chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
“Katarina, dậy đi nào… Chúng ta còn phải lên đường đấy…”Tôi nói với cô ấy những điều đó, nhưng Katarina vẫn nằm ngủ say như mèm đấy thôi, mặt trời đã ló dạng tư lâu rồi còn gì. Ngày cuối cùng ở thế giới này, có lẽ sau khi chúng tôi rời khỏi, nó vẫn sẽ đẹp biết bao. Tôi ngồi nhìn ra phía biển, cùng lúc này vị trưởng lão đã tìm thấy chúng tôi, ông đi cùng Amumu và Annie, và còn hai người lạ mặt nào đó nữa. Tất cả họ tiến lại gần đây :

– Đi thôi nào Garen, cuộc chiến đã sắp bắt đầu.

– Nhưng Katarina vẫn chưa thức dậy, ngài hãy đợi thêm tý nữa, được không trưởng lão ?

Ông ta nhìn chằm chằm vào Katarina, rồi lại đưa mắt sang tôi mà cười phì :

– Thật thế không… Ta nghĩ là cậu… sẽ bị cô gái này làm phiền suốt cả chặng đường sau này…

Nghe trưởng lão vừa dứt câu, phi dao của Katarina đã bay ngang qua mặt của cả tôi và nhắm vào ông ta. Đến cả tôi còn chẳng nhận ra được thì ông ấy đã biết được cô ấy đang giả vờ luôn đấy. Nhưng phi dao này không hề có sát ý, bởi Katarina thừa biết ông ta đủ sức né được nó, phi dao đó chỉ là đỡ ngượng ngạo khi ông ta lật mặt của nàng mà thôi. Tôi há mồm nhìn cô ấy đã dậy từ khi nào mà mí mắt trái cứ giựt liên tục…

– Thôi nào, em chỉ mới tỉnh lại cơ mà…

Vị trưởng lão cùng vuốt ve bộ râu trắng của mình tỏ vẻ đắc ý. Nhưng hôm nay là dịp trọng đại, tôi chẳng thừa hơi để trách cô ấy vào lúc này cả. Nhưng chưa hẳn sau trận chiến này thì không, bởi cái khoảng thời gian ở đây cô nàng này cũng làm khá nhiệu chuyện không hay rồi.

– Thế, ngài sẽ đưa chúng tôi đi bằng gì để đến Shurima đây ?

– Cứ đi theo ta !

Rồi cả nhóm bọn họ quay bước vào khu rừng, Katarina cùng tôi đi theo sau. Lúc này, cô ấy thì thầm nhỏ vào tai :

– Anh có thấy con nhỏ kia không ?

Rồi Katarina chỉ vào cô gái lạ mặt kia, tôi gật đầu tỏ ngụ ý đã biết được, cô ấy nói tiếp :

– Cô ta là yêu quái đấy, giống hồ ly luôn đi hút hồn người chết ở Ionia.

Ngạc nhiên trước lời nói của cô ấy, tôi nói nhỏ :

– Làm… làm sao em biết được ?

– Anh chỉ dùng ít phép thuật là thấy được cái đuôi của ả ngay thôi. Dồn sức mạnh phép thuật trong bản thân tụ về đôi mắt tăng nhãn lực. Nhưng cô ta cũng đẹp đấy chứ nhỉ… Tiếc là…

– Nhưng anh đâu hề biết chút nào về phép thuật đâu ?

Katarina lắc đầu, cô ấy niệm vài câu chú, rồi nắm lấy tay tôi. Chỉ chốc lát thôi tầm nhìn của tôi đã có sự thay đổi rõ rệt. Cô gái xinh đẹp Kia là một hồ ly biến thành :

– H-Hồ ly…

Tôi buột miệng lên tiếng khiến tất cả đều dừng lại, tên ninja lạ mặt kia vừa nghe tôi nhắc, hắn đã nhanh chóng quay lại trước mặt tôi, chĩa thẳng mũi kiếm vào cổ tỏ ý hăm dọa :

– Mày vừa nói Ahri là gì ?

Lúc này tôi chưa kịp phản ứng, Katarina cũng đã chẳng thấy đâu. Ahri chưa kịp lên tiếng gì cả, thì cô nàng đã bị Katarina khống chế ở đằng sau. Nhanh chóng tiếp cận lấy Ahri, đưa mũi dao kề cổ :

– Bỏ tay mày ra khỏi anh ta, có vẻ con hồ ly này khá quan trọng với mày nhỉ ? Tao không nói hai lời cùng một khoảnh khắc…

Không khí đã dần căng thẳng lên, còn tên này vẫn không có ý định dừng, hắn từ từ quay lại về phía phía cô ấy :

– Mày hăm dọa tao sao ?

Dưới chân của hắn xuất hiện từ cái bóng,  rất nhiều hình ảnh của hắn, nhân lúc hắn đang dùng thuật, tôi nhảy xa khỏi tầm tấn công của tên này, tay đã cầm sẵn vũ khí. Vị trưởng lão nắm lấy tay Zed, ngăn hắn lại trước khi mọi chuyện càng tệ hại hơn :

– Được rồi, con trai, đừng chỉ vì một lời nói mà làm chuyện không hay. Lời nói chỉ là gió thoảng…

Hắn gật đầu dường như rất nghe ông ta. Vội thu toàn bộ phân bóng của bản thân lại :

– Vâng, thưa sư phụ.

Katarina cũng như vậy, đã biến lại ngay cạnh tôi đứng, Ahri cười mỉm và đá mắt với tôi :

– Thôi nào, thật ngạc nhiên khi anh thấy được hình dạng của tôi đấy, chàng trai à !

Zed định nói gì, nhưng Ahri ngăn lại, rồi cô ta liền phóng thích các đuôi hồ ly của mình tỏ rõ hàm ý :

– Thế nào, có giống như anh đã thấy không vị anh hùng, vậy anh muốn gì ở tôi ?

Ánh mắt sắc sảo, đôi môi căng mọng đó khiến tôi ngây người một hồi, rồi lắc đầu :

– Không, không gì cả, chỉ là… tôi hơi ngạc nhiên thôi !

– Thật… vậy sao.

Rồi Ahri thu toàn bộ đuôi hồ ly của cô ta lại, cả nhóm chúng tôi lại đi tiếp, xuýt nữa thì chúng tôi có rắc rối to rồi. Cả nhóm dẫn tôi đến chỗ các ninja khác tụ tập, rất nhiều các ninja đứng thành vòng tròn.

– Trưởng lão, đây là…

– Là nơi chúng ta xuất phát, hãy đứng vào trong, và làm như bọn họ.

Nghe theo trưởng lão, chúng tôi bước vào chính giữa, Zed, Ahri, Amumu, Annie, Katarina, và cả tôi với một số người khác ở trong, bên ngoài, họ nắm tay nhau, đọc vài thứ ma thuật cổ xưa nào đó,

– Họ đang làm gì thế, Garen ?

Katarina hỏi nhỏ tôi, Annie đã nhắc nhở :

– Im lặng nào !

Chúng tôi chỉ còn đứng đấy chờ điều gì xảy ra, và chỉ vài phút sau khi đọc xong phần ấn chú, mặt đất đã phát sáng, rung chuyển lên dữ dỗi, từ từ ánh sáng đến chói cả mắt. Tôi nắm chặt tay của Katarina, rồi cả hai nhắm mắt lại. Mọi thứ rung chuyển, và khi dừng lại, tất cả đã ở Shurima rồi, ra là phép thuật dịch chuyển của họ, trước mặt là quân đội ninja hùng hậu và các quân đội các nước khác, họ đã sẵn sàng theo lời tiên tri. Tôi nhìn quanh, rồi hỏi Annie :

“Cô có biết, trong đây ai là Jarvan không ?”

Annie nhìn một hồi, rồi chỉ về phía kia :

– Đấy là quân đội Demacia, Jarvan là người đang ngồi trên ngựa, anh sẽ làm gì sao đây ?

– À không, chỉ là, tôi muốn xem thử tổ tiên của bạn tôi là thế nào thôi. Nhưng bây giờ, chúng ta phải làm gì nữa đây Annie ?

Amumu nắm vai tôi :

– Hãy chờ đợi, rồi mọi thứ sẽ diễn ra.

Tôi không hiểu cho lắm, Katarina kéo tay tôi ngồi xuống :

– Thôi nào, ngồi xuống nghỉ ngơi đi, em vẫn còn rất buồn ngủ đấy, vẫn còn lâu lắm mà.

– Em nghĩ là không được đâu chị Katarina, hãy chuẩn bị mọi thứ – Annie nhắc nhở.

Katarina vẫn cười :

– Thôi nào, chỉ là nằm nghỉ thì làm gì có xảy ra, dù có kéo cả đàn thì với quân số thế này sẽ hoàn toàn áp đảo. Lời tiên tri mà mọi người đưa cho khá là vớ vẩn khi đưa hai kẻ yếu kém này vào trận chiến đấy…

Nhưng nói là vậy, dứt câu thì dưới chân Katarina, một con rết sa mạc, loài này chẳng có độc, nhưng bò lên chân cô ấy, mặt Katarina tái mét, nhảy lên ôm lấy cổ tôi. Hình dáng của con vật này cũng khá đáng sợ đấy chứ. Tên vừa rồi có ý giết tôi lại cười trong cái mặt nạ vô cùng khoái chí. Ahri từ từ bước tới, cô ta dùng phép thuật cầm con rết lên, đưa lên gần vào Katarina :

-Chỉ là con rết thôi mà quý cô !

– Không, không, bỏ nó đi…

Tôi gỡ lời :

– Thôi nào, cô không vì chuyện lúc nãy mà hù dọa nhau thế chứ…

Ahri bật cười, vất con rết rồi bước đi. Katarina bình tĩnh lại, có vẻ cô ấy chưa nghe gì lúc nãy tôi nói, ai mà ngờ một ác kiếm Noxus lại sợ một con vật vô hại như vậy cơ, kể lại cho Jarvan nghe chắc anh ta cũng phì cười vì cô ấy quá. Trong thời gian chờ đợi, tôi đi về phía Jarvan. Và lần đầu tiên trong đời khi gặp được tổ tiên của mình ngài ấy thật khí phách, quả thật không hổ danh đế vương của Demacia, biết tôi đang nhìn, ngài ta nhảy khỏi ngựa xuống ngựa :

– Cậu cần gì ở ta, cậu trai trẻ. Và bộ quân phục của cậu trông có vẻ khá giống với quân phục của bọn ta đấy…

Tôi tỉnh lại, lắp bắp :

– À không, cái mà… cơ mà có phải ngài, à ngài là Jarvan của Demacia phải không ?

Ông ta nở nụ cười hiền hậu :

– Là ta đây, cậu gặp ta có chuyện gì nào ?

– Chỉ là… cháu… có chuyện muốn nói với ngài…

Tôi bèn dẫn Jarvan ra một chỗ xa doanh trại, rồi kể hết sự việc làm sao tôi ở đây. Tôi kể lại thời gian của mình lúc còn ở vương triều, về Jarvan Đệ Tam và Jarvan Đệ Tứ. Ông ta lúc đầu cũng ngạc nhiên lắm, rồi cũng nói lại về tôi :

– Thế sao, vậy cậu đây là…

– Vâng thưa ngài, cháu là Tướng quân của Demacia.

Ông ta cười lớn lên tỏ vẻ khoái chí, khiến cho ai cũng nghe thấy. Rồi vỗ lấy hai vai tôi :

– Cậu trai trẻ, nếu là vậy, thì Demacia của ta phải trông chờ vào những người như cậu rồi… Thế nhưng chúng ta cũng đã đi khá xa nơi đóng quân của ta rồi. Sẽ không hay nếu ta chưa trở về doanh trại của mình…

– C-Cháu… cảm ơn ngài.

Sự vui sướng  và mừng rỡ khi nghe chính Jarvan huyền thoại đã khen mình như thế. Rồi có nhốn nháo trong quân đội, nghe kỹ lại họ đang nói gì, tất cả cứ liên tục :

“Bọn chúng đang ở dưới chân chúng ta, tất cả chuẩn bị…”

Tất cả đã sẵn sàng, tôi và Jarvan thấy dưới chân có bất ổn, mặt đất rung chuyện, xung quanh từ từ các điểm hư không, chúng lớn dần ra. Vậy là trận chiến đã bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip