Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Từ ngày sau khi bị nhận cái "tát yêu" của An Triết,Chu Tiểu Cách gần một tuần cũng không thấy người,cậu cố ý đến gần bàn của thư ký trưởng để xem lịch trình của y, nguyên lai là đi công tác nước ngoài.

Hôm nay là ngày sếp đi công tác về,Chu Tiểu Cách ngồi trước bàn làm việc,mặt đầy phờ phạc,đúng lúc Lý Tư Viễn đi qua.

-"Chu Tiểu Cách, đừng nói là cậu bị thất tình?"

-"Cậu mới thất tình,cả nhà cậu thất tình."

Chu Tiểu Cách ngẩng đầu phản bác, lại không có khí lực nằm sấp xuống bàn.

-"Vậy cậu than thở làm gì?"

Lý Tư Viễn đem ghế dựa ngồi bên cạnh Tiểu Cách.

"Nói cho ca nghe một chút,rốt cuộc thì làm sao ? Cậu không giống thường ngày nha,cả ngày không có tinh thần,giống như bị ai oán vậy."

-"Tui không có!"

-"Còn không có, cậu còn kém không đem vài chữ 'tôi là oán phụ' viết ở trên mặt."

Nhìn nhìn bốn phía, trong văn phòng những người khác đều ra ngoài ăn cơm trưa, lúc này Chu Tiểu Cách mới hướng Lý Tư Viễn nói :

- "Tui đây là đang dậy thì."

( Bản gốc là từ "tư xuân",sợt gg nó ra "dậy thì"... )

Lý Tư Viễn sửng sốt, tiếp theo vỗ cái bàn cười điên cuồng.

-"CMN,dậy...dậy thì, ha ha ha, Chu Tiểu Cách, ha ha ha ha... Cái đồ ngốc cậu..."

-"Buồn cười sao? Không cho cười!"

Chu Tiểu Cách thuận tay đem văn kiện trên bàn đập vào đầu Lý Tư Viễn, Lý Tư Viễn căn bản không có trốn.

-"Ha ha ha, hảo... Ha ha, khụ khụ, không cười, bất quá cậu, ha ha ha ha, xin lỗi a, tôi thật sự... Ha ha ha ha..."

-"Cậu có bệnh hả ???"

-"Ha ha ha, cậu mới có bệnh, có ai dùng dậy thì để hình dung chính mình, cậu hồi tiểu học học ngữ văn là lão sư môn thể dục dạy đi!  Như thế nào không cần động dục a!"

-"Động dục bình thường là dùng để hình dung động vật "

-"Oa, cậu còn biết động dục là dùng để hình dung động vật ? "

-"Cút xéo cho ông !"

Chu Tiểu Cách dùng một chút sức đạp Lý Tư Viễn vào ghế tựa, Lý Tư Viễn đình chỉ cười, bả vai run run đến lợi hại, mặt cũng thoạt nhìn dị thường vặn vẹo, Chu Tiểu Cách nhịn không được lại một cước đá vào chân Lý Tư Viễn, trên cơ mặt Lý Tư Viễn trực tiếp run rẩy, nhìn Chu Tiểu Cách cực kì kinh hãi.

-"Cười đi, cười đi, cười đến chết luôn đi."

Vừa nói xong, Lý Tư Viễn liền nhịn không được nở nụ cười, một bên cười, còn một bên ôm bụng.

Chu Tiểu Cách bất đắc dĩ nhìn đến xem thường, xoay người ghé vào trên bàn, hai tay che lỗ tai.

Nửa ngày, Lý Tư Viễn hít sâu một hơi, rốt cục miễn cưỡng dừng lại, lấy tay chọc chọc bả vai Chu Tiểu Cách.

- "Ê, Chu Tiểu Cách, nhớ một người, gọi là tương tư, không gọi là dậy thì."

Chu Tiểu Cách vốn không nghĩ lại cùng Lý Tư Viễn đàm luận đề tài này, nhưng có vài thứ nghẹn ở trong lòng lâu, không nói ra, cậu khó chịu.

"Tui mở to mắt,người ấy lại hiện ra trước mắt tui,lúc ẩn lúc hiện.Tui nhắm mắt lại, người ấy lúc nào cũng ở trong đầu tui chạy tới chạy lui. Tui ăn cơm cũng nhớ hắn,đi làm cũng nhớ hắn,ngủ cũng nhớ hắn,ngay cả trong mộng cũng thấy hắn luôn á ~"

Chu Tiểu Cách gãi gãi tóc, cậu cảm thấy chính mình thật sự rất khó hiểu, trước nghĩ đến mình là vì bộ dạng nam thần của An Triết mới thích y, nhưng sau lại cẩn thận ngẫm lại, cũng không phải như vậy,trong công ty không phải không thiếu dàn mỹ nam mỹ nữ. Chu Tiểu Cách đối bọn họ chưa từng có ý gì , cậu luôn cảm giác An Triết có một chút đồng điệu với mình, đại khái thích một người thật sự chỉ cần một giây ngắn ngủi thôi đi, mà nguyên nhân thích căn bản là không tồn tại, thích, chính là thích.

Lý Tư Viễn xoay người đem văn kiện của Chu Tiểu Cách nhặt từ dưới đất lên, đặt ở trên bàn Chu Tiểu Cách, thở dài.

-"Cái này gọi là bệnh tương tư, xem tình huống, bệnh đã đến giai đoạn nguy kịch."

-"Tui muốn làm sao bây giờ?"

-"Phải đi tìm người kia."

-"Nhưng tui nghĩ người tui muốn gặp không muốn gặp tui đâu?"

-"Cô ấy vì cái gì không muốn gặp cậu?"

( Trong tiếng trung,phát âm của chữ "cô ấy" và "anh ấy" là giống nhau,nên Lý Tư Viễn mới hiểu là phụ nữ nha ~)

-"Tui cảm thấy ảnh hẳn là không muốn gặp tui."

-"Kia chỉ là cậu cảm thấy ~" Khi ta nghĩ đến một người,nên đi gặp người ấy.Nhưng không cần phải nói cho người ta biết cậu muốn gặp người ta mà là giả vờ ngẫu nhiên. Làm nam nhân đi theo đuổi thì da mặt phải càng dày càng tốt,giả vờ ngẫu nhiên cũng phải có kỹ thuật,để cho nàng ta thấy lúc đó là duyên phận,càng ngẫu nhiên gặp nhiều,cứ thế mà gạo nấu thành cơm thôi ~ Lúc đó ôm mỹ nhân về tay không phải chỉ còn là chuyện sớm hay muộn sao ?"

Chu Tiểu Cách nghe xong Lý Tư Viễn đề nghị liền trầm mặc, Lý Tư Viễn thấy Chu Tiểu Cách không đáp lời, lắc lắc đầu, xoay người trở lại bàn làm việc, vừa ngồi xuống, liền nghe tiếng cái bàn bị đập vang, dọa Lý Tư Viễn lại đứng lên.

Chu Tiểu Cách xoa xoa cái tay đau, đầy mặt ý chí chiến đấu sục sôi.

 -"Cậu nói đúng,  nghĩ đến hắn nên đi gặp hắn, dù có tính hướng hơi bạo lực một chút, tui vẫn chính là thích hắn."

-"Cậu thích loại  nữ nhân hung hãn, tính tình kém, còn có khuynh hướng bạo lực thân thể cậu như vậy có thể ứng phó được sao? Đồ ngốc, tạo duyên phận, cũng không tự đâm đầu vào chỗ chết chứ."Cơ mà từ trước đến nay đều không có nghe tới cậu nhắc qua,khi nào ra mắt cho ca coi ? Bộ dạng có xinh đẹp không ? Có ảnh chụp hay không,cho tôi xem ?

Lý Tư Viễn mặt đầy khó hiểu.

-"Lý Tư Viễn!"

Chu Tiểu Cách biểu tình nghiêm túc nói to, cậu cùng Lý Tư Viễn là bạn học, sau là bạn cùng phòng, làm việc vừa vặn còn tìm cùng công ty, nhận thức ít nhất có sáu năm, quan hệ tốt có thể nói là quan hệ mật thiết, cậu không nghĩ giấu Lý Tư Viễn, không nghĩ giấu huynh đệ tốt nhất.

-"Làm sao vậy?"

-"Hắn không phải nữ nhân."

Lý Tư Viễn không hiểu ra sao :"Cái gì không phải nữ nhân?"

-"Tui nói, tui thích người không phải là nữ nhân."

-"Không phải nữ nhân, chẳng lẽ là yêu quái? Chu Tiểu Cách, cậu thế mà khẩu vị nặng..."

Lý Tư Viễn nhìn Chu Tiểu Cách.

-"Tui thích nam nhân!"

Lý Tư Viễn nghe vậy hai tay ôm ngực, một đôi mắt cao thấp nhìn quét Chu Tiểu Cách, ra vẻ hoảng sợ.

-"Cậu sẽ không thích tôi đi ?"

-"Tui không nói đùa với cậu, cậu cảm thấy ghê tởm cũng được, cảm thấy tui biến thái cũng không sao, cậu là bằng hữu của tui, tui không muốn gạt cậu."

Chu Tiểu Cách cúi đầu, không dám nhìn Lý Tư Viễn, ở trên mặt bằng hữu tận cùng là biểu tình chán ghét, là cậu tưởng tượng thấy cảnh trước mắt, cho nên dứt khoát không nên nhìn.

Lý Tư Viễn buông ôm ngực hai tay, đầy mặt bất khả tư nghị, hỏi :

-"Cậu là GAY?"

Chu Tiểu Cách ngẩng đầu, cười cười,

-"Tui không cho rằng chính mình là GAY, bằng không với cậu cùng phòng ba năm, mỗi ngày chạm mặt, như thế nào đối với cậu cũng chả có nửa điểm phản ứng."

-"Ê, cậu biểu tình chán ghét là như thế nào a?"

Lý Tư Viễn căm giận bất bình, tuy rằng anh em tốt thích nam nhân, còn có chút tiêu hóa không được, cũng thắc mắc tại sao ? Nhiều năm như vậy,  y lại cư nhiên biết bằng hữu không có tính hướng giống mình~

Nhưng nếu là bằng hữu, liền không cần quan tâm người hắn thích là nam, là nữ, làm vì huynh đệ, chúc phúc là được, nhìn Chu Tiểu Cách kia mặt đầy ghét bỏ, vẫn là làm cho Lý Tư Viễn nhịn không được tưởng về quá khứ, tôi không ghét bỏ cậu đâu đồ ngốc....

Thấy Lý Tư Viễn chỉ là không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được, cũng không có biểu tình khác, Chu Tiểu Cách cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, còn có tâm tình vui đùa :

-"Muốn tui thích cậu không ?"

-"Tránh ra. Cậu không phải GAY, sao cậu vẫn nói mình thích nam nhân ?"

-"Tui không phải GAY, chẳng qua người tôi thích lần này vừa vặn là nam nhân mà thôi."

-"Chậc..."

Đối với Chu Tiểu Cách nói, Lý Tư Viễn mặt đầy khinh thường, nhưng vẫn là đi qua đi vỗ vỗ bả vai Chu Tiểu Cách, Chu Tiểu Cách cảm kích cười.

Mọi người cơm nước xong cũng bắt đầu lục đục quay lại văn phòng,Lý Tư Viễn trở lại chỗ ngồi,Chu Tiểu Cách đi tới khu uống nước pha cà phê sữa,đáng lẽ cà phê này muốn mang đến cho An Triệt,nhưng vì y chưa trở về,Chu Tiểu Cách cũng không thích uống cà phê dù mùi cà phê có thơm đến mấy,nhưng mang theo hương vị đắng ngắt,hôm nay cậu chỉ muốn nếm thử một chút cái mùi vị mà bình thường tổng giám đốc thích uống. 

Kỳ thật, cà phê tuy rằng đắng, nhưng phần đường lại lắng đọng lại ở phía đáy, chỉ cần tinh tế thưởng thức đến cuối cùng, sẽ phát hiện nó thơm ngọt.

Chu Tiểu Cách bưng cà phê đi lên cầu thang, ngồi ở bậc cao nhất, nơi này được cho là nơi yên ắng , rất ít có người đến, ở thời đại này, người bình thường đều chỉ biết đi thang máy, còn ai vào đây bò thang bộ.

-"Cư nhiên chạy đến nơi đây nhàn hạ ?"

Thời điểm thanh âm của An Triết vang lên trên đầu Chu Tiểu Cách , Chu Tiểu Cách cũng uống xong giọt cà phê cuối cùng.

Cậu ong ong lỗ tai, cảm thấy theo như lời Lý Tư Viễn bệnh tương tư tình huống lại lên level một chút, hiện tại cư nhiên nghe thấy tiếng người kia.

-"Còn dám làm bộ không có nghe tôi nói chuyện, hiện tại là thời gian đi làm, Chu Tiểu Cách, tôi là tổng giám đốc của cậu, nhìn thấy sếp chẳng phải nên cung kính tiếng chào một tiếng có được không?"

Lời này An Triết là ghé vào bên tai Chu Tiểu Cách nói, Chu Tiểu Cách cảm giác được bên tai hô hấp ấm áp, bỗng nhiên xoay người đứng lên.

 "Tê."

An Triết ôm cằm, nước mắt hơi ứa ra, "Cậu như thế nào vẫn lỗ mãng như vậy, CMN, lão tử rất đau đó ."

An Triết cảm thấy, một hồi tìm Chu Tiểu Cách là cái quyết định phi thường phi thường sai lầm, y tưởng là, lâu như vậy không thấy, nếu như y đột nhiên xuất hiện ở trước mắt Chu Tiểu Cách, Chu Tiểu Cách có thể hay không kích động nhảy dựng lên, hoặc là lại làm một ít chuyện ngu ngốc, nhìn không nghĩ tới, Chu Tiểu Cách là kích động nhảy dựng lên, nhưng y muốn xem tấu hài,thành ra gậy ông đập lưng ông.

"Anh không sao chứ? Tui không phải cố ý."

Chu Tiểu Cách gặp An Triết hai mắt đẫm lệ uông uông cau mày, một lòng mềm nhũn, như thế nào liền dễ nhìn như vậy, thật là, cái dạng biểu tình nào của An Triết, cậu đều thích, đều cảm thấy đẹp.

Lúc nãy cũng bị cằm An Triết huých vào,cậu cũng có một chút đau đầu,Chu Tiểu Cách định ôm lấy cằm An Triết,nhìn xem thế nào thì bị An Triết lùi về phía sau né tránh,Tiểu Cách lúng túng thu động tác,nghĩ lại có chút không phục,chính mình cũng chẳng làm gì sai.

-"Anh không có việc gì mà lại trốn ở phía sau,làm tui sợ hết hồn."

-"Ai trốn ở đằng sau, bước chân lớn như vậy mà cậu cũng không nghe thấy? Cũng không biết suy nghĩ cái gì."

Suy nghĩ đến anh a, chỉ là không nghĩ tới, nghĩ đến anh, anh liền xuất hiện ở đằng sau tui, bản thân còn tưởng rằng lại là ảo giác mình phịa ra. 

Lời này, Chu Tiểu Cách tự nhiên không dám nói ra miệng.

Chu Tiểu Cách im lặng nhìn chằm chằm An Triết xoa cằm, An Triết nghiêng mắt xem Chu Tiểu Cách, lại nhìn thấy Chu Tiểu Cách trong mắt có tình ý, cũng không biết như thế nào, vừa mới còn phẫn nộ, hiện tại đã hiểu nhiều thứ, nhưng y sẽ không bỏ qua chuyện Chu Tiểu Cách hại mình bị thương.

An Triết vươn tay nắm Chu Tiểu Cách dùng sức hướng hai bên xả, Chu Tiểu Cách bị đau.

-"Anh làm gì ?"

-"Tôi vừa có bao nhiêu đau, phải trả thù gấp đôi."

-"Tui theo anh bao nhiêu lâu rồi,giờ mới thấy anh ngây thơ thật đó ! "

Chu Tiểu Cách nắm lấy hai tay đang véo má mình của An Triết, cảm nhận trong lòng bàn tay truyền đến hơi ấm, làm cho Chu Tiểu Cách đột nhiên chẳng cảm thấy đau nữa,anh xem, tui nắm tay anh, tuy rằng chỉ là tạm thời, nhưng tui tin tưởng, một ngày nào đó, tui có thể nắm tay anh, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi dạo phố, cùng tiến lên, cùng nhau đến đầu bạc răng long.

-"Tôi ngây thơ?" An Triết tăng thêm lực trong tay.

Chu Tiểu Cách cảm thấy mở rộng trí tưởng tượng lúc này thật không phải,liền kính cầu người kia xin.

-"Đau, đau, đau, tui ngây thơ, là tui ngây thơ, mong đại nhân rộng lượng tha thứ.

"Tôi không phải đại nhân,tôi là tiểu nhân."

-"Không, tui mới là tiểu nhân."

-"Lần này tôi muốn làm tiểu nhân."

-"Anh đừng khinh người quá đáng, tui còn tay a."

-" Cậu dám ?... Thao, cậu dám véo mặt lão tử ?"

-"Anh có thể véo má tui, vì cái gì tui không thể véo lại, ngao... Nhẹ tay nhẹ tay, An Triết, tui hôm nay liều mạng với anh!"

Hai người tôi véo anh véo, cũng không biết, rốt cuộc ai ngây thơ?

Tiếng cười mắng trên cầu thang truyền ra ngoài cửa sổ,bên ngoài ánh mặt trời đang sưởi nắng cho trăm hoa nở trong sắc xuân.

Thật vất vả An Triết mới bỏ tay, Chu Tiểu Cách thở hồng hộc, mồ hôi nhỏ trên thái dương, bị ánh mặt trời chiếu, trông rất đẹp mắt, óng ánh giống hạt châu, hơn nữa mặt cũng đã sớm bị véo đến đỏ bừng.

An Triết tựa vào vách tường đánh giá Chu Tiểu Cách, đây là lần đầu tiên ở trước mắt Chu Tiểu Cách thật lòng, trước mắt người cũng không có gì gọi là bề ngoài xuất sắc, mặt đỏ hồng ách quá trông giống mông khỉ, nhưng ánh mắt thật sự đen nhánh sáng ngời, hàng lông mi dài uốn hơi cong, cậu cười rộ lên, ánh mắt thành một đường, lộ ra răng nanh trong trắng, từ khi nào mà đứa ngốc này trông lại ưa nhìn đến vậy ???

Chính mình đi công tác một cái tuần, thế nhưng có chút không quen, không có Chu Tiểu Cách lải nhải, y  cảm thấy dường như thiếu cái gì đó, là y quen uống cà phê cậu pha cho, ở bên ngoài như thế nào uống đều cảm thấy hương vị không đúng.

Chu Tiểu Cách đơn thuần ngốc nghếch kia làm cho An Triết có chút mệt mỏi mà bất an,không biết nên tới gần,hay là nên đẩy ra ??

( Đẩy làm gì,sớm muộn người ta cũng dính anh thôi ~ )

P.S : Đi được nửa chặng đường rồi,cảm thấy bản thân tui sắp biến thành con gấu trúc =))))) Ngày nào cũng thức đêm sợ quá cơ T^T Vẫn là cảm ơn những người đã ủng hộ tui hennnn :*

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip