Bị cấm túc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hợp đồng hôn nhân 100ngày
Tác giả : Thượng Quan Miễu Miễu

Uất Noãn Tâm thức trắng nguyên đêm, mãi cho đến khi trời sáng không còn chịu đựng được nữa, mới mơ màng ngủ nửa tiếng. Những lời sỉ nhục của Nam Cung Nghiêu tối qua làm cho cô cả đời này cũng không muốn nhìn thấy anh thêm lần nào, nhưng cô lại không thể thoát khỏi sự thật bọn họ đã là vợ chồng. Cho dù phải diễn kịch, cô cũng phải diễn cho đến cùng!

Tuy nhiên sau khi cô xuống lầu, Hà quản gia mới nói cho cô biết, anh đã đi làm rồi, tối mới về nhà, cô thầm an tâm thở nhẹ.

"Hôm nay tôi có tiết, cho tôi hỏi trạm xe bus nằm ở đâu vậy?"

"Thực xin lỗi! Thiếu gia có căn dặn, cô tạm thời không thể đến trường!" Hà quản gia trả lời bằng một giọng tôn kính, lại không dễ dàng thương lượng, rõ ràng đây là mệnh lệnh bắt cô buộc phải tuân theo.

"Tại sao chứ?" Không lẽ vì cô gả cho anh, đồng nghĩa với việc cô bị cấm túc sao? Ở đâu có cái quy định vô lý đến thế?

"Thiếu gia đã căn dặn như vậy!"

"Vậy tôi sẽ gọi điện thoại cho anh ta!"

"Thiếu gia đang làm việc, không hy vọng bị người khác quấy rầy! Cho dù là thiếu phu nhân cũng không thể!"

"....." Uất Noãn Tâm hiểu rõ hôm nay cho dù xảy ra bất cứ việc gì cô cũng không thể bước ra khỏi cửa nhà này, cô cũng không muốn làm ầm lên trong ngày đầu tiên ở đây, chỉ có thể cho qua vậy. "Vậy tôi có quyền gọi điện thoại về nhà không?"

"Có ạ! Ngoài ra, trong cái nhà này, có hai việc cô cần phải ghi nhớ. Thứ nhất, thiếu gia là chủ của cái nhà này. Những quyết định của thiếu gia, cô chỉ có thể nghe theo, không có quyền phản đối. Thứ hai, gian phòng thứ nhất, thứ hai ở phía bên trái trên lầu ba cô không được phép bước vào."

Uất Noãn Tâm ngẩng đầu lên nhìn, bên ngoài cũng không khác gì những phòng khác, chẳng lẽ bên trong có cất giấu bí mật nào đó không thể để người khác biết sao? Nhưng cô không phải là người có tính tò mò, với lại những việc liên quan đến Nam Cung Nghiêu, cô càng không muốn biết đến. Chỉ hờ hững nói một câu: "Tôi biết rồi!"

..........

Tại công ty Hoàn Cầu Nam Cung.

Cửa thang máy mạ vàng chuyên dụng dành cho tổng tài sắp khép lại, thì có một bàn tay luồn vào ngay phút cuối cùng, không tốn một chút sức nào, thì ngay lập tức đã đẩy được cửa thang máy ra. Hướng Lăng Phong mang tâm trạng phấn chấn, tinh thần sảng khoái, tràn đầy sức sống. "Chào buổi sáng! Ngày đầu tiên sau đêm tân hôn đã đi làm rồi, có cần phải liều đến thế không? Công ty vẫn còn vị tổng giám đốc như mình trông coi mà, cũng không đến nỗi phải đóng cửa!"

Mặt của Nam Cung Nghiêu không hề thay đổi: "Công ty sẽ không đóng cửa, nhưng cửa thang máy không đảm bảo sẽ không bị phá hư. Lần sau nếu không kịp, thì đi tháng máy dành cho nhân viên đi!"

"Đừng mà! Mình không muốn nghe thấy tiếng trái tim vỡ nát đâu!" Hướng Lăng Phong cường điệu lên: "Mấy ngày cậu chuẩn bị hôn lễ, hiệu suất làm việc của các nhân viên nữ trong công ty đã giảm mười điểm rồi đấy. Nếu không nhờ người đàn ông độc thân sáng giá như mình, đã giảm thẳng xuống không rồi. Công lao này, cậu nhớ phải tăng tiền thưởng cho mình đấy!"

Nhìn xung quanh không có người, anh mới kề vào tai Nam Cung Nghiêu, hỏi một cách bỉ ổi: "Đêm tân hôn, sao rồi? Có phải là rất..."

"Nếu như cậu bỏ nhiều thời gian hơn vào dự án hợp tác ở Hoa Kỳ, thì cuối tuần này có thể có kết quả đó!"

"Đừng có nghiêm túc vậy chứ!" Hướng Lăng Phong la lớn quàng lấy vai của Nam Cung Nghiêu, mặt dày mày dạn sáp vào anh. "Người anh em tốt cũng không thể chia sẽ đời sống riêng tư với nhau sao, nhanh như vậy đã muốn giữ cho riêng mình rồi hả?"

Nam Cung Nghiêu lười nói chuyện vớ vẩn với anh.

"Hỏi thật, vì sao cậu lại lấy Uất Noãn Tâm hử? Mình và cậu điều biết rõ, cô ấy chẳng qua chỉ là con riêng, Uất Linh Lung mới là đứa con hợp pháp. Cậu có chắc là mình đã đặt cược vào đúng người không đó?"

"Ding...." Cửa thang máy mở ra, Nam Cung Nghiêu hơi dừng bước, nghiêng nửa mặt, lông mày ở hai bên hơi đẩy lên thể hiện sự tự tin đồng thời nở một nụ cười lạnh lùng: "Chỉ cần bắt lấy nhược điểm, mới có thể đưa đối phương vào chỗ chết! Mà Uất Noãn
Tâm, chính là nhược điểm của Uất Kiến Hùng."

Uất Noãn Tâm sửng sờ, cho rằng mình đã nghe lầm: "....Anh nói gì chứ?"

"Đừng nói với tôi rằng, cô không biết đây chỉ là một cuộc giao dịch!" Nam Cung Nghiêu không hề che giấu sự mỉa mai châm chọc trong lời nói của mình, còn khinh miệt phát ra một tiếng "hừ". "Để có thể đem cô ném lên giường của tôi, người cha thị trưởng đáng kính của cô, tốn không ít tâm tư đâu nhỉ! Làm sao lại không dạy cho cô kỹ thuật ở trên giường chứ? Không lẽ ông ta tự mình chỉ dạy cô sao?"

Uất Noãn Tâm giận đến muốn nhảy dựng lên, nắm chặt hai tay lại, cả người lạnh run: "Xin anh hãy dừng việc sỉ nhục ba tôi!"

"Cô rõ ràng biết hết mọi chuyện, nhưng vẫn cố tình tỏ ra trong sạch!"

"......" Uất Noãn Tâm hít sâu một hơi, cô gắng kìm nén chỉnh mình không vung tay tát lên khuôn mặt đầy chế giễu của anh. "Tôi biết rất rõ đây là một cuộc hôn nhân thương mại, nhưng đôi bên đều có lợi, anh không có tư cách coi thường ba tôi!"

"Chẳng qua chỉ là một thị trưởng quèn, không đáng để Nam Cung Nghiêu tôi phải bận tâm!" Anh nở một nụ cười nhạo báng trước sự ngây thơ của cô. "Ông ta là một trong những sự lựa chọn của tôi, nhưng tôi lại là sự lựa chọn duy nhất của ông ấy, đây mới chính là sự khác biệt!"

"....." Uất Noãn Tâm thở dốc, không còn lời nào để cãi lại anh. Bởi vì những gì anh nói, đều là sự thật. Chỉ cần một cái chỉ tay của anh, có thể là cho cả giới tài chính phải chấn động mạnh. Doanh nghiệp Nam Cung là nguồn tài chính của cả Đài Loan, cho dù là tổng thống, cũng muốn nịnh nọt anh, chứ đừng nói là thị trưởng.

"Tôi lấy cô là do tôi coi trọng thành ý của ba cô với tôi. Nửa tháng trước, ông ta còn ném một người phụ nữ khác lên giường tặng cho tôi đó!" Hương vị ngây ngất của đêm đó, làm cho Nam cung Nghiêu cứ ngỡ rằng vừa mới xảy ra vậy. Từ trước đến giờ chưa có bất kỳ người phụ nữ nào, có thể khiến cho nhu cầu của anh được đáp ứng thỏa mãn như vậy, dễ dàng khơi gợi dục vọng trong anh. Đến nỗi anh mất khống chế làm hết lần này đến lần khác, mang nhiệt tình phóng thẳng vào trong người của cô ta.

Anh không cho phép bất kỳ người phụ nữ nào mang thai con của anh, nhưng khi trợ lý HướngVi đi đến khách sạn thì cô ấy đã rời khỏi đó rồi, ngay cả Uất Kiến Hùng cũng không thể tra ra được thân phận của cô. Cô cầm lấy chi phiếu một triệu, lại chưa từng đổi thành tiền mặt, không thể tìm thấy cô ta, cứ như đã bốc hơi khỏi thế giới này vậy.

Việc này làm cho anh tức giận mấy ngày liền, ngay cả chính anh cũng không hiểu rõ là bản thân tức giận bởi vì cô ta có thể mang thai con của anh, sẽ gây phiền phức cho anh, hay vì...không cách nào tìm thấy cô ta.

Tức giận lại một lần nữa bị khơi dậy, Nam Cung Nghiêu toàn bộ trút lên đầu Uất Noãn Tâm: "Cô chẳng qua chỉ là con kỷ nữ thứ hai ông ta tặng cho tôi thôi, tôi muốn chơi đùa với cô như thế nào được hết!" Anh nắm lấy cổ tay của cô, dùng sức bóp chặt lại, anh mắt như muốn thiêu đốt người khác vậy: "Bây giờ, lấy lòng tôi!"

"Tôi không muốn!" Uất Noãn Tâm cắn chặt răng lại để không kêu lên vì đau, cả người đề phòng, chuẩn bị tư thế cùng lắm thì cả hai cùng chết. Nhưng mà, khóe miệng lạnh lẽo của Nam Cung Nghiêu lại nhếch lên thành hình vòng cung đẹp mắt, ý cười chứa đựng hàm ý sâu xa, nhưng không hề có trong đáy mắt, hết sức lạnh lùng. "Tôi sẽ khiến cô phải van xin để lấy lòng tôi, nhưng tôi sẽ đụng vào người cô. Bởi vì, cô không xứng!" Mỗi câu mỗi chữ của anh, đủ tàn nhẫn làm cho cô choáng váng. Hai chân run rẩy, chỉ có thể gắng gượng.

Nói xong, anh đẩy cô ra, nhìn cô té ngã xuống đấy, giống như đang nhìn một con kiến hèn hạ. "Nghỉ ngơi sớm đi, Nam, Cung, phu, nhân!"
Theo lời căn dặn của Uất Kiến Hùng, Uất Noãn Tâm gọi điện thoại cho ông, chỉ trao đổi một chút tình hình ở nhà Nam Cung Nghiêu.

"Tiểu Noãn..." lời nói của Uất Kiến Hùng cứ lấp lửng: "Con và Nam Cung Nghiêu tối qua có..."

"Không có! Xin lỗi, ba, con không làm được!"

"Không sao đâu, tối hôm nay vẫn còn cơ hội mà! Con cứ cố gắng, ba có thể tái tranh cử chức thị trưởng hay không, đều nhờ con đó! Nghe ba nói như vậy, con nhất định sẽ xem thường ba, cảm thấy ba là một người ích kỷ, nhưng ba cũng chỉ muốn tốt cho con thôi! Chỉ có lấy anh ta, người ngoài mới chịu tin con là con gái của ba và Khiết Hồng. Ban đầu con đến tìm ba, cũng từng nói nguyện vọng duy nhất là mong ba nhận con, để con có thể làm một người con gái hiếu thảo không phải sao?"

"...Dạ! Con đã biết!" Cô biết rõ, nhưng vẫn không nén được chua xót trong lòng.

Tối hôm đó cô cuối cùng cũng lấy được tiền mang đến bệnh viện, nhưng lại nghe được tin mẹ đang trong tình trạng nguy kịch. Trước khi qua đời, mẹ nói cho cô biết, ba cô là thị trưởng. Cho dù như thế nào, cô cũng phải tìm được ông, để ông nhận lại cô. Mẹ còn nói, là bà có lỗi với ông. Cho dù ba có bắt cô làm gì, cô đều phải đồng ý, để bù đắp lại những sai lầm trước kia mẹ đã gây ra. Do đó ngay cả khi trở thành một món hàng dùng để đổi chác, gả cho người mình không yêu, lấy cả đời mình để trả, cô cũng phải đồng ý.

Sống mũi chợt thấy chua xót, Uất Noãn Tâm vội hít một hơi, đè nén nỗi nghẹn ngào trong lòng: "Ba à, ba yên tâm đi, con sẽ cố gắng mà! Con nhất định sẽ...mang thai con của anh ta..."

"Ừ! Ba trông cậy ở con!"

Cúp điện thoại, Uất Noãn Tâm nặng nề nằm xuống giường. Cô cảm thấy cả người mệt mỏi, giống như bị gánh nặng đè đến không thể thở nổi . Cô không dám nói cho ba cô biết những lời Nam Cung Nghiêu đã nói. Anh vô cùng khinh miệt cô, cho dù cô giống như một kỷ nữ thấp hèn đứng trước mặt anh cởi sạch quần áo, anh cũng chẳng thèm liếc nhìn, ngược lại chỉ càng làm cho anh coi thường cô thêm, cô không muốn mình bị chà đạp nữa.

Nhưng mà, ngoại trừ việc tiếp tục lấy lòng anh, cô cũng không còn sự lựa chọn nào khác!

.........

Ngủ một giấc thật dài, khi Uất Noãn Tâm thức dậy đã là nửa đêm, cô vội vàng xem đồng hồ, đã hai giờ sáng. Anh, đã ngủ chưa? Do dự một lúc, cô vẫn quyết định thử vận may của mình, cố nén xấu hổ mặc chiếc váy ngủ gợi cảm, uyển chuyển, rón rén đi đến cửa phòng của Nam Cung Nghiêu, thấy vẫn còn ánh đèn từ trong phòng hắt ra.

May quá, anh vẫn chưa ngủ!

Nhưng điều này càng làm tim cô không ngừng đập mạnh, cô lại hy vọng anh ngủ rồi, để cho mình có một cái cớ chạy trốn.

Co ngón tay lại, gõ cửa phòng. "Nam Cung Nghiêu....anh có trong đó không? Nam Cung Nghiêu?"

Trong phòng vang ra giọng cười "ha ha" của người phụ nữ, Uất Noãn Tâm nhíu mày, không lẽ đêm hôm khuya khoắt anh còn xem ti vi sao?

".....Nam Cung Nghiêu?"

"Vào đây!" Khi cô chuẩn bị bỏ cuộc, thì lại nghe được tiếng của anh, trước sau như một, lạnh băng...
Nhưng Uất Noãn Tâm hoàn toàn không ngờ đến, sau khi cô mở cửa lại nhìn thấy cảnh này. Một người phụ nữ gợi cảm cả người trần như nhuộng nằm ở trong lòng chồng mình, vẻ mặt của cô ta vô cùng thỏa mãn, bầu không khí phóng đãng không thể nào chịu nổi. Không cần nghĩ cô cũng biết, trong này vừa mới xảy ra chuyện gì.

Mặt cô trắng bệch không còn một tí máu, máu xông thẳng lên não, ngay cả đứng cũng đứng không vững.

Cô biết anh rất chán ghét cô, nhưng anh làm sao có thể mang một người phụ nữ khác về nhà, không hề che giấu để cho cô nhìn thấy sự phản bội một cách trắng trợn!

Đôi mắt quyến rũ của Amanda liếc nhìn Uất Noãn Tâm, xấu xa cười to: "Ây! Đây không phải là thiên kim thị trưởng sao!" Nũng nịu vuốt ve lồng ngực của Nam Cung Nghiêu. "Nghiêu à, tại sao anh lại không nói với em cô ấy ở nhà vậy? Người ta rất xấu hổ đó nha!" Lời nói chứa đầy sự khiêu khích! Là một người phụ nữ, cô ta không thể không thừa nhận Uất Noãn Tâm thực sự là một báu vật, chính mình càng không thể để mất mặt!

"Cứ coi như cô ta không tồn tại là được!" Nam Cung Nghiêu rút một điếu thuốc, để cho Amanda bồi lửa cho anh. Hút một hơi thật sâu, rồi từ từ nhã khói ra. Nheo mắt lại, xuyên qua làn khói nhìn gương mặt trắng bệch của người con gái đứng ở cửa, ánh mắt dửng dưng chiêm ngưỡng: "Có việc gì?"

Nhìn bộ váy trên người cô, cũng đã thấy rõ mục đích của cô. Anh hỏi như vậy, rõ ràng cố ý làm nhục cô đây mà.

Ngày trước anh chỉ cảm thấy cô vô cùng thuần khiết, nhưng không ngờ một khi đã lẳng lơ, cũng không thiếu đi phần gợi cảm. Phơi bày dáng vẻ này, lộ ra vẻ lẳng lơ và phóng đãng, là một vẻ ngây thơ cực kỳ....phóng đãng. Nhưng khi anh nhìn thấy ngực cô phập phồng vì tức giận, miêu tả bộ ngực tròn trịa một cách sống động, làn da trắng nõn như tuyết, khiến anh không khống chế được suy nghĩ của mình, muốn dè cô xuống giường ngay lập tức.

Đáng chết! Cách ăn mặc của cô lại có thể khơi gợi phản ứng trong người anh!

Ngay sau đó, anh tức giận: "Không có việc gì thì cút ra ngoài! Đừng có đứng ở đây làm chướng mắt!"

"....Anh cũng nên....cho tôi một lời giải thích không phải sao?" Giọng nói của Uất Noãn Tâm do sợ hãi mà trở nên run rẩy, nắm chặt ngón tay lạnh băng của mình.

"Cô đã nhìn thấy hết rồi, cho nên cũng không cần thiết!" Nam Cung Nghiêu nhíu nhẹ lông mày, nở một nụ cười vô cùng xấu xa: "Nếu như cô thích 3P, có thể cùng tham gia với chúng tôi! Nhưng mà... người phụ nữ tôi thích phải như thế này...." Anh bóp bộ ngực cỡ F của Amanda, làm cô ta rên lên một tiếng. "Còn cô..." Nhếch môi mỉa mai: "Vẫn còn kém xa!"

Lời nói của anh làm cho Uất Noãn Tâm cả thấy thật nực cười, bỗng chốc cô từ trong đau thương của sự phản bội tỉnh táo trở lại. Một người đàn ông chỉ dùng nửa thân dưới để suy nghĩ, tại sao mình phải để ý chứ? Hơn nữa, cuộc hôn nhân của hai người họ, chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch. Chỉ là một vở kịch, trao ra tình cảm của mình chẳng phải quá ngu ngốc hay sao?

"Nếu đã như vậy, anh cứ từ từ hưởng thụ đi!" Cô nói như không hề để ý đến, thậm chí còn nở một nụ cười nhẹ, nụ cười hời hợt kia giống như một cây kim đâm đau mắt Nam Cung Nghiêu. Anh phát hiện anh vô cùng chán ghét việc cô không để ý! Chỉ có anh mới có tư cách coi thường cô, còn cô không có cái quyền đó!

"Ngủ ngon!"

"Tôi cho phép cô đi sao?" Anh gọi cô lại: "Đêm nay Amanda ngủ ở lại đây một đêm, bữa sáng ngày mai do cô chuẩn bị!"

Uất Noãn Tâm cười đến lố bịch, đã mặc kệ việc anh đem tình nhân về nhà, vậy mà còn coi cô là bà bếp, anh không cảm thấy xấu hổ dù chỉ là một chút hay sao?

Sáng sớm hôm sau.

Nam Cung Nghiêu nhìn trứng chiên cháy đen thui, cháo trắng khét nghẹt, món xào nhạt nhẽo, hỏi một câu: "Uất Noãn Tâm, cô đang cố ý phải không?"

"Xin lỗi! Tôi không biết nấu món Trung." Uất Noãn Tâm thành thật trả lời, mặc dù đã cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, cố hết sức phớt lờ anh, nhưng giọng điệu vẫn có chút oán giận.

"Nghiêu à, người ta là thiên kim tiểu thư thị trưởng, thân phận cao quý, làm sao biết phục vụ người khác chứ!" Amanda nũng nịu chế nhạo cô, nhìn thấy Uất Noãn Tâm bị trách mắng, trong lòng cô ta vô cùng sung sướng, cứ như cô ta mới chính là nữ chủ nhân trong cái nhà này, không chờ được liền bày bộ mặt đạo đức giả ra: "Anh muốn ăn gì, em nấu cho anh ăn!"

Nhưng trong mắt của Nam Cung Nghiêu chỉ có Uất Noãn Tâm cái kẻ đang cuối đầu, nhưng một chút ăn năng cũng không hề có, thái độ lại còn bướng bỉnh. "Còn đứng đó làm gì? Nấu lại ngay!"

Tôi coi thường anh! Tôi coi thường anh! Tôi coi thường anh! Trong lòng của Uất Noãn Tâm không ngừng lặp đi lặp lại, trở vào nhà bếp bắt đầu nấu lại toàn bộ, nhưng cho dù cô làm lại bao nhiêu lần, cũng không cách nào làm cho Nam Cung Nghiêu hài lòng. Sau một giờ, giọng nói lạnh lùng ra lệnh vô số lần làm cho tai của cô đau nhức.

"Đem xuống dưới! Nấu lại ngay!"

"Đem xuống dưới! Nấu lại ngay!"

"Đem xuống dưới! Nấu lại ngay!"

.........

Cuối cùng, ngay cả Amanda cũng mất kiên nhẫn, mở miệng nịnh bợ: "Nghiêu à, đừng có hơn thua với cô ta nữa, em biết một nhà hàng Pháp rất lớn, hay chúng ta tới đó có được không?"

Nam Cung Nghiêu mặc kệ cô ta, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Uất Noãn Tâm, vẫn là ba chữ đó "Nấu lại ngay!"

Uất Noãn Tâm vô cùng tức giận, càng ngày càng khó chịu, sống mũi chua xót, nước mắt suýt chút nữa rơi xuống chén cháo, nhanh tay lau đi. Cô không muốn có bất kỳ người nào nhìn thấy sự mềm yếu của cô, không có ai quan tâm đến cô cả, chỉ càng làm cho bọn họ thêm khinh miệt cô thôi.

"Đức hạnh chính là đức tính cao quý nhất của người phụ nữ, muốn giữ được chồng mình, trước hết phải biết nấu nướng! Không có điều gì có thể sánh bằng việc về nhà được ăn bữa cơm do chính tay vợ mình nấu, điều này càng làm cho người đàn ông cảm giác được mình có gia đình."

Hà quản gia đột nhiên xuất hiện ở phía sau, gương mặt già nua, giọng điệu có chút nghiêm khắc. Nhưng Uất Noãn Tâm có thể nghe ra, bà muốn tốt cho mình. Chỉ là... cô lắc đầu cười khổ: "Bà không hiểu, tôi không phải là gia đình của anh ấy...."

Cuộc hôn nhân của bọn họ, không có tình yêu, mà chỉ là một cuộc giao dịch.

..........

Tại văn phòng tổng tài ở Hoàn Cầu.

Hướng Lăng Phong đã bước vào rồi, mới lễ phép đưa tay kên gõ cửa, dáng vẻ tự hào cầm bản hợp đồng vừa ký kết đem đến trước mặt Nam Cung Nghiêu. "Công ty Kim Thần cố gắng hơn nửa năm cũng chưa lấy được bản hợp đồng này, trong khi mình chỉ bỏ ra bảy ngày để có nó. Hiệu suất làm việc cao như vậy, nhớ là tăng thêm tiền thưởng cho mình đấy!"

Nam Cung Nghiêu không thèm ngước mắt nhìn: "Nếu lần sau cậu không gõ cửa, mình sẽ có cách khác khiến cho cậu nhớ mãi không quên đấy!"

"Mình có gõ cửa mà..." Chỉ là bước vào rồi mới gõ thôi!

"Vừa mới sáng sớm lửa đã bốc cao vậy rồi, là ai làm cho tổng tài của chúng ta không vui vậy? Không lẽ lại là Uất Noãn Tâm sao?"

"Đối với năng lực điều tra của cậu mình có chút nghi ngờ! Cả buổi sáng chạy đi giao báo, buổi tối giao sữa, làm qua tám mươi sáu công việc bán thời gian, được cậu ca ngợi là một cô gái ' tam nương liều mạng', 'thiếu nữ A Bảo' mà ngay cả làm bữa sáng cũng làm không xong là sao hả?"

"Trong báo cáo của mình hình như cũng đâu có ghi cô ấy biết làm bữa sáng đâu?" Hướng Lăng Phong chớp chớp mắt, tỏ vẻ vô tội. "Hay là do yêu cầu của cậu quá cao? Người ta dù gì cũng chỉ là một cô gái mới mười tám tuổi thôi mà!"

(Các bạn đang đọc truyện tại: tuthienbao.com

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)

Cái tên này có bao nhiêu bắt bẻ, quen biết nhau hơn mười năm, anh đều hiểu rõ. Hơn nữa đối tượng lại là Uất Noãn Tâm, tuyệt đối càng thậm tệ hơn, anh thực sự bất bình thay cô ấy.

"Thì sao hả?" Ánh mắt của Nam Cung Nghiêu cương quyết: "Lấy lòng mình, trong cuộc hôn nhân này, đó là giá trị duy nhất của cô ta!"

Bởi vì bị cấm túc, Uất Noãn Tâm chỉ có thể một mình ở nhà ôn tập. Năm thứ tư là năm quan trọng nhất, do cô vừa từ Liên Hoa chuyển đến Đài Bắc, nên hiện tại cô còn rất nhiều việc vẫn còn chưa xử lý, nhất là vấn đề việc làm, cô nhất định phải sớm quyết định. Hy vọng Nam Cung Nghiêu sẽ không biến thái đến mức cấm không cho cô đi làm, nếu chuyện đó xảy ra, cô nhất định sẽ chống lại đến cùng. Cô là một người phụ nữ truyền thống, người phụ nữ của gia đình, nhưng không vì vậy mà cô vứt bỏ ước mơ của mình.

Từ tấm bé đã lang bạc ở khắp nơi, cô đã tận mắt chứng kiến rất nhiều việc bất công của xã hội, do đó từ nhỏ cô đã quyết định trở thành một luật sư ưu tú. Mấy năm nay, cô vẫn dựa vào ước mơ đó mà tiếp tục cố gắng. Cuối cùng bây giờ cũng đã trở thành sự thật, cô không cho phép bất kỳ người nào ngăn cản bước đường của mình, bao gồm cả người chồng trên danh nghĩa của cô – Nam Cung Nghiêu.

Hà quản gia đem đồ chuyển phát nhanh đưa cho cô, Uất Noãn Tâm mở ra, bên trong là một vậ

t tựa như một cái USB, có điều gì đó thật kỳ lạ, chợt Uất Kiến Hùng gọi điện thoại cho cô.

"Noãn Tâm, đã nhận được đồ chuyển phát nhanh chưa? Buổi tối, trước khi Nam Cung Nghiêu trở về phòng, con đem món đó gắn ở phía trên TV. Con đừng quan tâm nó là cái gì, tóm lại, con tin ba, tất cả những việc ba làm, đều là muốn tốt cho con! Còn nữa..." Uất Kiến Hùng ngừng một lát mới mở miệng: " Đem bộ váy mẹ con đưa mặc vào!"

"Con biết rồi, thưa ba!" Uất Noãn Tâm nhận thức được cái USB nhỏ trong tay mình, nhất định đối với việc kia có liên quan với nhau. Bất giác cười khổ, không lẽ cái giá có người thân, chính là đem bản thân mình trở thành kỷ nữ.

..........................

Cả một đêm trong lòng Uất Noãn Tâm nơm nớp không yên, cầu mong Nam Cung Nghiêu không trở về nhà.

Anh rõ ràng rất chán ghét cô, còn công khai đem người tình của anh về nhà, rõ ràng không hề xem cô ra gì. Nếu như cô lại...anh nhất định sẽ khinh miệt cô đến chết mất! Sợ rằng còn trực tiếp đem cô ném ra khỏi cửa, nhưng còn ba...cô không thể cãi lời ông được!

Ở dưới lầu truyền đến tiếng xe hơi, Uất Noãn Tâm bình tĩnh lại, đi thẳng đến phòng của Nam Cung Nghiêu, đem cái USB gắn lên trên TV. Hai thân thể trần như nhuộng, mồ hôi nhễ nhại quấn quýt lấy nhau hiện lên trên màn hình lớn, xem chút nữa chọt mù hai con mắt của cô. Cả căn phòng vang vọng thanh âm rên rỉ động tình của người phụ nữ: "Ưm....a....nhanh....ưm....."

Trên thật tế đây là....phim A!

Có cần thiết phải làm cái chuyện này không chứ?

Hành lang truyền đến tiếng bước chân, không phải một người, mà là...hai người! Mà còn là hai người đàn ông!

Nếu như cảnh này mà bị bắt gặp....mặt của Uất Noãn Tâm bị dọa đến trắng bệch, tay chân luống cuống tắt TV, muốn chạy ra ngoài nhưng đã không kịp nữa rồi, hơn nữa bản thân vẫn còn đang mặc chiếc váy gợi cảm, trong cơn hoảng loạn, cô vội trốn vào trong tủ quần áo, không dám phát ra bất cứ tiếng động gì.

Nam Cung Nghiêu bước vào trong phòng, liền cảm thấy có gì đó không ổn, có người vừa mới bước vào! Anh cảm nhận được điều đó, cái remote để không đúng vị trí, trên TV còn cắm cái USB.

Người phụ nữ này lại muốn giở trò gì nữa?

Đầu óc của Hướng Lăng Phong có chút không ổn định, một tay dùng khăn giấy lau bộ đồ vest dính rượu của mình, miệng không ngừng lải nhải: "Vẫn là lần đầu tiên mình bị một người phụ nữ tạt rượu, ban đầu đã nói rõ ràng rồi, mình còn tưởng hai chúng mình chia tay trong bình yên....việc này mà bị đồn ra ngoài, thế nào họ cũng nghĩ mình là một người đàn ông đa tình thích đùa giỡn tình cảm cho mà xem!

"Chẳng lẽ không phải vậy sao?"

"Cho mình xin đi! Mình đối với mối tình nào cũng nghiêm túc cả, chỉ là phát hiện không phù hợp với bản thân, chia tay sớm để tránh sau này bị tổn thương nặng hơn! Nếu nói đa tình, đàn bà của cậu còn nhiều hơn của mình đấy! Thay người như thay áo vậy!"

Ở khe cửa Uất Noãn Tâm nhìn thấy anh đang đi về phía mình, nhanh chóng nắm chặt cửa tủ lại.

"Tủ quần áo của cậu hư rồi hả? Sao mình mở hoài không ra vậy?"

Nam Cung Nghiêu nhíu mày, không lẽ người phụ nữ đó...

"Đợi đã..." Anh định ngăn lại, nhưng đã không còn kịp nữa. Hướng Lăng Phong dùng sức kéo ra, một cơ thể đẹp đẽ bay ra ngoài, sà vào trong lòng của chính mình.

Thời gian như ngừng trôi, không khí cũng tựa như bị đông cứng lại!

Uất Noãn Tâm thề rằng, hôm nay thực sự là một ngày ngựng ngùng, lúng túng nhất trong cuộc đời của cô.

Bỗng có một người đẹp bất ngờ ngã nhào vào lòng mình làm cho Hướng Lăng Phong bị dọa hú vía. Cách chào hỏi này....có chút đặc biệt nha! Cách ăn mặc có chút...ưm...thiếu vải!

Anh không phải cố ý nhìn vào đường rảnh quyến rủ ở trước ngực của cô, phần dưới váy ngủ ẩn hiện màu trắng trong của quần lót. Anh không cố ý cảm nhận làn da trơn bóng như sữa cùng vòng eo mảnh mai của cô. Cũng không cố ý để cho mái tóc dài của cô bởi vì hoảng sợ càng làm cho khuôn mặt trở nên quyến rũ cùng với đôi môi mềm mại, ươn ướt và đỏ mọng hấp dẫn mình. Càng không...cố ý thở dốc, nơi nào đó trong cơ thể chợt cảm thấy bất thường.

Uất Noãn Tâm sợ đến ngây ngốc, hoàn toàn không biết phải phản ứng như thế nào, vẫn duy trì dáng vẻ sợ hãi để mặc cho anh ôm lấy mình. Cho đến khi bị một lực từ cánh tay của ai đó kéo cô vào trong lòng, đem chiếc áo vest lớn khoác lên người cô. Lúc này cô mới tỉnh lại, nhận thức được lúc nãy vừa xảy ra chuyện gì, xấu hổ đến mức không biết nên làm gì.

Do đồ ngủ quá lộ liễu, cũng may bên trong có mặc nội y, nếu không cô đã bị một người đàn ông khác nhìn thấy hết rồi còn gì, đã vậy còn ở trước mặt chồng mình nữa chứ!

Tuy nhiên ngay cả như thế, cô vẫn lúng túng muốn chui xuống đất để thoát khỏi chỗ này. Anh ấy là người bạn thân nhất của anh, bảo cô sau này phải đối mặt với anh như thế nào đây!

Khi cơ thể mềm mại đó rời khỏi lồng ngực của mình, Hướng Lăng Phong có chút nuối tiếc. Tuy nhiên chỉ trong vòng một phút anh đã trở lại bình thường, bình tĩnh đút tay vào trong túi quần, còn nói đùa để làm giảm bớt không khí lúng túng: "Đây không phải là kim ốc tàng kiều trong truyền thuyết hay sao? Tình cảm vợ chồng đừng nên quá tốt như vậy chứ! Mình sẽ ghen tỵ nha...."

"Em dâu à, lần trước trong hôn lễ chỉ chào hỏi qua loa, vẫn chưa chính thức giới thiệu với em! Anh là bạn chí cốt của Nghiêu cũng là tổng giám đốc phòng tài vụ của tập đoàn đa quốc gia Nam Cung, Hướng Lăng Phong, rất vui khi được biết em!"

"...Dạ! Chào, chào anh!" Uất Noãn Tâm vừa run rẩy đưa tay ra, thì bàn tay to lớn của Hướng Lăng Phong lập tức bị đẩy ra. Nam Cung Nghiêu không kiên dè hạ lệnh đuổi khách: "Đã tối như vậy rồi còn chướng mắt ở lỳ nhà người khác, cậu mau đi về đi!"

Không phải kêu anh đến uống rượu sao? Như thế nào lại trở thành anh ở lỳ nhà cậu ta? Chưa gì đã trở mặt rồi sao? Hướng Lăng Phong câm nín. Tên này rõ ràng đang khó chịu đây mà, anh cũng không có hứng thú làm bóng đèn. "Ít nhất cậu cũng phải để tôi thay đồ trước đã!" Trong lúc mở cửa tủ quần áo cũng không quên chế giễu: "Sẽ không bay ra thêm một cô nữa chứ? Mình không thể chịu đựng nổi nữa đâu nha..."

Đáp lại anh là một ánh mắt tựa như dao.

"Chỉ nói giỡn thôi mà, đôi lúc cũng phải hài hước một chút chứ nhỉ?" Hướng Lăng Phong lắc đầu cười rồi đi ra ngoài. Khi cửa khép lại, nụ cười cũng tắt hút. Đêm nay, lại có một người phải chịu đau khổ rồi! Anh là một người ngoài, muốn giúp cũng đành lực bất tòng tâm.

Uất Noãn Tâm hiểu rõ bản thân mình sắp gặp họa lớn rồi!

Dù không ngẩng đầu lên, cũng cũng có thể tưởng tượng được sắc mặt của Nam Cung Nghiêu khó coi đến mức nào. Không khí xung quanh rất ít, làm cho cô sắp không thở nổi nữa rồi! Để tránh cho tình hình ngày càng căng thẳng, cô chỉ còn cách chủ động mở miệng xin lỗi: "Thật xin lỗi! Tôi..."

"Xem ra cô thông minh hơn tôi nghĩ, lấy lòng tôi không được, liền chuyển mục tiêu sang Hướng Lăng Phong hử?"

"...." Lời nói này là sao? Cô trốn ở trong phòng anh, làm sao biết được sẽ có người đàn ông khác bước vào chứ? Bản thân anh không cảm thấy mắc cỡ sao?

Cũng đúng! Trong mắt của anh, cô là người không biết xấu hổ, là một kỷ nữ không từ thủ đoạn nào quyến rủ anh, bất cứ chuyện gì cũng có thể làm được sao? Anh đã muốn bêu rếu, gán thêm tội cho cô, cô có giải thích cũng vô dụng!

Chỉ có thể nói: " Nếu như anh đã nói như vậy, thì chính là vậy đi!"

Nam Cung Nghiêu thừa nhận bản thân bị thái độ làm ngơ, như không có chuyện gì xảy ra của cô làm cho bực mình, nhưng anh sẽ không thể hiện ra ngoài, để cô nghĩ rằng anh đang để ý đến. Cô không đáng để cho anh phải tức giận, anh cũng không hề khó chịu, chỉ hơi ngạc nhiên là trên thế giới này tại sao lại có một người phụ nữ hư hỏng đến vậy, đã vậy còn là người vợ trên danh nghĩa của anh nữa chứ.

Anh cay độc nở nụ cười lạnh: "Cô yên tâm đi, tôi không cho rằng cô sẽ có lời giải thích thứ hai!"

"Cô nghĩ gì, làm gì, tôi không muốn biết! Chỉ có điều, trước khi chúng ta ly hôn, cô tốt nhất hãy an phận làm tốt vai trò người vợ, thu hồi bản chất của mình lại." Anh nở ra một nụ cười tà ác và tàn nhẫn: "Nếu không, sẽ có người vì sự dâm đãng của cô mà trả giá đó!"

Uất Noãn Tâm hiểu rõ người anh đang nói đến là ba cô, hai cha con cô đối với anh mà nói chẳng qua chỉ là một con rắn đang nghĩ trăm phương ngàn cách tìm một cái tổ tốt để chui vào, nhất định phải dựa vào anh để duy trì sự sống, do đó cô không thể không chịu đựng những lời sỉ nhục của anh.

Cho nên, cô không còn gì để nói nữa!

Chỉ là, cô hy vọng tận sâu trong trái tim anh vẫn còn tồn tại một chút....nhân tính. Trên thế giới này, không phải chỉ có mình anh là con người, cô cũng có lòng tự trọng!

Sau khi Uất Noãn Tâm rời khỏi, Nam Cung Nghiêu mở TV lên, trên màn hình hiện lên cảnh da thịt hỗn chiến. Anh cười lạnh, vì để quyến rũ anh, quả nhiên cô không từ bất cứ thủ đoạn nào. Nếu đã như vậy, những lời anh nói ban nãy, cũng không có bất cứ oan uổng gì, cô lấy quyền gì bày ra bộ dạng như mình đang chịu thiệt thòi đó chứ.

Muốn giành được tình cảm từ anh, còn phải xem cô có xứng hay không đã.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip