Đoàn Thiệu Đường bước vào, nam tử kia nghi hoặc đánh giá bốn phía: "Ta đang ở đâu? Các ngươi là ai?".
"Vị huynh đài này bị bệnh hay quên, từng kêu ta cứu mạng, tỉnh liền không nhận ta.". Đoàn Thiệu Đường cười nói.
Nam tử ôm quyền thi lễ: "Đa tạ công tử!".
Đoàn Thiên Lân nghi hoặc, vuốt râu hỏi: "Nếu lão phu đoán không sai, công tử không phải người Chu quốc?".
Người kia cùng Đoàn Thiệu Đường ngạc nhiên, khó hiểu vì sao Đoàn Thiên Lân biết được. Hắn mím môi: "Không dám giấu diếm, tại hạ Thác Bạt Thừa An, là một Chiến Vinh quốc thương nhân, muốn thử làm ăn tại Chu quốc, ai dè trên đường gặp thổ phỉ. Giằng co trong núi khá lâu chúng mới chịu từ bỏ, lương thực cạn kiệt, cộng thêm bị thương nhẹ, thể lực chống đỡ hết nổi nên ngất xỉu. Còn chưa thỉnh giáo ân công xưng hô.".
"Cử thủ chi lao. Ta tên Đoàn Thiệu Đường, đây là cha ta, chủ nhân Đoàn phủ. Ngươi ở kinh thành liệu có thân nhân không?".
Thác Bạt Thừa An đầu tiên gật đầu, sau đó lắc đầu: "Tại hạ vốn có duy nhất một người quen, nhưng mất liên lạc đã lâu...".
"Thác Bạt công tử cứ từ từ dưỡng thương, chờ ngươi khỏi hẳn hãy đi tìm".
"Phiền phức Đoàn lão gia!".
...
Đoàn Thiệu Đường vào thư phòng của Đoàn Thiên Lân: "Cha, bằng cách gì ngươi đoán trúng Thác Bạt công tử không phải người Chu quốc?".
"Cha ngươi kinh nghiệm sa trường đầy mình, người ngoài còn không nhìn ra sao?".
"Ân! Hoả nhãn kim tinh của phụ thân quả nhiên lợi hại!". Đoàn Thiệu Đường biểu tình bội phục khen ngợi.
Đoàn Thiên Lân sửng sốt: "Hoả nhãn kim tinh? Cha hành quân hơn mười năm chưa nghe đề cập tới cụm từ này?".
"Hoả nhãn kim tinh tức là...tất cả đều trốn không qua mắt của cha!".
Đoàn Thiên Lân cười to: "Tiểu tử ngươi thật khéo ăn nói!".
"Cha ơi, Chiến Vinh quốc...".
"Chiến Vinh quốc nằm phía Bắc Chu Quốc, là bộ tộc sống trên lưng ngựa, thập phần dũng mãnh thiện chiến.".
Đoàn Thiệu Đường cảm thấy Đoàn Thiên Lân sắc mặt ngưng trọng, nhớ đến mục đích bản thân: "Buổi tối hôm trước Nhị hoàng tử, Lục hoàng tử, Thập Nhất hoàng tử ghé qua Bát công chúa, bọn họ và Thái tử dường như xích mích. Nếu nhóm hoàng tử lập bè kết phái, chúng ta nên làm thế nào?".
"Cha trước giờ không tham gia tranh đấu, thời cuộc chuẩn bị thay đổi. Ngươi là phò mã Bát công chúa, nàng với Nhị hoàng tử cùng một mẫu. Thái tử lòng dạ hẹp hòi, học thức kém cỏi. Nhị hoàng tử mà gặp bất trắc, Thái tử chắc chắn loại bỏ đồng loã, ngươi khó tránh liên luỵ. Thà rằng trợ giúp Nhị hoàng tử một tay.". Đoàn Thiên Lân khuyên nhủ.
Đoàn Thiệu Đường lục tung phủ công chúa kiếm quyển bản đồ giới thiệu các nước. Chiến Vinh quốc diện tích địa lí tương đương Chu quốc, nhân khẩu thưa thớt, sa mạc và thảo nguyên chiếm chủ yếu. Chiến Vinh quốc già trẻ cao thấp đều giỏi kỵ xạ, ca múa, tựa tựa quân Hung Nô thời Trung Hoa cổ đại. Dân tộc này sùng bái thằn lằn...
Tình Nhi bưng trà thắc mắc: "Công tử thực dụng công, đã trễ vẫn ngồi đọc sách.".
Đoàn Thiệu Đường đặt sách lên bàn, nàng vươn vai hỏi: "Tình Nhi, ta có hai con bồ câu, ngươi biết không?".
"Công tử nói Đại Bảo, Tiểu Bảo? Công tử vô cùng sủng chúng.".
"Chúng đối với ta rất trọng yếu?".
"Hai vật nhỏ ấy là bảo bối a, ngài không để ai khác đụng chạm, hơn nữa sử dụng ngũ cốc tốt nhất nuôi nấng. Trừ công tử thân cận, chúng không thèm ăn thực phẩm do người ngoài cho đâu. Ngày ngài bệnh, đầu bếp nữ luôn chiếu cố hai tiểu gia hỏa. Chẳng lẽ công tử cả chúng cũng quên mất?".
"Ừm...Loáng thoáng ấn tượng...". Đoàn Thiệu Đường gõ trán.
Bát công chúa tiến vào, tiện đà xem cuốn sách để trên bàn: "Phò mã có hứng thú về Chiến Vinh quốc?".
"Hôm nay ta cứu một thương nhân Chiến Vinh quốc, cảm thấy hiếu kì á mà. Bề ngoài Thác Bạt công tử không khác dân Chu quốc bao nhiêu, tóc tai mặt mũi quần áo, cha ta liếc mắc một cái liền nhận ra hắn không phải người Chu quốc. Không hổ là kiến thức rộng rãi!".
"Người nọ vẫn ở quý phủ Định Quốc Công?".
"Ân, cha ta bảo hắn nghỉ thêm mấy ngày.".
"Thác Bạt là đệ nhất thế gia vọng tộc, phỏng chừng phò mã đã giúp một nhân vật lớn của Chiến Vinh quốc.".
"Hẳn là phú hào thương nhân linh tinh đi. Đệ nhất thế gia vọng tộc? Nhà lớn lắm hả? Nhiều người họ này sao?".
"Không nhiều, đa số là hoàng thân quốc thích. Đương kim hoàng thất Chiến Vinh quốc chính là dòng họ Thác Bạt". Bát công chúa lạnh giọng: "Nếu hắn chỉ là phú hào thương nhân thì tốt.".
Đoàn Thiệu Đường chột dạ nuốt ngụm nước miếng. Ta nói công chúa đại nhân, ngươi có thể không cần giả vờ thần bí được hay không!
HẾT CHƯƠNG 22
Chú thích:
1) Yết hầu: Cổ họng.
2) Lang trung: Thầy thuốc.
3) Sủng: Yêu thương, quý mến.
5) Tiểu tư: Người hầu, tiểu nhị, gia đinh.
6) Thổ phỉ: Trộm cướp.
7) Cử thủ chi lao: Chỉ việc nhẹ và dễ, không tốn tí sức lực.
Dùng thành ngữ này để trả lời một cách khiêm tốn khi được người khác cảm ơn.
8) Hoả nhãn kim tinh: Thuật pháp của Tôn Ngộ Không (nghĩa của nó thì Đoàn Thiệu Đường đã nói qua rồi).
9) Thương nhân: Dân buôn bán.
10) Phú hào: V.I.P =))
11) Kỵ xạ: Cưỡi ngựa bắn cung.
12) Hung Nô (匈奴): Bộ lạc du cư ở Trung Á, Mông Cổ ngày nay. Từ thế kỷ 3 TCN họ đã kiểm soát một đế chế rộng lớn trên thảo nguyên. Hoạt động của họ diễn ra chủ yếu tại các khu vực thuộc miền nam Siberi, miền tây Mãn Châu và các tỉnh, khu tự trị của Trung Quốc là Nội Mông Cổ, Cam Túc và Tân Cương.
Các tài liệu lịch sử cổ Trung Hoa cho rằng người Hung Nô là hậu duệ của con trai vua Kiệt (桀) - vị vua cuối cùng của nhà Hạ (夏朝) - triều đại đầu tiên trong lịch sử. Tuy nhiên, do những sự khác biệt và xung đột nội bộ nên người Hung Nô cùng người Hán thường xuyên đối nghịch nhau.
13) Đương kim hoàng thất: Triều đại hiện tại.
14) Hoàng thân quốc thích: Họ hàng, bà con của vua chúa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip