cái màn giường lớn này cũng thật kỳ lạ, mấu chốt là vừa ngẩng đầu nhìn lên, tất cả đều là gương, quả thực là ba trăm sáu mươi độ không góc chết a.

"Dương Ngạn, chết tiệt, không phải phòng này là do vị trợ lý ngu ngốc kia sắp xếp chứ, mẹ nó chứ phòng này là để người ở sao? Này còng tay là cái quỷ gì đây? Này, này....." Hà Phong tức giận liền cầm lấy gối đầu ném lên người Dương Ngạn vừa bước vào phòng, "Đừng nóng giận a, anh cảm thấy trợ lý của anh vẫn là rất hiểu em a, cái khiêu đản màu tím lần trước chẳng phải em rất thích đó sao? Bản thân anh nghĩ phòng tắm cũng rất tốt, không phải lần trước em chê bồn tắm quá nhỏ, lần này lại rất lớn."

Hà Phong vô lực sinh khí cùng cái người đang đứng trước mặt này với vị trợ lý kia của anh ta, giang mình chữ đại nằm ở trên giường, nhìn hình ảnh chính mình trong gương trên đỉnh đầu, Dương Ngạn nằm bên cạnh hắn, chống tay nhìn hắn, ngón tay cách lớp quần áo mà khiêu khích Hà Phong, nội tâm Hà Phong vốn đang ngứa ngáy, bị Dương Ngạn châm ngòi liền bắt đầu thở hổn hển, "Chúng ta đi ăn cơm trước, trợ lý đã đặt sẵn rồi, nghe nói rất ngon." Hà Phong nghe được lại là trợ lý kia liền hung hăng đạp cho Dương Ngạn một cước, "Đi chết đi! Ăn ngon thật thì sao, có thể ngon hơn ăn em sao? Anh, hay anh không phải là đàn ông!" "Được được được, em là ăn ngon nhất, nhưng mà đứng lên đi, em không đói sao? Khó có lúc vị trợ lý kia của anh có nhân tính mà." Hà Phong sờ sờ bao tử, hình như quả thật có chút đói, quên đi, ăn no mới có khí lực đối phó với anh ta.

"A." Dương Ngạn cắt một khối bò bít tết đút cho Hà Phong, "Em thật là có thể không động liền không động thủ a, sao anh cảm thấy bản thân đang bị em gài bẫy?" Ăn sạch một bàn mỳ Ý, một phần hải sản Cheese hấp Hà Phong mới mỹ mãn nâng tay chống cằm, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Dương Ngạn, "Hối hận cũng không kịp nữa rồi, anh đã là người của em. Nói xem, anh có cảm thấy nhà hàng này mở điều hòa cũng quá nóng." Dương Ngạn kỳ quái nhìn hắn, "Có sao? Sao anh không thấy nóng." "Quên đi, em đi vệ sinh chút, buồn quá rồi."

Hà Phong còn chưa đi đến phòng vệ sinh, chân đã bắt đầu như nhũn ra, thân thể nóng muốn chết, che ngực, dựa vào tường nửa quỳ xuống đất xé rách áo sơ mi, cả người đổ đầy mồ hôi.

Hà Phong nằm nghiêng trên chiếc xích đu to, ngay cả khí lực để nói chuyện cũng không có, tuy nói là đã tẩy rửa qua, thế nhưng thân thể khẽ động một chút theo xích đu đong đưa thì bộ vị cảm thấy thẹn nào đó sẽ giống như trước chảy ra dịch thể dinh dính, giống như không thể khống chế được bình thường, lúc này mới trải qua một ngày một đêm, Hà Phong vừa nghĩ đến chuyện Dương Ngạn còn ở sâu trong xx thân thể đau nhức của mình đạt được vui sướng lại còn duy trì một tuần như vậy, toàn thân cao thấp từng lỗ chân lông liền bắt đầu sợ run.

Sau khi đổi xong ga trải giường, Dương Ngạn lắc lắc tay vịn xích đu, ngồi xuống vuốt ve tóc Hà Phong, "Có muốn ăn chút gì trước không? Kỳ phát tình còn duy trì liên tục. Anh sợ em lần đầu trải qua liền chịu không nổi." "Không muốn." Hà Phong vừa mở miệng đã bị âm thanh khàn khàn của mình dọa sợ, thầm nghĩ chính mình kêu lớn tiếng như vậy. Dương Ngạn nhìn hắn sắc mặt hồng nhuận nhưng thân thể có vẻ mệt mỏi uể oải, nhấp một ngụm sữa tươi rồi niết lấy cằm Hà Phong, sữa theo khóe miệng chảy vào miệng Hà Phong, "Khụ..." Hà Phong bị sữa tươi bắt ngờ trôi xuống bị sặc, khóe miệng chảy ra dòng sữa trắng, phối hợp với nhẫn thần biếng nhác còn chưa khôi phục khi xx, gợi cảm cực kỳ.

Dương Ngạn dùng ngón tay lau chất lỏng trên khóe miệng Hà Phong, đưa đến bên miệng liếm, "Thật xx." Hà Phong nội tâm xx lại kêu gào xông lên đầu, thở phì phò, da càng lúc càng nóng, làn gió len qua khe cửa sổ khuếch tán mùi hoa ngọt mát của Omega đầy gian phòng, Hà Phong vô ý thức kéo góc áo Dương Ngạn đang xoay người ra ngoài lấy đồ vật, hắn không biết vì sao, mấy ngày nay hắn đặc biệt sợ hãi, tình nguyện dùng hết thời gian đều làm xx, cũng không muốn vừa mở mắt không thấy Dương Ngạn ở bên người, bởi vì kỳ phát tình khiến hắn cực thiếu cảm giác an toàn sao?

"Em.. Em không còn chút sức lực nào, anh đến đây đi."

"Bảo bối, chúng ta liền thử xem cảm giác làm trên xích đu này thế nào đi?"

.................

Rò ràng kế hoạch là đến chơi, kết quả đến nơi buổi tối đầu tiên vào phòng liền ngốc ở trong phòng cửa cũng chưa ra, Hà Phong cuối cùng kết thúc kỳ phát tình đầu tiên, lại bị một cuộc điện thoại đánh thức. Thật sự chịu không nổi tiếng di động quấy rầy, Dương Ngạn lại không ở trong phòng, Hà Phong chỉ có thể đứng lên lấy điện thoại của Dương Ngạn tới xem, không nghĩ tới tên hiển thị lại là Hà Ý, mới vừa kết thúc kỳ phát tình, mệt mỏi đến bắp tay không còn chút khí lực, nằm lỳ ở trên giường, thuận tay mở lớn âm thanh, "Ca."

"Kỳ phát tình đã kết thúc rồi sao?" "Hả, sao anh biết được?"

"Anh gọi điện cho ai nha, em không có đầu óc nhưng anh có. Em đột nhiên biến mất, ba mẹ rất lo lắng."

"Vậy sao anh xác định em ở chỗ anh ấy?"

"Ngày em đến kỳ phát tình nó có gọi điện cho anh. Còn em thì sao? Em nghĩ sao vậy hả? Em là em trai duy nhất của anh, anh không muốn..."

Hà Phong ôm lấy tấm chăn còn lưu lại chút khí tức của Dương Ngạn, từ từ nhắm hai mắt, mở miệng nói, "Trước đây các người đều nói thích một người là chuyện rất tốt đẹp, vì sao em lại thống khổ như vậy, đêm hôm đó em đứng trên mái nhà, toàn thân trên dưới đều rất đau, chỉ cần em bước thêm một bước là có thể giải thoát rồi, từng vết thương đau đớn trên thân đều biến mất hết. Thế nhưng em lại là một kẻ nhu nhược, em luyến tiếc các người.

Lúc em bị tai nạn, em cứ nghĩ ác mộng nhiều năm của em có thể như vậy mà kết thúc, thế nhưng em lại sống sót, thậm chí còn đưa anh ấy đến bên cạnh em, ca, em đã thật lâu không mơ đến những người đó nữa, em phải cảm ơn anh ấy, thế nhưng tất cả những thứ em có đều là do các người cấp cho em, em chỉ còn lại chính bản thân mình."

Hà Ý tại đầu bên kia bất đắc dĩ nói, "Haiz, thật sự là càng lớn càng không đáng yêu. Nhanh về đi, ba mẹ bên kia để anh xử lý."

Tuy rằng nghe chuyện bí mật của người khác không tốt lắm, thế nhưng âm thanh mở lớn như vậy cũng không thể trách y, Dương Ngạn đứng ở cửa phòng ngủ hồi lâu liền cất bước đi đến, áp thân lên, cúi đầu nhìn người ở dưới thân nhắm mắt lại lông mi thật dài. Mở to mắt nhìn, ánh mắt hai người giao nhau, Hà Phong nhịn không được đưa tay ra chạm đến ánh mắt đen láy sáng hút hồn kia, Dương Ngạn cầm lấy tay hắn, đưa lên miệng nhẹ nhàng hôn xuống.

"Không cần cảm ơn anh, anh cũng không phải là người tốt, ngay từ đầu anh chỉ thích thân thể của em, cùng với bản năng Alpha cuồng chiếm dục bị dấu hiệu của Omega hấp dẫn, thế nhưng anh không nghĩ tới chuyện càng lúc càng lún sâu."

"Vậy thì tốt quá rồi, em ngay từ đầu cũng bởi vì bản năng Omega bị tin tức tố mạnh mẽ của Alpha hấp dẫn, thế nhưng em cũng không nghĩ tới em đối với anh lại giống như "hũ hèm" nghiện rượu."

"Chúng ta quả thật là tuyệt phối."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip