-"Vậy thì tốt rồi."
- "Ừ, với lại chúng ta chuẩn bị đi cắm trại ở Busan mà. Joohyun ssi yên tâm, ba ngày tới mình sẽ chăm sóc cậu thật tốt. Mình sẽ bảo vệ cậu. Nên cậu đừng lo lắng gì nhé."
- "Mình biết rồi, cảm ơn cậu."
Cuộc trò chuyện vẫn còn kéo dài, nhưng đứa nhóc ở lại đứng nhìn theo thì chỉ nghe được đến đó. Ba ngày tới, Joohyun sẽ đi cắm trại, Seulgi sẽ không được thấy Joohyun. Còn Joohyun, ngay lúc Park Bogum rẽ vào một con hẻm khác dẫn đến trường học, nàng đã kịp quay lại nhìn đứa nhóc của mình. Cậu ta vẫn đứng đó, mắt hướng về phía nàng.
Kang Seulgi vào buổi sáng ngày hôm đó, hốc mắt có chút đỏ hoe, trong mắt có rất nhiều u buồn, dáng người bé nhỏ, dõi theo Bae Joohyun.
.
Joohyun đến trường, gặp gỡ bạn bè, lên xe cắm trại của trường, ngồi cạnh Yongsun, rời Seoul, đến Busan.
Kang Seulgi hôm đó tạm biệt bố mẹ để đi học, lại không nghĩ đó là lần cuối cùng cậu được tạm biệt bố mẹ của mình. Xe đạp nhỏ của Seulgi đạp đến trường, vài tiếng sau, có người đến báo tin, Kang Seulgi phải về nhà gấp.
.
"Suốt những năm qua, em có một điều rất thắc mắc. Em muốn biết, em ở bên cạnh chị lâu như vậy, đối với chị chân thành như vậy. Chị có nhìn thấy được tình cảm của em không? Em mỗi ngày thấy chị đều vô thức mỉm cười, em đã biết rằng, nếu như không nhìn thấy chị nữa em sẽ rất khó chịu, thậm chí là buồn, rồi khóc. Còn chị, không thấy em nữa, chị có buồn không?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip