Chương 31: Biến sắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Edit: Puta Ng
Beta: Nam Thiên Vân, Dương Tu dung, Giang Hiền tần

"Đa tạ Thục viện tỷ tỷ nhắc nhở, ta vẫn không hiểu vì sao chỗ ta không có chút động tĩnh nào, thì ra là do ta không tìm cách." Lý Già La cảm kích nói.

Lệ Thục viện nói: "Ta cũng là vì sốt ruột thay ngươi thôi. Ngươi suy nghĩ một chút mà xem, ba năm nữa lại tuyển tú, đến lúc đó ngươi vẫn chưa được thị tẩm thì sau này sẽ bị ghẻ lạnh cả đời. Tỷ tỷ cũng mong ngươi được sủng ái. Nếu bạc không đủ thì cứ đến tìm ta."

Sau khi Lý Già La đi, Đào Nhi vội hỏi: "Nương nương, người thật sự muốn cho Võ Quý nhân bạc sao? Chúng ta cũng làm gì có nhiều bạc." Vì Lệ Thục viện không được sủng nên mỗi tháng không được phát nhiều bạc, ban thưởng lại càng không có.

Người trong cung đều là mắt chó nhìn người, chỗ nào không cho bạc thì sẽ không xong. Vì thế Lệ Thục viện cũng không dư dả gì.

"Xem ra nàng ta có thể sẽ đi Vĩnh Hòa cung, cứ mang đến cho nàng ta đi, nếu không sẽ không có cơ hội đâu." Lệ Thục viện đau lòng nói.

Ai bảo bên nàng được phân đến một quý nhân đến bây giờ vẫn chưa được thị tẩm cơ chứ, sao số nàng khổ như vậy?

Hổ Phách nhận ngân phiếu bên Lệ Thục viện đưa đến rồi nói với Lý Già La: "Tiểu thư, chúng ta sẽ dùng tiền của Lệ Thục viện thật sao?" Nàng vô cùng khinh thường Lệ Thục viện, nàng ta trở mặt quá nhanh, giây trước còn tươi cười, giây sau đã trừng mắt, nói nàng ta xoay như chong chóng cũng không quá.

"Nếu nàng ta đã đưa đến thì cứ cầm lấy, chút tiền ấy tiểu thư ta đây còn phải dùng đến." Lý Già La cười nói.
Vị Lệ Thục viện này cho Lý Già La tiền là muốn nàng giành sủng ái của nam nhân, mà nam nhân này chính là Hoàng Thượng. Vì thế Lý Già La căn bản là không đau lòng, Hoàng Thượng vốn cũng chính là nam nhân của Lệ Thục viện nương nương.

Về phần dùng tiền kia hối lộ người của Kính sự phòng: "Không cần, mọi người ai cũng hối lộ, chắc chắn mấy tấm bảng kia đều được đặt ở vị trí bắt mắt, chúng ta có hối lộ cũng không có tác dụng gì." Quan trọng là ý muốn của Hoàng Thượng. Nếu Hoàng Thượng tìm người thị tẩm còn bị người của Kính sự phòng khống chế thì vị Hoàng Thượng này cũng thật đáng thương quá đi.

Xem quy luật chọn người thị tẩm tháng trước của vị Hoàng Thượng này, vốn dĩ là lão nhân trong cung, Hiền phi và Hoàng Hậu đều không thiếu được. Kế tiếp chính là tú nữ phân vị tương đối cao trong lần tuyển tú này, sau đó là một vài tần phi phân vị thấp hơn. 

Hơn nữa, Hoàng Thượng còn phải xử lý chuyện tiền triều, không thể đêm nào cũng tìm người thị tẩm. Vì thế trong ba mươi người mới các nàng, những người chưa tới phiên cũng đã chiếm một nửa.

Thái Hậu có chút không hài lòng đối với chuyện Hoàng Thượng cho những người mới phân vị cao thị tẩm nên tìm Hoàng Hậu để nói chuyện.

"Các tú nữ được chọn vào Hoàng gia đều là những người đứng đầu. Nếu chúng ta chỉ cho con gái những vị quan chức cao nhận ân sủng thì các thần tử phía dưới không phải sẽ thất vọng sao? Dù là mấy người địa vị cao, nếu không phải nhờ những thần tử phẩm vị thấp hơn kia, giang sơn Đại Sở chúng ta nào được an ổn như vậy. Ngươi là Hoàng Hậu, nhớ phải khuyên Hoàng Thượng nhiều một chút. Đừng vì điều này mà khiến người phía dưới nghị luận."

Triệu Hoàng Hậu cung kính đáp ứng, có điều nàng chỉ truyền đạt lại lời của Thái Hậu tới Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng nghe xong không nói gì, tuy vậy vài ngày sau cũng tìm người trong số những người mới có phân vị thấp đến thị tẩm.

Tộc muội của Hoàng Hậu Triệu Lương nghi bóp vai cho Triệu Hoàng Hậu: "Nương nương, Thái Hậu làm vậy là có ý gì? Chẳng lẽ bà ấy không quan tâm đến Hiền phi nương nương sao?" Tự nhiên Thái Hậu lại chủ động nói những lời này, thật là kỳ quái!

Triệu Hoàng Hậu nói: "Thế thì sao, Hoàng Thượng là con ruột của Thái Hậu, nối dõi tông đường mới là chuyện trọng yếu nhất. Ngươi cũng phải cố gắng cho bổn cung, sớm ngày mang thai, có bản cung ở đây rồi, hài nhi của ngươi nhất định sẽ vô cùng tôn quý!"

Triệu Lương nghi nghe xong cười tươi hơn, càng thêm thân thiết với Triệu Hoàng Hậu.

Triệu Hoàng Hậu thầm nghĩ, Hiền phi kia không sinh con được, Thái Hậu cũng không đợi được nữa. Về việc khuyên Hoàng Thượng thân mật hơn với phi tử phân vị thấp, đơn giản chỉ là tính toán cho sau này.

Nhưng như vậy cũng tốt, đối với bản thân Triệu Hoàng Hậu cũng có lợi. Nàng cũng không hi vọng những phi tử phân vị cao kia sẽ sinh con.

"Quý nhân, thật buồn cười, Đào Nhi bên kia bắt chúng ta nhanh chóng trả tiền." Hổ Phách chỉ biết Lệ Thục viện này là người thay đổi thất thường, thấy bên này vẫn không có động tĩnh gì nên sai cung nữ của mình qua đòi lại tiền đã cho mượn.

Lý Già La cũng thấy thật buồn cười. Trong cung này, còn có ai 'Biến sắc' nhanh như nàng ta không.

"Đem tiền trả lại cho nàng ta, còn nữa, nhớ cho thêm chút tiền lãi." Lý Già La cười nói.

Vậy là Lệ Thục viện đã hoàn toàn đắc tội người ta. Hoặc là ngay từ đầu đừng giúp đỡ, còn nếu đã giúp cũng đừng mới đi nửa đường đã qua cầu rút ván. Đây rõ ràng không phải càng làm cho người khác hận mình sao?

Đào Nhi cầm tiền rồi giao cho Lệ Thục viện, "Nương nương, chúng ta làm thế này không phải là hoàn toàn đắc tội với người ta sao?"

"Đắc tội thì đắc tội, ta thấy rõ ràng là nàng ta không có cái phúc khí kia. Người như vậy còn sợ đắc tội cái gì? Nàng ta cũng chỉ là một Quý nhân thôi! Sau này nàng ta ở Phương Linh điện này cũng không được yên ổn đâu!" Lệ Thục viện thấy Võ Quý nhân này vẫn chưa được thị tẩm, không còn kiên nhẫn nổi nữa.

Đã hai tháng trôi qua mà vẫn chưa đến phiên nàng ta. Thường thì lúc này, những người còn lại đều không có tiền đồ gì nên Lệ thục viện cảm thấy không cần phải tiếp tục trông cậy vào Võ quý nhân này nữa. Tiền của nàng không phải tự dưng mà có, nếu bây giờ không đòi, về sau càng không có tiền để trả cho bên kia, tiền của nàng sẽ không đòi lại được nữa.

Nhưng Lệ Thục viện không ngờ nàng vừa mới trở mặt đòi tiền về thì người bên Kính sự phòng liền tới truyền khẩu dụ. Võ Quý nhân Phương Linh điện đêm nay thị tẩm.

Lệ Thục viện cảm thấy hối hận, thật muốn lại đem tiền cho nàng ta. Sau đó hỏi Đào nhi, biết Đào Nhi nói rất nhiều lời khó nghe, hận không thể chặt một bàn tay Đào Nhi kia, đây là chuyện gì thế này.

Đám người Hổ Phách và Hồng Tuyến vô cùng hưng phấn, rốt cuộc cũng đợi được đến ngày này, sau này sẽ không bị người khác xem thường nữa. 

Chỉ là trong lòng Hổ Phách có chút buồn rầu nhưng đã che giấu rất nhanh.

"Tiểu thư, đây là lần cuối cùng nô tỳ gọi người là tiểu thư. Sau này... "

"Hổ Phách, ngươi muốn nói gì ta đều hiểu. Người sống trên đời này không phải chuyện gì cũng như ý, chỉ cần trong lòng không hối hận là được. Ít nhất bây giờ ta không hối hận." Chẳng qua chỉ là một túi da, nếu nàng để ý thì đã không lựa chọn tiến cung .

Lý Già La vỗ lên tay Hổ Phách, cười nói: "Hôm nay là ngày vui của tiểu thư ngươi, đừng mặt mày ủ rũ như thế, ngươi phải thay ta vui mừng mới đúng chứ!"

"Vâng, hôm nay tiểu thư rất đẹp! Nếu nô tỳ là nam nhân chắc chắn cũng sẽ thích người."

Chập tối, người của Kính sự phòng đến chỗ của Lý Già La, sắp xếp giúp nàng tắm rửa thay y phục, sau đó ngồi trên kiệu đã chuẩn bị sẵn.

Hôm nay nàng sẽ tới Dưỡng Tâm điện gặp đương kim Hoàng Đế Đại Sở Tiêu Cảnh.

Không có đêm động phòng hoa chúc, chỉ là một lần thị tẩm bình thường.

Lý Già La mỉm cười xuống kiệu, nàng được cung nữ Dưỡng Tâm điện dẫn đến bên long sàng, ở trên đã đổi lại chăn đệm mới. Trong phòng không có một chút huân hương nào.

"Thỉnh Quý nhân an tâm chờ, Thánh Thượng còn có công việc, xử lý xong sẽ đến."

Lý Già La gật đầu. Trên đầu nàng chỉ vấn một búi tóc đơn giản, dùng một cây trâm bạch ngọc cố định lại. Trên tay cũng không đeo vòng. Lúc người của Kính sự phòng đến cũng đã nhắc nhở nàng tháo ra. Quần áo cũng là thuần trắng, chỉ mặc một chiếc áo choàng bên ngoài, cũng may thời tiết lúc này không lạnh.

Tuy Hoàng thượng thường dùng màu vàng sáng nhưng trên giường lại là một màu trắng trong thuần khiết, không phải là màu vàng chói mắt kia.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip